Triệu Hoán Mộng Yểm

"Có lẽ điểm mấu chốt không nằm trên người thiên sứ xám." Ánh mắt của Lâm Thịnh chuyển tới cây cột ngọc màu trắng bên kia. Trước đó, bởi vì cậu cảm nhận được một luồng ấm áp nên mới tới đây chiến đấu với thiên sứ xám. Hiện tại, luồng hơi ấm kia nằm ngay bên trong cột đá.

Cậu đi tới, vươn tay ra rồi đặt lên trên cột đá.

Thánh lực trong cơ thể cậu cuộn trào lên như thủy triều, mà luồng hơi ấm trên cột đá cũng bắt đầu di chuyển không ngừng, tựa như một dòng suối chảy liên tục vào trong cơ thể cậu.

Nó chảy qua bàn tay, tới cánh tay, bả vai, lồng ngực, rồi tập trung tại bụng dưới.

"Thứ này là Thánh lực tinh khiết sao? Không... không chỉ có vậy, đây là một trận pháp nào đó được tạo nên bởi Thánh lực. Hình như là để khởi động và điều khiển thiên sứ xám." Lâm Thịnh có thể cảm thấy một ít hơi thở mong manh của thiên sứ xám bên trong luồng Thánh lực đang chảy vào trong cơ thể mình.

"Hạt giống Thánh lực trong cơ thể lại lớn hơn nhiều rồi, thu hoạch khá lắm." Lâm Thịnh cảm thấy rất vui vẻ. Nếu như nói hạt giống Thánh lực trong cơ thể cậu trước chỉ to bằng quả óc chó, thì sau khi có được Thánh lực của thiên sứ xám, nó đã to bằng quả táo rồi.

Cậu vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì cảm thấy mình sắp tỉnh. Trong giấc mơ lần này, xem như cậu đã thành công giải quyết thiên sứ xám, lại còn chiếm được một phần ký ức của Anseilla nữa. Với lại cậu còn có được đại khái phương pháp tu hành và phương hướng phát triển của Thánh lực.

"Thánh lực có được khi vừa tăng cấp, lại thêm số Thánh lực khi hấp thu từ thiên sứ xám, hiện tại hạt giống Thánh lực của mình đã trở nên ổn định và mạnh hơn trước nhiều. Xem ra lần này mình có thu hoạch rất lớn!"

Lâm Thịnh trở lại căn phòng ngủ kia, ngồi lên trên giường. Cửa nơi này đã đóng chặt, dù không có thiên sứ xám thì cũng khá an toàn. Cậu cũng không có ý định rời khỏi nơi này vội.

Trước khi tỉnh lại, cậu còn dùng tấm khiên của mình bít lại lỗ hổng trên cửa phòng, sau đó dùng thanh kiếm của mình chống tấm khiên lên cho nó đứng vững, coi như tăng thêm độ an toàn. Sau đó cậu mới lại nằm lên giường, ý thức dần dần trở nên mông lung.


...

...

Buổi tối, ở gần khu dân cư Huệ Lý An.

Một luồng khói đen gần giống với sương mù xẹt qua ngõ nhỏ trên con đường vắng vẻ với tốc độ rất nhanh. Loại sương mù này phân tán rất rộng, gặp phải người sống sẽ giảm tốc, còn khi không gặp vật sống nào thì tiếp tục lướt qua với tốc độ nhanh nhất.

Tại nơi mà Lâm Thịnh chiến đấu với đội xe Trần Hàng, một loạt xe cảnh sát mở đèn chớp đỏ, bao vây kín mít quanh quảng trường phân nửa đã biến thành đống đổ nát. Rất nhiều cảnh sát đứng canh gác cạnh dây cảnh giới màu vàng, dùng ánh mắt cảnh giác quan sát xung quanh.

Cục trưởng Shad cực kỳ to béo đang khúm núm, cúi đầu khom lưng trước một thanh niên tóc lam, mồ hôi lạnh xuất hiện đầy mặt ông ta.

"Một vụ việc kinh động đến thế mà ông dám nói với tôi rằng ngay cả dấu hiệu dân chúng tụ tập cũng không có sao? Ông đang đùa với tôi đấy hả?" Sắc mặt thanh niên tóc lam rất lạnh lùng, anh ta nhìn chằm chằm vào một chiếc xe đã bị phá hủy hoàn toàn.

