3 giờ đêm tại bến cảng thành phố Hoài Sa.
Trần Hàng cùng một đám tâm phúc đi dọc theo bến cảng. Bọn họ mặc đồ đen nghiêm chỉnh, đứng xung quanh bảo vệ, đề phòng chặt chẽ.
Năm nay Trần Hàng gần năm mươi tuổi, để đầu trọc, cơ thể săn chắc, chỉ là sức khỏe không còn dồi dào như lúc xưa. Lúc này sắc mặt ông ta uể oải, nếp nhăn trên mặt không ngừng run theo bước chân, dáng trông như rất lo lắng.
Đám người đi đến phía bên phải bến cảng, đứng trước một chiếc du thuyền cỡ trung màu bạc, sau đó nối đuôi nhau lên thuyền.
Vù…
Du thuyền khởi động, đằng sau tung lên những bọt nước trắng xóa, chầm chậm chuyển hướng chạy về phía xa xa. Trong đêm khuya, gió biển gào thét, mây đen cuồn cuộn tạo cảm giác âm u, ngột ngạt.
Trần Hàng đứng trên đầu thuyền, híp mắt nhìn về phía trước. Ngoài khơi chỉ có thể nhìn rõ một khoảng được chiếu sáng gần du thuyền, còn lại cái gì cũng không thể nhìn thấy. Nhưng ông ta không để ý lắm, tuy đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía trước song lại hơi thất thần.
Từ khi con trai độc nhất đột nhiên bị giết, tất cả mọi việc ông ta đã sắp xếp từ trước lập tức giống như tuyết lở, trong phút chốc như gió thổi mây tan, không còn ý nghĩa gì. Những thuộc hạ trung thành cũng vì thấy ông ta không có ai nối nghiệp mà sinh lòng riêng. Dù sao nếu bây giờ muốn sinh thêm một đứa nữa thì cũng quá nhỏ, đợi nó lớn lên không biết phải tốn bao nhiêu năm.
Trong khoảng thời gian đó, biến số thật sự quá lớn. Trần Hàng chắp tay sau lưng, im lặng không nói gì. Gió biển càng lúc càng mạnh, du thuyền có chút chòng chành theo sóng nước. Sóng biển đánh vào thân thuyền từng đợt, tiếng rào rào vang lên không ngừng.
Trần Hàng phục hồi tinh thần, giơ tay lên: "Tất cả mọi người! Tắt hết điện thoạt di động đi!" Ông ta lớn tiếng nói.
Sau lưng là sáu người lên thuyền cùng ông ta, tất cả bọn họ nhanh chóng lấy điện thoạt ra tắt máy. Trần Hàng không đưa ra chỉ thị nào khác, chỉ mặc cho con thuyền chạy thẳng về phía trước, im lặng chờ đợi.
Thời gian không ngừng trôi qua.
Có lẽ là mười phút.
Hai mươi phút.
Nửa tiếng.
Rào rào, tiếng nước chảy vang lên ở đuôi thuyền.
"Ai!?" Vài tên thuộc hạ trên du thuyền rút súng ra cảnh cáo.
"Bỏ súng xuống." Trần Hàng lạnh lùng nói.
Bọn thuộc hạ ngạc nhiên, tuy rằng không biết vì sao Trần Hàng lại ra lệnh như vậy nhưng vẫn làm theo, từ từ hạ nòng súng xuống, nhanh chóng đứng thành một vòng. Không lâu sau, một loạt tiếng bước chân đều đều theo nhịp truyền đến.
Một người đầu trọc, bịt mặt, mặc áo choàng dài màu xanh, bước từng bước chậm rãi ra khỏi bóng tối. Tên đầu trọc này rất cao, có lẽ hơn hai mét, thoạt nhìn rất giống cây sào tre, phía trên treo một chiếc áo choàng màu xanh tinh xảo.
Thứ làm cho người khác chú ý nhất là mắt của y. Cặp mắt hằn đầy tơ máu, chằng chịt chồng lên nhau giống như có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Vô số tơ máu hoàn toàn chiếm trọn tròng trắng của y, nhìn qua có thể lầm tưởng là bị bệnh đau mắt đỏ.
"Xem ra ông đã nghĩ thông suốt rồi." Tên đầu trọc cười khàn khàn khó nghe.
Trần Hàng chắp tay ra phía sau, nắm chặt quả lựu đạn đã chuẩn bị trước đó, không dám chớp mắt mà nhìn chằm chằm người đối diện.
"Chỉ cần các người giúp tôi tìm ra hung thủ giết con trai tôi! Tôi sẽ phối hợp với hành động lần này của các người ở Hoài Sa!"
"Chà chà chà… Quả thật là người cha khiến mọi người ngưỡng mộ." Tên đầu trọc lại cười lần nữa.
"Việc này thật sự rất đơn giản. Nhưng mà, tại sao không để chúng tôi giúp ông trực tiếp xử lý hung thủ?"
Trần Hàng không trả lời. Ông ta không ngốc, nếu không phải thật sự không tìm được hung thủ giết con mình thì cũng không tới mức phải hợp tác với thứ ác ma ăn tươi nuốt sống này.
