Mắt Lâm Thịnh trợn to, chưa kịp phản ứng gì thì đám côn đồ kia đã chạy đến trước mặt cậu.
Xẹt!
Tên côn đồ thứ nhất chém một nhát vào bả vai cậu. Theo bản năng, Lâm Thịnh giơ chân tung cước đạp vào người hắn khiến hắn mất thăng bằng, ngã xuống đất. Sau đó cậu quả quyết nhào sang phía bên trái, tránh hai nhát đao rồi tiếp tục vọt lên phía trước. Sức mạnh cả người đều tập trung vào vai phải.
"Tấn công!!"
Ký ức bản năng của Khiên Thánh Tàn Bạo tái hiện trong đầu. Lâm Thịnh sải dài chân, húc thật mạnh, một lần nữa đánh ngã ba người. Giữa chân mày cậu hiện lên màu tím nhạt, cả người cũng phình ra một chút.
"Đỡ phản xạ!"
Cậu trở tay ra đằng sau, rút đoản kiếm ra, đỡ liên tục hai nhát đao.
Keng!!
Ánh sáng màu bạc lóe lên, hai người xung quanh ôm cổ tay lảo đảo lui về phía sau.
"Đỡ phản xạ" là chiêu thức thuộc Kiếm thuật Hắc Vũ, có tác dụng phòng thủ - phản công rất hiệu quả. Đặc biệt là dưới tình huống bị bao vây, sử dụng nó vô cùng hợp lý. Nếu đem so sánh thì Dư Quang Trảm phù hợp để sử dụng khi một chọi một hơn.
Sau nhiều lần hấp thụ những mảnh vụn ký ức, phản xạ thần kinh của Lâm Thịnh không phải là điều những tên côn đồ bình thường này có thể so sánh được. Cậu xông vào đám côn đồ, chỉ sau vài lần đụng độ đã nhẹ nhàng phá tan trận hình của chúng. Sau đó đoản kiếm lấp lóe mấy lần, từng tên côn đồ ngã xuống như ngả rạ, không thể đứng dậy nữa.
Bốp!!
Lâm Thịnh nắm chặt cổ của một tên côn đồ, nhấc bổng lên, ép gã vào tường.
"Đừng… Đừng mà!!" Mặt của tên côn đồ đầy máu, xương mũi bị gãy hoàn toàn, gương mặt biến sắc, đương nhiên là bị bóp cổ nên thiếu không khí.
"Đây chính là phe cánh của Hải Ưng Roland sao?" Màu tím giữa chân mày Lâm Thịnh càng khiến cậu trở nên dữ tợn, tàn ác hơn: "Quá yếu…"
"Yếu như vậy, chẳng khác gì côn trùng trong đống rác… Không cẩn thận thì bị đạp chết hết…"
"Thằng nhóc này!!" Chỉ mỗi tên xăm mình là còn đứng được, gã cũng chính là kẻ ban đầu kêu người ra chém Lâm Thịnh. Lời nói vừa rồi của cậu đã chọc gã sôi máu. Gã nắm chặt tay thành nắm đấm, nhưng đám côn đồ nằm xung quanh lại khiến gã bình tĩnh lại.
"Chờ đại sư huynh của tao đến xem mày có dám lặp lại không!?" Lời nói của gã nghiêm túc nhưng giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn.
"Sợ quá đi." Lâm Thịnh tiện tay ném tên côn đồ đó sang một bên, mặc cho hắn đập xuống đất, kêu thành tiếng vì đau: "Yếu tới vậy mà còn mở trung tâm thể hình gì chứ? Về quê chăn bò cho rồi!" Cậu nhếch miệng, lắc đầu.
Nơi này khiến cậu thật sự thất vọng. Cậu cảm thấy lúc so tài đơn thuần nhất định phải coi trọng quy tắc, nhưng mà đối phương đã thua lại còn không dám nhận. Điều này đối với bất kỳ một người học võ nào cũng là sự sỉ nhục khó có thể chấp nhận. Không một ai trời sinh đã vô địch, nếu như một trận thua mà cũng không dám nhận thì trình độ sẽ vĩnh viễn giậm chân tại chỗ.