Shad thật sự muốn khóc. Bang Bạch Bài ông ta không thể trêu được, mà thanh niên trước mắt thì càng không phải người như ông ta có thể đụng vào. Về phần trách nhiệm thì ông ta cũng chỉ có thể đẩy sang những kẻ vừa ra tay giết người thôi.

"Tôi đã tìm được manh mối về hung thủ. Trần Hàng của bang Bạch Bài mang theo một đám đàn em tới báo thù cho Trần Đàm đã chết. Nhưng không ngờ đang đi được nửa đường thì bọn họ lại bị chặn đánh, còn chưa kịp triển khai thế trận thì đã bị đánh cho tan tác rồi."


"Hơn nữa, sau khi hỏi đám đàn em còn may mắn sống sót của Trần Hàng, chúng ta cũng biết được đặc điểm và hình dáng đại khái của hai hung thủ giết người. Trong đó, kẻ dẫn đầu chính là một gã đàn ông mặc áo giáp màu trắng cao tới ba mét."

"Cao tới ba mét?" Thanh niên tóc lam rất kinh ngạc, hỏi lại lần nữa: "Ông không nghe nhầm đấy chứ?"

"Không! Tuyệt đối không nhầm đâu! Nếu như cậu không tin thì có thể đi thẩm vấn người sống sót! Nếu như chỉ một người nói thì có thể là người đó khai man, thế nhưng cả hai mươi người đều nói như vậy thì chắc chắn không phải giả rồi!" Shad nói với vẻ khẳng định. Đã rất nhiều năm rồi ông ta không dùng tới giọng nói chắc chắn như này, bởi vì hưởng thụ trong thời gian khá dài và lúc nào cũng lo trước lo sau, nên ông ta đã sớm mất đi lý tưởng và lòng nhiệt huyết khi còn trong quân ngũ rồi.

Thanh niên tóc lam gật đầu: "Nói tiếp đi."

Shad vội vàng lau vệt mồ hôi đang chảy xuống rồi nói tiếp: "Người thứ hai chính là một kẻ mặc áo dài quần dài màu đen, hung khí là một thanh kiếm chữ thập, thực lực cũng khá nhưng vẫn thua xa người mặc áo giáp trắng kia."

"Cao tới ba mét thì rất khó ẩn nấp, cho nên đối tượng điều tra quan trọng của chúng ta chính là người này. Chúng tôi đã tập trung toàn bộ cảnh sát để truy tìm người đàn ông có vóc dáng như trên." Shad nói với tốc độ rất nhanh.

Thanh niên tóc lam cũng không nói thêm gì cả. Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc xe nát bấy kia, chìm vào dòng suy tư. Đúng lúc này, trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng cách đây khoảng trăm mét, một người đầu trọc bịt mặt mặc một bộ trường bào màu xám đen yên lặng xuất hiện, đứng tại rìa mái nhà quan sát mọi động tĩnh bên dưới. Y nhìn chằm chằm vào thanh niên tóc lam ở phía xa xa, chân mày nhíu lại.

"Ngay cả hắn ta cũng tới..."


"Xem ra cuộc chiến ban ngày quá ầm ĩ, thu hút sự chú ý của nhiều người. Mặc dù Tịch Lâm đã sắp sụp đổ, nhưng cố gắng một chút thì vẫn rặn ra được vài cao thủ đấy." Mới đầu y còn định vào thành phố lục soát luôn không thèm kiêng nể ai để tìm bằng được chiến sĩ áo giáp trắng và kiếm sĩ áo đen kia.

Mà chim xanh thì chỉ còn một con, tạm thời không có nhiều. Không những thế, hiện trường lại là một nơi nhạy cảm như trên đường cái nữa chứ. Cho nên nếu muốn tìm được hai người kia, thì chỉ có thể dựa vào việc giăng võng lục soát trên diện tích lớn mới được.

Thế nhưng hiện tại, khi nhìn thấy thanh niên tóc lam kia thì y biết mình không thể làm vậy.

"Loại cao thủ cấp cao như này có năng lực cực mạnh, hẳn chỉ là tiện đường đi ngang qua nên mới tới cái chốn nhỏ xíu này thôi, chắc chắn sẽ không dừng lại lâu. Giai đoạn này Tịch Lâm đang rất thiếu người, nơi nơi đều có đủ loại vấn đề phát sinh, hiển nhiên bọn họ không thể để một mình hắn chạy lung tung khắp nơi được... Cho nên, mình chỉ cần chờ đợi, đợi hắn ta rời khỏi thì mình sẽ có cơ hội..." Cuối cùng, đầu trọc cũng không định xông lên cứng đối cứng với thanh niên tóc lam kia. Mặc dù y không sợ đối phương, nhưng vấn đề là không ai muốn bị ăn đập cả.

