Lâm Thịnh cẩn thận đọc tất cả những ghi chép liên quan.
Cậu ghi nhớ toàn bộ những trận đồ quan trọng nhất, thần chú khởi động, nguyên liệu, những phần công việc cần lưu ý rồi gấp chúng lại, dự định khi nào tỉnh giấc sẽ lập tức viết lại vào sổ.
Tuy nhiên, cậu vẫn khá tiếc nuối bởi ở mặt sau cùng của sách, có một vài phần việc đáng chú ý liên quan đến trận đồ nhưng lại không đọc được.
"Không biết kiểu mờ ảo này có khôi phục được hay không nữa, rốt cuộc là do cái gì gây ra nhỉ?" Lâm Thịnh đóng sách lại, trút tiếng thở dài.
"Những kiến thức này, những nghi thức này đều có thể sử dụng được, cho nên chắc chắn chúng đều có thật. Nếu những tri thức này thực sự có thật, thì liệu có phải những nơi mình đã đặt chân tới trong giấc mơ cũng từng thực sự tồn tại hay không?"
Cậu nhớ đến câu nói đã từng đọc được ở thành Hắc Vũ kia. Toàn bộ thành Hắc Vũ đều sẽ bị đẩy vào trong mơ.
"Nếu tất cả những giấc mơ này là thật thì sao? Như vậy, hiện tại mình..." Lâm Thịnh trở nên im lặng.
Cậu nghi ngờ liệu có phải mình tình cờ tìm thấy khe hở trong giấc mơ nên mới ngoài ý muốn đến được thành Hắc Vũ.
"Không nghĩ nhiều nữa. Đi được đến đâu hay đến đó, bây giờ thông tin mình đang nắm giữ còn quá ít, vốn không đủ cơ sở để suy đoán sự thực."
Cậu đứng dậy, thả cuốn "Pháp trận Hàng Lâm" xuống giường, sau đó lại tiếp tục tìm kiếm, lục lọi trên giá sách. Bỏ những quyển sách nhìn không rõ chữ sang một bên, Lâm Thịnh lại lấy trên giá xuống được sáu quyển sách có thể đọc được vài phần.
Trong đó có một quyển truyện về lịch sử thành Tuyết Phong. Có hai quyển giảng giải về sự tạo thành các linh hồn. Còn một quyển khác giảng giải về cách chế tạo đàn hạc Huyết Lam. Hai quyển còn lại tên là "Ngôn ngữ Tà linh sơ cấp" và "Ngôn ngữ Tà linh nâng cao".
Lâm Thịnh ném quyển truyện ký lịch sử sang một bên, lật ra đọc hai quyển giảng giải về sự tạo thành các linh hồn. Nhưng đáng tiếc, toàn bộ phần nội dung chính của quyển sách này, cậu vốn đã lấy được từ những mảnh vụn ký ức của tên Thánh giáo sĩ lúc trước.
Kế đến là quyển sách chế tạo đàn hạc.
"... Đàn hạc Huyết Lam là một loại công nghệ chế tạo, cũng là một loại kỹ thuật tao nhã có thể dùng để tự rèn luyện năng lực siêu phàm. Chế tạo loại nhạc cụ này khá dễ, tuy nhiên để học được thông thạo lại khá khó khăn. Vật liệu cần thiết như sau..."
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn sơ qua phần dưới.
Nhạc cụ này gồm ba bộ phận: dây đàn, thân đàn, bộ phận điều chỉnh. Vật liệu cần thiết cũng không hiếm, không có yêu cầu cụ thể đối với chất liệu cần dùng, chỉ cần tìm được vật có chất lượng tương đương thì đều có thể thay thế được.
"Nếu sau này rảnh rỗi cũng có thể làm thử chơi cho biết." Lâm Thịnh gập sách lại, cuối cùng nhặt hai quyển sách có liên quan tới ngôn ngữ Tà linh lên.
Thứ mà hai quyển sách này giới thiệu là một loại ngôn ngữ đặc biệt mà các Tà linh sử dụng. Tà linh chính là tên gọi chung cho các loại tồn tại siêu phàm có linh tính, gây nguy hiểm và tạo sự uy hiếp cho tất cả mọi vật.