"Được rồi, coi như tôi chưa tới đây. Chỗ các người cũng đừng dạy ai nữa, dù sao dạy thế nào thì cũng sẽ trở thành đồ bỏ giống mấy người thôi." Lâm Thịnh cũng không còn ý định đi tìm Hải Ưng Roland nữa. Loại võ giả không có tinh thần võ đạo như vậy, cho dù gia nhập hội Thiết Quyền cũng không có ý nghĩa.
Cậu cầm đoản kiếm, chậm rãi đi đến gần gã xăm mình cuối cùng còn đang đứng.
"Mày… Mày muốn làm gì!?" Giọng nói của gã run rẩy, cơ thể tự động lùi về phía sau một bước.
Bốp!
Lâm Thịnh nghiêng người tung chân lên, đạp mạnh vào cổ của gã xăm mình. Gã không có chút sức chống cự nào, giống như quả bóng bị đá bay ra ngoài, ngã lăn xuống mặt đất bên cạnh rồi bất tỉnh.
"…" Lâm Thịnh từ trên cao nhìn xuống gã xăm mình, sau đó tùy ý đẩy cửa đi ra ngoài. Trong phút chốc, cả không gian xung quanh chỉ có tiếng chân của cậu đang đi xa.
Khách hàng xung quanh đang xem cũng không ngờ tình hình lại khốc liệt tới vậy, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, nhiều tên côn đồ cầm đao như thế lại bị người kia đánh cho tan tác. Thậm chí gã xăm mình cầm đầu cũng không có sức phản kháng lại, bị một đòn đánh bại.
Vốn dĩ có không ít khách hàng nghe nói huấn luyện viên ở trung tâm này không tệ nên mới đến, bây giờ nhìn tình huống này, tuy trên mặt không tỏ vẻ gì cả nhưng trong bụng lại thầm lắc đầu.
Mặc dù người kia lợi hại đến mức không tưởng tượng được, nhưng nhiều người đánh một người mà lại bị đánh thành ra như vậy, những người ở trung tâm thể hình này cũng vô dụng quá đi chứ? Ngay cả một vết thương trên người cậu chàng kia cũng không tạo ra nổi.
Có thể đoán được, lần này, sau khi khách hàng rời khỏi, danh dự của trung tâm thể hình coi như chẳng còn gì. Lâm Thịnh ra khỏi tòa cao ốc, quay đầu nhìn biển hiệu xinh đẹp của trung tâm thể hình Kasman, trên gương mặt hiện lên vẻ giễu cợt.
"Võ già thuần túy như Móng Vuốt Tử Thần lại có cuộc sống nghèo túng không thể chịu được. Mà Hải Ưng Roland này không hề có tinh thần võ đạo lại được ăn sung mặc sướng. Ha ha, thói đời kiểu gì thế này?" Cậu cúi đầu xuống, không nhìn nữa.
Trở về khách sạn, Lâm Thịnh sắp xếp đồ đạc, đón xe ra thẳng trạm xe. Gần đây xã hội càng lúc càng loạn, cậu không định ngồi tàu lửa mà thuê xe luôn để về thành phố Hoài Sa.
Từ thành phố Ninh Hải về thành phố Hoài Sa mất khoảng tầm ba tiếng đi xe. Lâm Thịnh ngủ gà gật trên xe, mãi đến lúc trời sập tối, gần chín giờ xe mới vào đến nội thành.
Đến nơi, cậu bảo tài xế chở mình đến thẳng khu chung cư Huệ Lý An. Hai ngày cuối tuần, cậu nói với cả nhà là mình sang nhà bạn học, còn về việc là bạn học nào thì đương nhiên là Saru.
