Edit : thienbao95
Beta : Canina
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều ở trong mắt lẫn nhau nhìn thấy sự khiếp sợ. Người mặt đơ lại ngu toán như vậy, làm cách nào có thể sống khỏe mạnh tới bây giờ ?
"Đúng, thi đấu xong chúng ta sẽ có tiền" Gia Cát Minh Nguyệt lắc lắc túi tiền, "Có điều, hiện tại hơi nghèo một chút , mua chút bánh ngọt không đắt mang về ăn là được. Sau khi thi đấu, chúng ta có thể ăn một bữa no nê . Nhưng sau khi chúng ta thắng, tỉ lệ đặt cược của chúng ta sẽ không được còn sảng khoái như vậy nữa. Ai. . . . . ."
Mọi người nghe xong, cũng thở dài một tiếng. Đúng vậy a, trận đấu lần sau, tỉ lệ đặt cược tất nhiên giảm xuống, sẽ không có khả năng kiếm tiền như vậy nữa . Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện bị thua !
"Cho nên, lần này ta mới tìm Tam hoàng tử vay tiền." Gia Cát Minh Nguyệt nghĩ đến đây , liền cười hắc hắc , "Năm mươi vạn a, rất nhanh sẽ là năm trăm vạn, chờ trả lại cho hắn sáu mươi vạn, chúng vẫn còn lời bốn trăm bốn mươi vạn."
Mọi người trầm mặc , nhớ lại câu nói trước kia của Gia Cát Minh Nguyệt, quả nhiên người ngốc như Tam Hoàng tử luôn dễ lừa gạt a. . . . .
Những lời này, đều là chân lý a!
Không có tiền không có sức, cho nên tất cả mọi người không đi dạo nữa, rất nhanh đã trở về học viện Thái Uyên nghỉ ngơi . Để thi đấu trận thứ nhất kiếm được tiền, bọn họ lại thong thả đi dạo một vòng kinh thành Nam Sở quốc, thỏa sức mua sắm .
Vừa về tới học viện, liền nhìn thấy náo nhiệt . Hình như là học viên của hai quốc nổi lên tranh cãi, nên hiện tại muốn luận bàn.
Về việc học viên dự thi lén luận bàn, phía học viện cũng ngầm đồng ý, thậm chí là cổ vũ. Nhưng không cho phép đả thương người, chính là muốn học viên tự biết tới điểm là dừng . Đội ngũ của các học viên đều là bốc thăm tùy tiện, chưa chắc có thể đối đầu người mà mình muốn khiêu chiến. Chính vì thế , có người sẽ thi đấu trước , liền tự mình đến phán đoán thực lực của đối thủ một lát . Luận bàn như vậy rất có lợi đối với sự trưởng thành của các học viên, cho nên thái độ phía học viện mới có thể là ngầm đồng ý cùng cổ vũ.
Mấy người Gia Cát Minh Nguyệt đều bình tĩnh ngồi xuống , nhìn hai đội phía trước đánh nhau đến cát bay đá chạy. Bên cạnh không ít người chộn rộn, cuối cùng người vây xem cũng đi tìm người luận bàn . Tóm lại, đánh nhau đến khí thế ngất trời, nhật nguyệt vô quang , cực kỳ ngoạn mục.
Sau đó, đoàn người Gia Cát Minh Nguyệt, chống cằm, hữu khí vô lực nhìn đám người phía trước đánh nhau.
"Chúng ta cứ bị nhìn như không hề tồn tại như vậy sao? Chúng ta thoạt nhìn yếu vậy sao?" Mặc Sĩ Thần ỉu xìu cúi đầu, uể oải nói.
Đúng vậy, câu nói này của hắn không sai chút nào. Nhìn các học viên chung quanh đều có người khiêu chiến, đều đánh nhau đến khí thế ngất trời, nếu không đánh đến rách cả mi mắt , thì cũng đánh đến nỗi không còn tỉnh táo . Còn có một đội người đang xếp hàng, chờ đám người phía trước khiêu chiến xong , bọn họ sẽ xông lên. Ngay cả đám người Tam hoàng tử đều có người khiêu chiến. Chiến đấu nhiệt huyết sôi trào như thế , hoàn toàn khác hẳn bọn họ ….
Duy nhất đoàn người bọn họ, buồn bã nhìn người khác đánh nhau.