Đối lập với nó, những tồn tại siêu phàm có linh tính mà không gây ra nguy hiểm hay mối đe dọa nào thì được gọi là Thánh linh.
Bởi vì năng lượng của Tà linh rất lớn nên chủng loại đa dạng hơn, số lượng cũng vượt trội hơn hẳn so với Thánh linh. Bởi vậy, chỉ có ngôn ngữ Tà linh bị liệt vào danh sách các môn mà người dùng thuật phải nắm vững, sau khi được biên thành tài liệu giảng dạy thì được cất ở đây.
Lâm Thịnh lật nhanh ra phần giới thiệu vắn tắt, sau khi đã hiểu được đại khái đây là thể loại ngôn ngữ gì, cậu gập sách lại rồi đặt xuống. Bây giờ cậu không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.
Lần trước lúc ở thành Hắc Vũ, cậu vẫn chưa hiểu tại sao mình lại bị biến mất khỏi đó, sau này cũng không thể trở vào được nữa. Điều này khiến Lâm Thịnh nảy sinh mối lo lắng, liệu có phải thời gian cậu đến thăm thú một nơi cũng có giới hạn cụ thể.
"Trước hết phải nắm chắc điều quan trọng nhất đã!"
Cậu lại cầm "Pháp trận Hàng Lâm" lên, bắt đầu nghiền ngẫm, cẩn thận đọc. Lần này, cậu định sau khi nắm chắc Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp và thử nghiệm thành công, thì sẽ lại đến giải quyết món nợ với thiên sứ màu xám kia.
Dù sao nó cũng không tiến vào đây, có nó giữ cửa ngoài đó, nơi này cũng an toàn hơn hẳn. So với việc cứ đi lung tung bên ngoài, chi bằng cậu cứ ở trong này chuyên tâm nghiên cứu thêm.
Còn một chuyện quan trọng hơn chính là, Lâm Thịnh luôn có cảm giác cái thứ ấm áp luôn gọi cậu tới nằm ngay trong trụ đá dưới chân thiên sứ màu xám. Nói cách khác, cậu phải đánh bại được thiên sứ màu xám thì mới có thể tiếp xúc được với căn nguyên của vật ấm áp kia.
Trong khoảng thời gian tiếp sau đó, cậu ngồi ngay ngắn trên giường, nghiên cứu nội dung pháp trận Hàng Lâm được viết lại trong sách và trong những mảnh ký ức. Phòng ngủ này có một khung cửa sổ hình vuông, bên ngoài chỉ thấy một màu trời trắng xóa, lạnh buốt.
Lúc này, tuyết rơi ngày một nhiều. Nhờ vào ánh sáng trắng, Lâm Thịnh vẫn mải mê đọc sách quên cả thời gian. Đến một lúc nào đó, cậu dần dần cảm thấy đầu óc mình mông lung đi.
"Phải tỉnh rồi..."
Cậu gấp cẩn thận trang sách trước mặt, khung cảnh phía trước chậm rãi tối dần, tối dần. Ý thức của cậu cũng bắt đầu mơ hồ.
Lại khôi phục ý thức lần nữa. Lâm Thịnh mở to đôi mắt, nhanh chóng rời giường, bước xuống, bật đèn lên, lấy quyển sổ và bút ra.
Cậu nhanh nhanh chóng chóng ghi chép những vật liệu cần thiết cho Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp, gồm cả trận đồ và thần chú khởi động.
Vật liệu và thần chú khởi động thì không thành vấn đề, quan trọng hơn cả vẫn là trận đồ. Trí nhớ của Lâm Thịnh ngày càng tốt, trong một khoảng thời gian ngắn đã vẽ lại hơn phân nửa.
Để ghi nhớ trận đồ phức tạp này, cậu đã chia nó ra làm mấy tầng, mỗi một tầng đều được đơn giản hóa lại thành một đồ án hoàn chỉnh. Tất cả sau khi ghép chồng lên nhau sẽ trở thành một trận đồ hoàn hảo.
Tuy nhiên đồ án này cũng khá phức tạp, cậu kiên trì mãi cũng chỉ có thể vẽ xong hai tầng. Nếu muốn làm ra được phần trận đồ hoàn chỉnh thì cần ít nhất bốn tầng như vậy.
