Thi thể này đứng trong góc khuất, lúc trước Lâm Thịnh nhìn từ đằng xa nên không thấy được. Lúc đến gần cậu mới phát hiện thì ra ở đây có một thi thể. Thi thể khoác áo choàng xám trắng, trong tay cầm chặt một cuộn giấy da màu vàng.
Lâm Thịnh bị nó dọa hết hồn, suýt chút nữa là cậu cầm kiếm đâm thẳng một nhát. Cũng may cậu dừng lại đúng lúc, chỉ dùng kiếm đâm nhẹ vào trán và ngực nó hai lần, phòng ngừa nó biến thành cương thi. Sau khi bảo đảm an toàn, cậu mới cẩn thận kiểm tra thi thể này.
Áo choàng trên người nó chỉ cần đụng vào đã tan thành cát bụi. Chỉ có cuộn giấy kia vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị hư hao.
Lâm Thịnh cẩn thận rút cuộn giấy da từ trong tay nó, cầm lên xem. Phía trên cuộn giấy có vài dòng chữ viết và dấu hiệu được vẽ tinh xảo. Lâm Thịnh xem qua nhưng không hiểu, có điều đọc tiêu đề thì có lẽ đây là một chương của bản nhạc nào đó.
"Mặc kệ nó là cái gì, cầm đi rồi tính!" Lâm Thịnh bất chấp, cuốn cuộn giấy lại nhét vào túi quần thể thao bên trong áo giáp. Sau đó, cậu lại tiếp tục đi về phía trước.
Chẳng mấy chốc đã đến cửa đại sảnh đang chìm trong bóng tối. Trong đại sảnh tăm tối có vài tia sáng lờ mờ, ở giữa có một cột đá lớn bằng ngọc trắng cao vút.
Bên ngoài cột đá có sinh vật đang uốn lượn, ôm trọn cột đá, con nào cũng uốn éo vặn vẹo, giống như quái vật bị phong ấn trên trụ đá đang tìm cách thoát ra. Sự chú ý của Lâm Thịnh không nằm trên mấy con này mà rơi vào phía trên trụ đá.
Trên đó có một tượng thiên sứ hình người, màu xám đen, hai chân đứng thẳng. Tượng thiên sứ cao to hơn người bình thường một chút, hai tay cầm thương và khiên tròn, đôi cánh sau lưng dang rộng.
Lâm Thịnh nhìn kỹ lại, cảm thấy mình có thể nhìn rõ từng sợi lông và hoa văn trên đó.
Thiên sứ này có gương mặt nam tính, trên cổ đeo một chiếc vòng với hoa văn phức tạp, bên ngoài khoác lụa mỏng, ngón chân bén nhọn như móng ưng. Lâm Thịnh dừng lại một chút, cảm nhận để xác định bốn phía không có tiếng động.
Bấy giờ cậu mới chầm chậm nhấc chân bước về phía trước một bước. Sau khi bước vào đại sảnh, xung quanh vẫn im phăng phắc. Lâm Thịnh lại tiếp tục đi, chậm rãi bước hẳn vào trong đó. Ngay sau khi cậu vào đại sảnh rồi, trong nháy mắt, cánh cửa lớn sau lưng đột nhiên đóng sập lại.
ẦM!!
Tiếng cửa đóng sầm lại vang vọng khắp nơi. Lâm Thịnh chưa kịp phản ứng thì bức tượng thiên sứ xám trên trụ đá bỗng phát ra tiếng kêu kèn kẹt. Một đống đá vụn nhanh chóng rơi khỏi người nó, hai cánh sau lưng dao động chầm chậm, xoay tròn tạo những vòng xoáy như cơn cuồng phong.
Soạt…
Hai mắt của tượng thiên sứ lóe lên xanh rực.
"Thanh trừng! Thanh trừng!"
Miệng nó gào lên từng hồi. Một loạt những sự biến hóa ấy làm cho Lâm Thịnh sửng sốt, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, giơ khiên gỗ đỡ trước người, một tay khác nắm chặt kiếm. Không chờ cậu kịp phản ứng, một bóng xám đập mạnh vào khiên gỗ. Một sức mạnh khổng lồ khiến nửa người của Lâm Thịnh, từ cổ tay, cánh tay tới vai đều bị tê cứng. Tấm khiên suýt bị trượt khỏi tay, văng ra.
"Lực mạnh quá!" Cậu cầm kiếm chém mạnh về phía trước một cái.
Nhưng lưỡi kiếm lại hụt. Lâm Thịnh định thần nhìn vào đại sảnh tối om. Cái tượng thiên sứ xám kia đã cách xa cậu tận mấy mét, hai cánh đập liên hồi, lơ lửng giữa không trung.
Vụt!
Bóng xám lóe lên. Lâm Thịnh nhanh chóng giơ khiên gỗ lên.
Ầm!!
Khiên gỗ chấn động dữ dội, Lâm Thịnh không đủ sức chống đỡ, cả người đập mạnh vào cửa chính.
"Tốc độ nhanh quá!"
Tốc độ và sức mạnh đều hơn cậu rất nhiều, còn bay trên không trung nữa chứ. Lâm Thịnh nhanh chóng suy nghĩ cách đối phó, lăn một mạch trên đất, lần thứ ba tránh được nhát chém của thiên sứ.
Rầm!
Mặt tường xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm. Cả người Lâm Thịnh toàn mồ hôi, cậu bò dậy chạy đi, quan sát tình hình ở đại sảnh. Chẳng mấy chốc cậu đã phát hiện ra một cánh cửa nhỏ, mà trên đó bị thủng một lỗ khá to.