"Một ngày nào đó, ta muốn cho bọn họ nếm trải sự lợi hại của chúng ta !" Mặc Sĩ Thần hung hăng cắn một miếng bánh ngọt trong tay nói.
"Ta đồng ý lời Mập mạp ." Tiết Tử Hạo cũng hung tợn ăn đồ ăn vặt trong tay nói .
"Đồng ý." Trưởng Tôn Ninh Hạo lời ít mà ý nhiều, miệng cũng không rảnh rỗi, ăn đồ ăn vặt.
Lăng Phi Dương thì híp mắt, nhìn đoàn người đang đánh nhau, ánh mắt tối đen không rõ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Gia Cát Minh Nguyệt thì lại quan sát chức nghiệp và chiêu thức của mọi người . Dạ Mị trước đó đã bị nàng gọi về, nàng không muốn bại lộ con bài chưa lật của mình sớm như vậy.
Nghỉ ngơi và hồi phục một tuần, là tới Thần Long đại tái. Trong khoảng thời gian này, các đệ tử dự thi đều chăm chỉ luyện tập, để khi thi đấu có thể phát huy thực lực tốt nhất.
Địa điểm thi đấu, là ở giáo khu khác của học viện Thái Uyên .
Thần Long đại tái cuối cùng đã bắt đầu.
Hôm nay, chiêng trống ồn ào náo động, màu cờ tung bay.
Trong học viện, tám tái trường(trường thi đấu) có diện tích cực kỳ lớn sớm đã vang lên tiếng người huyên náo, đoàn người vẫn còn đang chen chúc nhau tiến về phía trung tâm. Đám vương công quý tộc và thương cổ cự phú của Nam Sở quốc đều xuống xe ngựa, được hộ vệ dẫn dắt men theo thông đạo chuyên dụng đi đến khán đài, lúc nhìn về phía các học viên đến từ những quốc gia khác, trên mặt toát ra thần thái kiêu ngạo một cách rất tự nhiên, mà ngay cả những người dân bình thường , trên mặt bọn họ cũng toát ra vài phần khinh thường. Đây là cảm giác ưu việt của người mẫu quốc từ trước tới nay. Một chút cũng không kỳ quái.
Đi vào tái trường thi đấu , Gia Cát Minh Nguyệt phát hiện, bốn phía khán đài khoảng trống chiếm hơn phân nửa, hơn nữa tuyệt đại đa số đều là người bình dân quần áo mộc mạc, gần như không nhìn thấy bóng dáng của quý tộc phú thương. Tuy rằng đám người thỉnh thoảng châu đầu ghé tai, có vẻ ồn ào náo nhiệt, so với những tái trường bên cạnh thỉnh thoảng truyền đến tiếng chiêng trống rung trời, thì có vẻ quạnh quẽ vắng vẻ hơn rất nhiều.
"Ta bảo ngươi đi mua vé , sao ngươi lại mua vé xem trận này ?" Phía trước khán đài, một thanh niên ăn mặc trang phục hợp thời cùng bộ tóc được chải bóng láng như mỡ cá bất mãn oai oán nói với đồng bạn. Nhìn quần áo hắn gọn gàng trang trọng, hiển nhiên gia cảnh giàu có hơn một chút so với những khán giả khác.
"Tôi cũng không có cách nào mà, ngài có biết mua vé vào cửa của những trận đấu khác vất vả đến mức nào không, sớm đã bị những người có quyền mua hết , nghe nói vé chợ đen bán ra mắc gấp ba bốn lần , vậy mà cũng có người muốn cướp, tôi liền mua đỡ vé của trận này ." Một tên tùy tùng bên cạnh vẻ mặt đau khổ nói.
"Mua không được ngươi không biết là khỏi cần mua sao!" Thanh niên mặc trang phục hợp thời tức giận giáo huấn.
"Vốn tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng mà gặp một gã bán vé cứ quấn quít lấy ta không buông, nói sẽ giảm giá còn 8 phần cho tôi, tôi thật sự bị hắn cuốn lấy không có biện pháp, đành phải mua." Tên tùy tùng ánh mắt lấp lóe giải thích. Trong lòng có chút chột dạ , thực tế không phải là giảm còn 8 phần , mà là còn 5 phần , 3 phần còn dư tất nhiên đã lọt vào hầu bao của hắn .
