Lâm Thịnh bước ra từ chiếc taxi, cậu đảo mắt quan sát một lượt khung cảnh xung quanh. Bốn phía là những ruộng rau dưa xanh mướt căng tràn sức sống. Cách đó không xa là những cái lều lớn màu trắng, nhìn thoáng qua trông như những cây bông trắng khổng lồ nằm xen giữa các thửa ruộng xanh mênh mông, vô cùng dễ thấy.
"Đi vào theo con đường nhỏ nằm bên phải ruộng là sẽ đến vườn cây ăn quả Minh Nhật, nếu cậu muốn mua buôn hoa quả thì cứ vào thẳng từ đường đó là được."
Lái xe taxi rất nhiệt tình đưa ra vài câu chỉ dẫn.
"Cảm ơn chú." Lâm Thịnh gật đầu, khoác balô đi theo con đường nhỏ ven ruộng.
Gió thổi dìu dịu, mang theo cả mùi thơm man mát của những ngọn cỏ xanh mướt dưới chân.
Lâm Thịnh đột nhiên thấy sảng khoái khi được tận hưởng bầu không khí trong lành như bây giờ. Ở khu vực nội thành thành phố Hoài Sa quanh năm suốt tháng đều chỉ có cái mùi mằn mặn của nước biển, cảm giác thực sự khác xa khi ở thửa ruộng này.
Dọc theo con đường nhỏ trước mặt, Lâm Thịnh nhanh chóng đến trước rừng cây ăn quả xanh mướt một màu. Cây cối trong rừng xanh um tươi tốt, cũng không biết rốt cuộc là những loại cây gì, lúc này chỉ thấy được những tán lá xanh rì rào mà không có lấy một quả nào nằm trên đó.
Dưới phần đất bên cạnh có cắm một tấm bảng, bên trên đề: "Rừng cây ăn quả tư nhân, xin đừng vặt hái."
Bên cạnh tấm biển là lối vào rừng, trên mặt đường vẫn lưu lại dấu bánh xe đầy bùn đất. Lâm Thịnh đi qua cổng, bước vào trong. Cuối đường có hai căn nhà đất nho nhỏ, trước cửa có một người nông dân đang đứng dán gì đó lên cổng chính.
"Ông ơi, con là nghiên cứu sinh của đại học nông nghiệp, con tới đây để làm một chuyến khảo sát đồng ruộng, chủ yếu nghiên cứu về giống côn trùng có hại trong ruộng là nhện trắng..." Lâm Thịnh vừa rảo bước tới vừa nói liên mồm, sau đó lập tức đặt một trăm tệ vào tay người nông dân.
Có lẽ người nông dân kia vốn cũng không nghe hiểu hết những gì cậu nói, chỉ là vừa nhận được tiền thì đã nở nụ cười tươi rói.
"Đi đi, đi đi, đừng đụng đến các cây ăn quả là được!"
Lâm Thịnh ôm theo chiếc bình thủy tinh, rảo bước tiến vào rừng cây ăn quả, bắt đầu cẩn thận đi tìm nhện trắng. Nhưng điều nằm ngoài dự tính của cậu chính là, có lẽ do khí trời chuyển lạnh nên vất vả tìm kiếm suốt nửa ngày trời, cậu cũng chỉ có thể bắt được hai con, bỏ vào trong bình.
Được nửa đường thì ông nông dân kia có tới xem, có lẽ là muốn giám sát cậu. Thấy thật là cậu đang bắt nhện trắng, ông mới chắp tay sau lưng chậm rãi bỏ đi.
Bận rộn suốt hơn hai giờ, Lâm Thịnh vòng tới vòng lui khắp nơi này, vất vả mãi mới bắt được cả thảy mười hai con nhện trắng.
Sau khi bỏ bình nhện vào trong balô, cậu cẩn thận khoác lên lưng, đang định đi dọc theo con đường cũ để quay về thì đột nhiên, cậu đâm sầm vào một cậu thanh niên tóc ngắn màu xanh lam đang đi về phía này.
Anh ta đút tay vào túi quần, mặc áo len màu trắng và quần dài màu đen, trên người sạch sẽ giống như tài tử mới từ trên xe bước xuống, toàn thân không vương chút bụi bặm nào.