Chỉ một lần giao dịch thì ông còn miễn cưỡng che giấu được, nhưng một khi mượn sức mạnh của bọn họ quá nhiều, vậy thì ông ta, đại ca của bang Bạch Bài, sẽ trở thành con rối đỡ đạn cho chúng.
Thấy Trần Hàng không nói lời nào, tên đầu trọc cũng không thèm để ý: "Được rồi, nếu ông đã quyết định thì bây giờ bắt đầu luôn được không?"
"Bây giờ tôi chỉ cần các người cung cấp tin tình báo, ngược lại tôi cũng sẽ báo tin cho các người. Sau khi kết thúc, chúng ta không ai nợ ai!" Trần Hàng lạnh lùng nói.
"Được thôi." Tên đầu trọc nở nụ cười. Y đưa tay ra, ngón tay trỏ trắng nõn, mềm mại như phụ nữ, nhẹ nhàng quẹt trên mặt đất.
Chít chít chít…
Trong phút chốc, xung quanh mép thuyền vang lên tiếng kêu của vô số sâu bọ. Chỉ một thoáng sau, một đám bọ nhỏ màu đen từ bốn phương tám hướng ồ ạt tập trung lại, tạo thành một khối trên boong tàu ngay trước mặt mấy người Trần Hàng.
Không ai lên tiếng, cả đám Trần Hàng hơi run lên, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng quỷ quái trước mắt. Những con bọ nhỏ này, mỗi con đều to bằng cỡ móng tay. Cả người chúng màu đen nhánh, có tám chân, không có mắt, chỉ có răng cưa quanh mép, hai bên người còn có cánh ve trong suốt.
Trong chốc lát, đám bọ tụ tập lại thành một quả cầu nhỏ. Quả cầu càng lúc càng lớn lên, mãi đến tận khi to gần bằng quả trứng ngỗng. Tên đầu trọc vươn tay ra, chạm vào quả cầu nhỏ.
Soạt…
Tất cả đám bọ nhanh chóng tản ra, dọc theo mép boong tàu trở về biển sâu.
Trong nhát mắt, cả du thuyền không còn nửa con bọ nào. Mà chỗ của chúng hồi nãy có một quả trứng hình bầu dục màu xanh nhạt.
"Mang nó về, đem đến hiện trường nơi con trai ông bị giết. Ba ngày sau nó sẽ tự động nở ra một con chim màu xanh, cứ đi theo nó là ông sẽ tìm được hung thủ giết con trai mình." Tên đầu trọc lại cười một tiếng khó nghe, cả người chầm chậm lui về sau, ẩn vào bóng tối rồi biến mất.
"Đừng quên lời hứa của mình… Dĩ nhiên nếu ông không tự giải quyết được thì có thể đứng trước mặt con chim gọi biệt hiệu của tôi. Chúng tôi sẽ giúp ông…"
Lời nói sau cùng bay ra từ bóng tối. Cơ mặt Trần Hàng giật giật, nhìn chằm chằm vào quả trứng màu xanh trên boong tàu.
…
…
"Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp? Chẳng lẽ là nghi thức đặc biệt triệu hồi sinh vật sao!?" Trong lòng Lâm Thịnh hừng hực lửa, cậu nhanh chóng lật ra đến trang ghi chép chi tiết.
Trên trang sách đó, đa số nội dung vẫn còn rõ ràng. Lâm Thịnh tìm thẳng đến phần giới thiệu chức năng của nghi thức pháp trận này rồi đọc cẩn thận.
"Triệu Hoán Dị Giới tên là Triệu Hoán, dùng để dẫn dắt."
"Trên thế giới này tồn tại rất nhiều khe hở, những khe hở này tùy lúc sẽ thoáng hiện ra ở những nơi hoang vắng, chúng ở khắp mọi nơi nhưng không ai biết. Bởi vì con người chúng ta không thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng. Chúng không ngừng biến đổi, không ngừng biến mất rồi xuất hiện. Đối với chúng ta, chúng hoàn toàn nằm ở một mặt phẳng khác, một thế giới khác. 'Triệu Hoán Dị Giới' nhằm thông qua nghi thức để dẫn dụ những thứ tồn tại đặc biệt ấy tới, sẵn sàng cho mình điều khiển."
Đọc xong giới thiệu sơ lược, Lâm Thịnh hiểu rõ hơn vì sao trận pháp này không cần nhiều vật liệu mà có thể triệu hồi những tồn tại ở dị giới đến chiến đấu cho mình.
"Thì ra không cần tự mình mở lối đi để triệu hoán, mà đã có sẵn những khe hở để triệu hồi sinh vật. Độ khó giữa hai chuyện này là một trời một vực." Lâm Thịnh vô cùng thích thú.
Vẫn chưa thể xác định nghi thức của trận pháp này có thể sử dụng được hay không, nhưng những nghi thức trước kia cậu dùng đều thành công, cái này không có lý nào không được.
Trước đây ở trái đất cậu đã nghe qua phép thuật này, nó có thể triệu hồi sinh vật để chúng chiến đấu cho mình. Khi đó cậu vô cùng hâm mộ, không ngờ bây giờ cậu lại có cơ hội tiếp xúc với loại phép thuật ấy.
- -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...