Vút!!
Sau lưng lại là một tiếng xé gió. Lâm Thịnh giật mình, nhanh chóng nhảy vọt lên, chui vào bên trong cái lỗ ấy. Lúc đi vào thanh kiếm bị vướng lại, cậu đành phải ném đi, chỉ cầm khiên gỗ chui vào.
Đằng sau cánh cửa là một phòng ngủ rộng rãi. Không giống với những phòng ngủ được trang trí hoa lệ trước kia, gian phòng này rất đơn giản. Trên vách tường là những giá sách kim loại màu đen, trên đó đặt không ít sách bìa da màu đen.
Kế bên giá sách là một bình thủy tinh hình tròn rất lớn, thành trong khắc họa vô số hoa văn và ký tự màu vàng nhạt. Bên trong bình trống trơn, chỉ có một thứ nho nhỏ đen thùi lùi như mẩu xương bị cháy khét ở một góc đáy bình.
Lâm Thịnh thở hắt ra, cẩn thận quay đầu nghe ngóng, nhưng sau lưng lại không có tiếng động nào.
"Thiên sứ xám kia không đuổi theo sao?"
Cậu như nhận ra điều gì đó. Đi loanh quanh trong phòng ngủ một vòng, cậu bất ngờ phát hiện, ở đây ngoại trừ một cái giường đơn giản dị, còn lại không hề giống phòng ngủ gì cả.
Giá sách, bình thủy tinh thật lớn, bàn đá hình chữ nhật màu đen, một miếng thịt đỏ như máu vừa giống trang sức, vừa giống cơ quan của sinh vật nào đó. Giá áo ở góc tường đang treo một chiếc áo choàng dài màu xám bạc, cực kỳ tinh xảo, trên đó còn có thắt lưng, đoản kiếm, gậy gỗ, chùm chìa khóa.
Mắt Lâm Thịnh sáng lên, nhanh chóng lục lọi túi áo choàng. Áo choàng vừa bị cậu chạm nhẹ vào thì lập tức thủng lỗ chỗ như tổ ong vậy. Nhưng mà chỉ chốc lát, Lâm Thịnh cũng tìm thấy thứ gì đó.
Cậu lấy một hòn đá tỏa ánh sáng màu tím huỳnh quang ra khỏi túi áo.
"Cái gì đây?" Cậu cầm hòn đá, cẩn thận đánh giá.
Hòn đá chỉ to bằng móng tay, tỏa ra ánh tím nhàn nhạt, mặt ngoài thô ráp, ngửi kỹ còn thấy thoang thoảng mùi thịt tanh.
Lâm Thịnh nhéo nhẹ, cảm giác giống đang cầm một cục thịt cắt từ trên người của một sinh vật nào đó. Cầm hòn đá, cậu đi đến giá sách, ánh mắt liếc qua những cuốn sách trên đó thật nhanh.
"Mình thích học tập, học tập khiến mình hạnh phúc." Khóe miệng Lâm Thịnh nhanh chóng nhếch lên, phát hiện một cuốn sách vô cùng thú vị.
Cậu vội giơ tay rút cuốn sách đó xuống, mở ra. Góc trên của cuốn sách viết bằng chữ Rune cổ: Pháp trận Hàng Linh.
Lâm Thịnh mở trang thứ nhất, cảm thấy hơi kinh ngạc. Lời tựa trong trang thứ nhất chính là phần mà tác giả giãi bày suy nghĩ của mình. Trên đó là những chữ viết đẹp đẽ, ngay ngắn và nắn nót
"Ta không biết còn kiên trì được bao lâu nữa. Có thể là mười năm, có thể là trăm năm."
"Ánh sáng hy vọng, Thánh tử trong truyền thuyết, hy vọng mà Anseilla mang đến đã dần biết mất theo thời gian. Thứ còn lại chỉ là vực sâu hun hút. Nhưng ta vẫn không cam lòng. Trong mấy trăm năm tuổi thọ dài đằng đẵng, khi gặp bất kỳ khó khăn nào ta cũng có thể thong dong giải quyết, chẳng vì điều gì cả mà là vì ta là pháp sư mạnh nhất ở thành Tuyết Phong. Đáng tiếc, cho dù pháp lực mạnh mẽ ra sao, khi đối diện với thế giới đổ nát trước mặt thì chẳng còn ý nghĩa gì. Trước khi chết, ta đem tất cả những gì mình biết ra viết thành sách, dùng chữ để ghi chép lại. Hi vọng sẽ có ngày nó được mở ra…"
Dưới cùng ghi tên là: Carleyni Mayer
"Là sách của pháp sư để lại!" Lâm Thịnh vui mừng, nhanh chóng mở mục lục ra.
Mục lục rất dài, từ trên xuống dưới có hơn trăm dòng lít nha lít nhít. Nhưng phần lớn chữ đã bị mờ gần hết, không thể nào đọc được. Chỉ còn một ít có thể cố gắng phân biệt được. Lâm Thịnh tập trung suy nghĩ, kiểm tra, chọn lựa những phần có thể đọc được.
Hệt như những gì cậu đoán, phần lớn nội dung của cả cuốn sách đều mờ nhạt, không thể đọc rõ. Quyển sách này tổng cộng giảng về ba cái Pháp trận Hàng Linh, hai trong số đó bị thiếu thông tin đến mức không thể đọc được. Còn có một cái có thể miễn cưỡng xem như hoàn chỉnh, có tên là "Triệu Hoán Dị Giới sơ cấp".
- -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...