Trường trung học của Saru không phải là trung học Huệ An mà cách đây một khu nhà, là một trường điểm cho con nhà giàu. Để vào được trường đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Lâm Chu Niên thấy Lâm Thịnh có thể quen với bạn ở trường tốt như vậy thì rất vui mừng, cũng chẳng nói thêm điều gì. Chỉ có mẹ cậu thì hơi lo lắng.
Lặng lẽ về đến nhà, Lâm Thịnh liếc nhìn vào phòng ngủ của cha mẹ. Cửa phòng ngủ mở he hé, ánh sáng hắt ra ngoài khe cửa, dĩ nhiên bọn họ vẫn chưa ngủ. Lâm Thịnh đi thật khẽ, cậu dùng kỹ xảo lén lút đơn giản cũng không biết lấy từ đoạn ký ức của ai.
Cậu khẽ khàng đi đến toilet rửa mặt, sau đó mới quay về phòng ngủ, thay trang phục nghỉ ngơi.
"Sắp thi cuối kỳ rồi, gần đây nên an phận một chút. Tiền tạm thời cũng đủ dùng và để bảo Saru đi rút tiền ở ngân hàng, tăng thêm doanh thu, tiếp tục vận hành hội Thiết Quyền cũng sẽ không có vấn đề gì."
Lâm Thịnh mặc quần áo và giày thể thao vào, nằm nghiêng trên giường, chỉnh lại mạch suy nghĩ.
"Đến lúc bắt đầu nghiêm túc thực hiện nội quy trước đó mình đặt ra rồi. Chỉ những ai tuân thủ chặt chẽ nội quy mới có thể gia nhập. Đến lúc đó, có thể chọn lựa những người đạt đến cực hạn để tiếp tục đào tạo thêm. Bây giờ chỉ cần chờ Móng Vuốt Tử Thần sang bên này, tất cả có thể vào guồng quay."
Cậu điều chỉnh hô hấp, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Mấy ngày nay luôn bận bịu với chuyện thế lực, cũng may nhờ dùng Phương pháp Hôi Ấn mà cậu có thể lôi kéo được Móng Vuốt Tử Thần.
Chỉ cần mỗi một khoảng thời gian cậu vẽ một lần Hôi Ấn để ông ấy đột phá, là có thể đảm bảo ông ta sẽ hết lòng vì hội Thiết Quyền. Thứ Hôi Ấn này, nếu như không phải đạt được Thánh điển truyền thừa chân chính thì sớm muộn gì cũng sẽ quên mất theo thời gian, mà một khi quên mất thì thực lực sẽ trở lại như ban đầu. Cho nên cậu không sợ Móng Vuốt Tử Thần bỏ đi.
Về phần lợi nhuận của hội Thiết Quyền, bọn họ không phải là xã hội đen đi thu phí bảo kê, bọn họ chọn làm công ty bảo an.
Lâm Thịnh đã cho Saru đi mời những quân nhân xuất ngũ, hy vọng có thể tiến hành huấn luyện quân sự với thành viên nòng cốt của hội, tăng tính kỷ luật và tố chất chiến đấu.
"Chắc chừng mấy ngày nữa sẽ có hiệu quả. Chỉ có điều huấn luyện gian khổ như vậy, không biết còn bao nhiêu người kiên trì chịu đựng được."
Trong lòng Lâm Thịnh hiểu rõ, nhưng mà hành động này của cậu vốn nhằm chọn ra những hạt giống tốt có tiềm năng. Gần đây cậu nhận không ít trẻ em vô gia cư. Vì không thể nuôi hết tất cả nên cậu cần phải chọn lựa cẩn thận.
Mặt khác, chỉ cần Móng Vuốt Tử Thần có thể thành công đột phá giới hạn, đạt tới cấp ba thì danh tiếng của ông ta nhất định sẽ được lan truyền. Lúc đó nhất định có thể thu hút thêm nhiều người giỏi võ đến đây.
- -----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...