Người thanh niên liếc nhìn cậu rồi đảo mắt nhìn sang chỗ khác. Lâm Thịnh thoáng cảm giác được người đứng trước mặt có khí chất rất đặc biệt. Cả người cậu bắt đầu đề cao cảnh giác.
Sự cảnh giác này là bản năng hình thành sau khi cậu giết chết tên kiếm sĩ lính đánh thuê lúc trước. Chỉ cần gặp phải những gì uy hiếp đến bản thân, sự cảnh giác sẽ vô thức được đột ngột đẩy lên cao độ.
Lâm Thịnh bình tĩnh đi sượt qua bên trái thanh niên kia. Khi đến gần anh ta, lập tức, lông tơ khắp người cậu đều đột nhiên dựng đứng cả lên. Giống như chỉ cách loài mãnh hổ ăn thịt người một bước nhỏ nữa thôi. Cảm giác da gà da ốc cứ thế thi nhau nổi lên khắp cơ thể khiến Lâm Thịnh không khỏi thấy rùng mình.
"Có thể gây ra uy hiếp với mình, nhất định là cấp ba!! Năng lực siêu phàm đạt cấp ba trở lên thực sự có tồn tại!!" Lâm Thịnh chưa bao giờ nghĩ cậu sẽ gặp được năng lực siêu phàm tồn tại ngay giữa đời thực cả.
Sự ấm áp trong cơ thể cậu dường như cũng bị kích động, bắt đầu chuyển động xoay tròn, khiến cho bụng cậu ngày một nóng hơn. Cậu không biết rõ đối phương mạnh ra sao, nhưng cũng còn may, có lẽ đối phương chưa phát hiện ra sự đặc biệt của cậu.
Lâm Thịnh vẫn rất bình tĩnh, khoác balô, nhanh chóng rời khỏi khu vườn.
Thanh niên tóc xanh phía sau vẫn đứng nguyên chỗ cũ, thỉnh thoảng giơ tay lên kiểm tra đồng hồ, chắc là đang đợi người.
Lâm Thịnh không hề dừng lại, cắm đầu đi thẳng một mạch về phía trước, mãi cho tới khi hoàn toàn không thấy được thanh niên tóc xanh phía sau nữa, cậu mới trở lại trạng thái bình thường. Cậu đi bộ thêm khoảng hơn một cây số nữa, đến đường lớn ở ngoại ô thành phố.
Lúc này cậu mới từ từ đứng lại, giơ tay vẫy xe trên đường. Một chiếc xe taxi màu lam nhanh chóng đỗ trước mặt cậu. Lâm Thịnh vội vàng leo lên xe.
"Đến chợ Du Thụ!" Cậu nhanh chóng nói ra một địa điểm.
Xe chầm chậm khởi động, rời xa vùng ngoại ô thành phố. Xe càng chạy càng xa, Lâm Thịnh cũng dần thả lỏng được những dây thần kinh đang căng như dây đàn.
"Ở thành phố Hoài Sa đột nhiên lại xuất hiện một tên sức mạnh cấp ba, là vốn dĩ nơi đây đã có ư? Hay là người ngoài nào đó mới đến đây?" Chỉ là những suy đoán chủ quan nhưng khiến cậu không khỏi thấy nguy hiểm đang cận kề.
"Trước hết cứ mặc kệ đi, hôm nay phải chuẩn bị vật liệu cho tốt đã. Ngày mai bắt đầu nghi thức Triệu Hoán, nếu như không thành công sẽ lập tức tiến hành đột phá Thánh lực."
Vừa rồi sự ấm áp trong cậu vì bị kích thích nên đã gặp chấn động không nhỏ, dẫn đến cường độ hoạt động ngày một mạnh mẽ hơn. Lâm Thịnh cảm nhận được bản thân đang càng lúc càng gần tới ngưỡng đột phá, chỉ là không biết lúc nào mới tìm được cơ hội.
Dựa trên những ghi chép của Thánh điển truyền thừa ở thành Hắc Vũ, chiến sĩ Thánh điện đột phá siêu phàm và chiến sĩ đột phá phổ thông có vài điểm khác nhau.