"Trả lại mẹ nó 8 phần kia đi, tên ngu ngốc nhà ngươi, loại trận đấu này có miễn phí ta cũng không muốn xem, hoàn toàn là lãng phí thời gian, còn không bằng tìm một chỗ uống hoa tửu ( rượu có kỹ nữ hầu )." Gã thanh niên ăn mặc hợp thời tức giận nói, hận không thể đánh cho hắn mấy quyền ngay tại chỗ .
"Quên đi, đã đến đây thì hãy chấp nhận chờ xem, dù sao vé cũng đã mua , coi như xem cuộc vui , hơn nữa ta nghe nói trận này có học viện Vân La quốc, lần trước bọn họ đứng thứ tư, dù sao cũng có chút thực lực đi." Cạnh đó, một gã trung niên ăn mặc giản dị vừa mới đến bèn khuyên một câu.
"Đứng thứ tư, đứng thứ tư thì làm sao, vừa nghe lời này của ngươi là biết ngươi không biết gì rồi, trận đấu ấy à, thế lực nhất định phải ngang nhau thì mới đáng xem, nếu không nhìn bọn hắn đùa giỡn ngươi mới thấy thú vị sao? Đối thủ của bọn họ là ai, là Đan lăng quốc, Thần Long đại tái lần nào bọn họ chả lót đáy, vận khí tốt về đến nhà còn có thể đứng thứ tám , vận khí bình thường đánh một trận trực tiếp cuốn gói về nhà, hơn nữa lần này người tới lại là cái học viện Thiên Phong gì gì đó chưa từng nghe qua, vừa nghe là biết góp đủ số mà đến, rõ là đến để người khác đùa giỡn, ngươi xài nhiều tiền như vậy xem đùa giỡn ngươi thấy đáng không?" Tên thanh niên liếc mắt khinh bỉ gã trung niên mặc quần áo giản dị một cái, hơi dịch mông sang bên cạnh .
"Khó trách vé lại rẻ như vậy, hóa ra là như vậy!" Người trung niên lộ ra thần sắc ảo não . Hắn vốn có một chút do dự không biết có nên đi xem trận đấu hay không , lúc đi qua học viện hắn bị người bán vé lưỡi xán hoa sen quấn quýt không buông , cuối cùng bị đối phương ba hoa chích choè một hồi lại thêm vé được giảm còn ba phần mê hoặc, hắn không chịu được thử thách , móc bóp tiền mua vé tiến vào tái trường. Nắm trong tay vé được giảm còn ba phần vào cửa, hận không thể lập tức đi ra ngoài lôi người bán vé ra đánh một trận, ba phần cũng là tiền a, vé vào cửa của Thần Long đại tái vốn dĩ không rẻ như vậy, cho dù ba phần thì số tiền đó cũng đủ cho hắn gọi bằng hữu đi uống rượu một chút , cứ lãng phí như vậy thật sự là đau lòng.
"Ta thấy ngươi trước kia chưa từng xem qua Thần Long đại tái đúng không." Tên thanh niên kia lại mang theo vài phần ưu việt, hỏi.
"Ừ, ta vất vả xông xáo làm chút buôn bán nhỏ, không có thời gian, lần này là đúng dịp gặp được ." Người trung niên đỏ mặt ngượng ngùng nói.
Cái gì không có thời gian, rõ ràng chính là không có tiền. Tên thanh niên kia nhìn vẻ mặt nhăn nhó của hắn, cảm giác ưu việt lại tăng lên , lại hỏi một câu: "Vậy ngươi có đặt cược không?"
"Có đặt một chút." Người trung niên vốn đã quên việc này, một khi nhắc lại liền nhớ đến , trên mặt nổi lên thần sắc đau lòng. Hắn mua nhầm rồi, lúc hắn đặt cược thì đã mua nhầm rồi . Hắn cược Đan Lăng quốc thắng, người đăng ký kia làm cách nào cũng không chịu cho hắn đổi. Nay tiền coi như trôi theo dòng nước rồi. Đau lòng a, đều là tiền mồ hôi nước mắt a.
Người trung niên lúc này đang đau lòng về tiền tài của mình , lại không biết sau khi trận đấu này kết thúc, sẽ có kinh hỉ lớn chờ hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...