"Ngày mai mình sẽ ghi nhớ thêm một lần nữa, hy vọng lần này sẽ thành công. Hôm nay thì cứ chuẩn bị vật liệu trước đã!"
Tâm trạng Lâm Thịnh rất tốt, tuy rằng suýt chút nữa đã bị thiên sứ màu xám hại chết, song vẫn có thể gặt hái thành quả ngoài sức mong đợi, cũng xem như khổ trước sướng sau. Cậu cúi xuống cẩn thận xem xét lại các vật liệu của pháp trận.
"Mười con nhện trắng, một cây nến mỡ máu, một đơn vị tiêu chuẩn cỏ phong xà, một đơn vị tiêu chuẩn vàng, mười đơn vị tiêu chuẩn bột bạc, một bông hoa phong linh, hai mươi đơn vị tiêu chuẩn nước tinh khiết, mười đơn vị tiêu chuẩn cỏ độc tiễn."
"Những vật liệu này... Vàng bạc đều đủ cả, chỉ có nhện trắng và nến mỡ máu mới là phiền phức nhất..." Lâm Thịnh cau mày, ngón tay vô thức quay quay cây bút bi.
"Nhện trắng, dựa trên những hình vẽ mình đã thấy, chúng hẳn là loài nhện nhỏ bé màu trắng trong suốt, là một trong những côn trùng có hại phổ biến. Chỉ có điều chắc chắn chẳng thể mua được, cho nên mình phải tự tay đi bắt chúng về."
"Nhện trắng thì bỏ ra chút thời gian và sức lực là sẽ lo được, nhưng còn về nến mỡ máu thì..." Lâm Thịnh suy tư.
"Theo như hình vẽ và những lời giải thích, ngọn nến mỡ máu bắt buộc phải dùng mỡ trong máu của động vật để chế ra dầu thắp, sau đó châm lên mới sử dụng được."
"Nghe thì phức tạp nhưng không phải chỉ là dùng mỡ trong máu động vật để làm ra thôi à? Mình cứ dùng thử mỡ lợn trước xem sao."
Quyết định xong xuôi, Lâm Thịnh bắt tay vào việc thực hiện. Cậu mặc quần áo tử tế vào, sau khi ăn sáng ở nhà xong thì lại lên mạng tra cứu thêm. Mất hai mươi phút cuối cùng cậu cũng tra ra tập tính và nơi ẩn náu của loài nhện trắng.
Cậu lập tức sang cửa hàng quà tặng gần đó mua về một bình thủy tinh đựng đầy hạc giấy. Tiếp theo cậu đi thẳng đến trường.
Lâm Thịnh xin phép giáo viên nghỉ học với lý do bị ốm, sau đó đem theo bình thủy tinh đến vườn cây cách đó không xa.
Dựa vào những tài liệu cậu đã tìm hiểu được, nhện trắng thường được nhìn thấy ở những vườn quả hay vườn rau biệt lập. Loại sinh vật này chỉ ăn cỏ cây, thuộc về nhóm các côn trùng có hại.
Bởi vậy, ta có thể bắt gặp chúng ở bất kỳ một khu vườn nào. Về việc chúng có bị giết bởi thuốc trừ sâu hay không…
Trong tài liệu cũng có giải thích, loài côn trùng có hại này có khả năng kháng thuốc cực mạnh, Lâm Thịnh có thể dễ dàng bắt được mười con đem về.
Còn chuyện đến trường đi học, vì bây giờ cũng là thời điểm cuối kỳ, chương trình học tập đã được hoàn tất nên phần lớn thời gian tới lớp đều là để tự học. Có đi hay không cũng như nhau cả. So với đi học thì Lâm Thịnh thà quyết định nghỉ một ngày, giải quyết nghi thức Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp này trước còn hơn.
Dù sao cậu cũng không muốn chờ hết ngày, tan học rồi mới có thể đi chuẩn bị nguyên liệu, cứ như thế thì cậu phải mất bao lâu mới chuẩn bị được đầy đủ hết những đồ cần thiết chứ.
- --
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...