Chiến sĩ đột phá phổ thông thường thì ngoài tất cả tố chất trong thân thể sẽ tăng lên, còn lại không có gì thay đổi hết. Nhưng chiến sĩ Thánh điện lại khác. Trừ việc có thể thăng cấp toàn bộ tố chất cơ thể ra, họ còn có thể tự mình nắm giữ, kiểm soát sự biến đổi năng lực đặc thù của Hôi Ấn.
Sự biến đổi này thường hay được củng cố dựa trên cơ sở là năng lực ban đầu của Hôi Ấn. Có điều cho tới tận hôm nay, Lâm Thịnh vẫn chưa từng chính thức đối đầu với chiến sĩ Thánh điện siêu phàm nay đã là quái vật. Cũng có thể cậu đã gặp qua rồi nhưng lại không hề nhận ra.
Sau khi về lại khu vực nội thành, Lâm Thịnh nhanh chóng chạy đến chợ dược liệu, mua đầy đủ toàn bộ các nguyên liệu còn lại. Sau đó cậu tiếp tục chạy sang chợ nông sản mua một thùng mỡ lợn đông.
Dù sao, nếu không dùng hết trong nghi thức, cậu vẫn có thể mang mỡ về nhà xào rau, cũng không bị lãng phí.
...
...
Quán bar Kim Tôn tại khu vực bến cảng.
Trần Hàng ngồi trong phòng, sắc mặt âm u. Ông ta liên tục uống cạn từng cốc rượu trên bàn, cứ một cốc rồi một cốc nốc thẳng vào cổ họng. Trong phòng, ngoại trừ ông ta còn có một gã đàn ông mặt tròn đầy ngồi đó, vẻ mặt khá biếng nhác.
"Trần Hàng, chúng ta đã không gặp nhau bốn năm rồi đúng không?" Gã đàn ông mặt tròn nâng cốc rượu trên bàn lên, ung dung nhấp môi.
"Đúng vậy, hơn bốn năm rồi." Trần Hàng gật đầu.
"Bởi vậy, hôm nay ông đột nhiên tới tìm tôi, hẳn là có việc gì cần nhờ nhỉ?" Gã thấp giọng hỏi: "Ông nên biết, ba ân huệ tôi hứa sẽ cho ông, ông đã dùng hết hai cái rồi."
"Tôi biết." Sắc mặt Trần Hàng vẫn y nguyên: "Đây sẽ là lần cuối cùng."
" Ông vẫn thực sự muốn dùng nó à?" Gã hỏi lại thêm lần nữa.
"Tôi đã hết cách rồi." Trần Hàng bình tĩnh đáp lời.
"Mấy tên hung thủ kia rất đáng gờm, có thể vượt qua vòng vây của mười tên vệ sĩ cao thủ để giết chết con tôi, sau đó còn có thể trở ra nguyên vẹn. Ngoại trừ cậu, tôi thực sự không thể tìm được ai khác đủ năng lực đối phó với bọn chúng."
Gã đàn ông mặt tròn gật đầu: "Tôi đã nghe chuyện của con trai ông rồi. Nếu ông đã có quyết định của mình, vậy cứ gửi tin tình báo đến cho tôi là được."
"Được!" Trần Hàng nặng nề đáp.
Chỉ cần người trước mặt đã nhận lời, ông ta có thể an tâm. Dù đối phương có là ai đi chăng nữa thì sẽ chết chắc rồi!
Bởi vì người đang ngồi đây không phải người bình thường, mà gã từng phục vụ trong Hải Lam Chi Tâm, kẻ bị năng lực kỳ dị ăn mòn! Gã là một cơn ác mộng kinh hoàng từng tiêu diệt cả một tiểu đội tác chiến đặc chủng! Tên gã ta là Độc Sa Tạ Diệu Huy.
"Nhớ phải chuẩn bị tiền." Nét cười lộ rõ trên gương mặt Độc Sa Tạ Diệu Huy.
Trần Hàng gật đầu: "Không thành vấn đề. Có điều, đây là lần cuối cùng hợp tác, cậu có thể cho tôi mở mang kiến thức về thứ năng lực tà đạo trong truyền thuyết hay không, rốt cuộc nó là thứ gì?"
Tuy rằng từ xưa đến nay, ông ta vẫn hợp tác cùng Độc Sa nhưng chưa có cơ hội được chứng kiến thứ sức mạnh khủng khiếp mà người ta vẫn đồn thổi ấy. Lần này chính là cơ hội cuối cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...