Dù sao, lý do y không sợ người kia cũng chỉ bởi vì tốc độ chạy trốn của y nhanh hơn mà thôi...

...

Sau khi Lâm Thịnh tỉnh lại liền nhìn đồng hồ, thấy hiện tại mới ba giờ bảy phút sáng. Cậu cũng không ngủ được nữa, nên quyết định nghiên cứu những tư liệu về Thánh lực mà mình vừa có được.

Chỉ có điều, khi cậu thử điều khiển Thánh lực thì mới nhận thấy được một tình huống mà lúc vừa tỉnh dậy còn chưa phát hiện ra.

"Loại cảm giác gánh nặng trên tinh thần kia... hình như đã giảm đi rất nhiều!" Lâm Thịnh trầm ngâm, điều đầu tiên cậu nghĩ tới là Khiên Thánh Tàn Bạo đã gặp chuyện rồi!

Thế nhưng sau khi cậu nhắm mắt lại, thả ý nghĩ ra…

Ngay sau đó, một làn sương mù màu đen bay vọt từ cửa sổ vào. Sương mù đen men theo khe hở lách vào trong phòng ngủ, rồi trở lại lồng ngực của Lâm Thịnh. Trước mắt cậu cũng xuất hiện cơ thể cao lớn của Khiên Thánh Tàn Bạo, bên dưới còn xuất hiện số 1 rất rõ ràng.


"May thật, vẫn bình thường!" Cậu thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng tại sao mức độ gánh nặng trên linh hồn mình lại hạ thấp nhỉ? Dựa theo bản ghi chép của pháp trận Hàng Linh thì gánh nặng linh hồn của sinh vật được triệu hồi sẽ không thay đổi mới đúng chứ." Lâm Thịnh thoáng suy nghĩ rồi chợt nhớ tới suy đoán của mình khi trước.

"Có lẽ không phải gánh nặng tiêu hao đi, mà là linh hồn của mình mạnh lên..." Cậu vẫn luôn không hiểu, những quái vật bị mình giết chết trong giấc mơ rồi hấp thu những mảnh vụn ký ức kia là thứ gì. Thứ gì mới có thể trở thành vật chứa của ký ức? Còn có thể tự nhiên bay tới hòa vào cơ thể mình? Bây giờ, dường như đáp án đã rõ ràng.

"Những thứ mà mình hấp thu rất có thể chính là linh hồn mà lúc còn sống mấy người kia lưu lại..." Vừa nghĩ tới đây, dù tính tình có trầm tĩnh đến đâu thì Lâm Thịnh cũng chẳng giữ được bình tĩnh nữa.

Trong cơ thể mình đã hấp thu nhiều mảnh vỡ linh hồn như vậy, hậu quả sẽ như nào thật sự khó mà tưởng tượng được.

Những kiến thức liên quan tới linh hồn đều chỉ ra rằng có năm thiên sứ phân chia quản lý năm khu vực của linh hồn, đó chính là Thiên Thần Sức Mạnh, Thiên Thần Trí Tuệ, Thiên Thần Tài Năng, Thiên Thần Nồng Nhiệt, Thiên Thần Bóng Đêm.

"Hiện tại mình có thể cảm thấy ý thức của bản thân vẫn chưa bị ảnh hưởng. Trong năm khu vực thì chỉ có khu của Thiên Thần Trí Tuệ và Thiên Thần Tài Năng mới quyết định được chủ thể. Chỉ cần hai khu vực này không xảy ra vấn đề thì mình sẽ không sao cả." Dù sao Lâm Thịnh đã hấp thụ ký ức của Thánh giáo sĩ, những kiến thức cơ bản của Thánh điện thì vẫn phải có.

"Theo lý thuyết thì những ký ức linh hồn khác đều là những nhân cách vụn vặt khác nhau, không thể hình thành một ý thức thống nhất rồi tấn công vào linh hồn chủ của mình được. Ảnh hưởng thì đương nhiên là có, thế nhưng vấn đề sẽ không lớn."

"Mặt khác, linh hồn mạnh lên, gánh nặng trên linh hồn cũng nhỏ hơn trước, liệu nó có nghĩa là mình lại có thể triệu hồi sinh vật mới hay không?" Lâm Thịnh bỗng nhiên ý thức được điểm này.

- --


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui