Lâm Thịnh tìm khách sạn đặt phòng, sau đó mua bộ quần áo thể thao màu xám, thay đổi trang phục rồi đội thêm một chiếc mũ.
Sau đó cậu mới cầm tiền chạy đến một tiệm vàng. Cứ chạy ngược chạy xuôi mãi như thế cho đến sẩm tối, cậu mới đổi được một phần tiền trong cặp da thành vàng, bột bạc và vật liệu cần cho nghi thức, còn lại một phần thì gửi vào ngân hàng. Cậu gửi tạm cặp da chứa nguyên liệu ở khách sạn, sau đó tiến thẳng đến mục đích chính của chuyến đi lần này.
Bang Trung Ninh là nơi ở của Hải Ưng Roland, cũng là bang phái lớn thứ ba tại Ninh Hải này. Từ chỗ Saru, Lâm Thịnh biết được trụ sở chính của bang Trung Ninh là ở khu Cửu Hà.
Nhưng khi đặt chân đến nơi đây, Lâm Thịnh mới cảm nhận được, dường như bang Trung Ninh không chỉ đơn thuần là băng đảng xã hội đen.
Mặc dù Hải Ưng Roland có địa vị khá cao, nhưng bản thân đã qua thời kỳ đỉnh cao, không có nhiều thực lực lắm. Ông ta chỉ dựa vào đệ tử mà mình dạy dỗ nên mới được xem là nhân vật lớn ở thành phố Ninh Hải.
Trụ sở của bang Trung Ninh là một tòa nhà lớn cao chín tầng có bảng hiệu "Trung tâm thể hình Kasman".
Lâm Thịnh cầm theo đoản kiếm đi vào tòa nhà.
Nhân viên phục vụ nhiệt tình lập tức chạy tới: "Anh trai, đến tập thể hình sao? Gần đây đang có chương trình ưu đãi đại hạ giá cuối năm. Anh yên tâm, chỗ bọn em là một trong những trung tâm thể hình lớn nhất thành phố Ninh Hải, chắc chắn là có đầy đủ trang thiết bị."
"Nghe nói chỗ anh có ông Hải Ưng Roland giảng dạy, không biết có phải là thật hay không?" Lâm Thịnh lười nói lời vô nghĩa với đối phương mà vào thẳng chủ đề.
"Huấn luyện viên Roland sẽ giảng dạy mỗi tuần một lần, nhưng mà không may cho anh là hôm qua ông ấy vừa mới giảng dạy xong lịch tuần này, chỉ có thể đợi tuần sau mới có lớp nữa." Nhân viên phục vụ nhanh chóng trả lời. "Nếu anh thật sự thích khóa học này, có thể đăng ký làm thành viên ở đây trước. Thành viên sẽ có ưu đãi đặc biệt, anh có thể lựa chọn huấn luyện viên mà mình thích để huấn luyện cho riêng anh..."
Lâm Thịnh nhíu mày, không ngờ ông ta không có ở đây.
"Vậy huấn luyện viên mạnh nhất ở đây là ai? Nếu đây là trung tâm thể hình tốt nhất thành phố Ninh Hải thì chắc lớp học võ cũng không tệ đúng không?"
"Đó là đương nhiên. Huấn luyện viên ở chỗ chúng em đều có sở trường riêng. Nếu anh nói mạnh nhất thì cũng không chính xác, bởi vì mỗi người..."
"Đừng nhiều lời, tiền không phải là vấn đề, chỉ cần các anh có thể tìm được huấn luyện viên làm tôi vừa lòng." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
Nhân viên phục vụ nghe thấy thế liền quá đỗi vui mừng, lập tức sắp xếp cho Lâm Thịnh nghỉ ngơi ở khu khách quý, còn mình thì chạy vào tìm huấn luyện viên. Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông tóc ngắn với cơ bắp rắn chắc, mặc áo ba lỗ trắng ôm sát người được nhân viên phục vụ dẫn đến chỗ Lâm Thịnh.
"Chào cậu." Gã vươn tay: "Tôi là huấn luyện viên Chấn ở đây, am hiểu quyền anh."
Lâm Thịnh bắt tay với gã: "Có thể thử một lần không? Lúc trước tôi cũng có luyện quyền anh."
"Không thành vấn đề." Hồ Chấn vô cùng tự tin, dẫn theo Lâm Thịnh rời khỏi khu nghỉ ngơi, đi đến phòng luyện đấu bên cạnh.
Lâm Thịnh cởi áo khoác, nhìn đối phương đeo găng tay vào: "Cách chọn huấn luyện viên của tôi rất đơn giản, đánh thắng tôi là được." Lâm Thịnh bình tĩnh nói: "Về chuyện tiền nong không phải là vấn đề, tôi chỉ muốn có thể tiến xa hơn."
Huấn luyện viên Hồ Chấn ở đối diện nghe vậy liền cảm thấy có gì đó khác lạ. Mấy khách hàng đến tập thể hình cũng bu lại xem chuyện vui, khi thấy Lâm Thịnh nói như thế thì họ đều cảm thấy có chút hứng thú.
"A, có mùi thuốc súng." Có người khẽ cười.
"Vậy đến đây đi." Hồ Chấn cảm thấy kỳ lạ, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tập trung vào trận đấu.
Gã khổ luyện quyền anh đã sáu năm rồi, dù thắng hay bại thì cũng đã đấu mấy chục trận, kinh nghiệm phong phú, khi thật sự nghiêm túc thì khí thế cả người cũng thay đổi.
"Hây a!" Gã hét lớn, xông lên mấy bước, đấm thẳng một cú vào ngay mũi Lâm Thịnh.
Vụt!
Cú đấm này có tốc độ nhanh hơn người thường rất nhiều, độ chính xác cũng rất cao. Có thể dễ dàng nhận ra khả năng chơi quyền anh của Hồ Chấn đúng là không tệ. Cú đấm của Hồ Chấn tung ra với tốc độ cực nhanh, gã gần như đã lấy ra trạng thái tốt nhất thường ngày của mình.
Đám người hóng hớt xung quanh cũng không ngờ Hồ Chấn sẽ đánh ra một cú như thế. Cả đám trố mắt chăm chú theo dõi.
Hồ Chấn cũng được xem là người lão luyện ở trung tâm này, có không ít khách hàng được gã huấn luyện cách tự vệ. Nhìn thấy cú đấm này, trong lòng mọi người đều thầm khen ngợi, thật đẹp mắt.
Quyền anh của Tịch Lâm trọng tính trực tiếp ngắn gọn, tốc độ nhanh chính là điểm mấu chốt của loại quyền anh này. Mặt khác, khi đấm thẳng vào phần mũi yếu ớt của đối phương, chỉ cần đấm trúng là có thể thắng trong một chiêu.
Kiểu đánh này không thường được dùng để đánh nhau, đa số đều thích dùng chân bởi chân dài hơn tay, càng dễ dàng chiếm được lợi thế. Thứ hai là chiêu thức này thuộc loại jab*, nó chỉ dựa vào lực của bả vai và cánh tay, tốc độ tuy nhanh nhưng lực tung ra lại không mạnh. Cho nên mặc dù mọi người có biết thì cũng không dùng nó để làm đòn quyết định.
(*) Jab: cú thọc.
Nhưng Hồ Chấn không chỉ dùng mà còn dùng ngay từ đầu, đấm ra một cú gần đạt tiêu chuẩn ghi vào sách giáo khoa.
Vụt.
Ngay khi cánh tay Hồ Chấn vung lên, nắm đấm suýt soát dừng lại trước mắt Lâm Thịnh. Hai mắt gã sững sờ, ngơ ngác nhìn Lâm Thịnh ở đối diện. Cú đấm của gã đã sắp chạm vào mắt Lâm Thịnh, vậy mà lại hụt. Khi gã cho rằng mình sẽ đánh trúng trăm phần trăm thì lại thất bại. Chỉ với một hành động nghiêng đầu, Lâm Thịnh đã dễ dàng tránh né.
Rầm!
Tay phải Lâm Thịnh thụi lên, một cú đấm nhanh như tia chớp nện thẳng vào cạnh mặt Hồ Chấn. Cú đấm này đập thẳng vào ngay lỗ tai của đối phương.
Hồ Chấn lảo đảo lùi về sau vài bước, âm thanh ong ong rối loạn trong đầu. Gã dựa vào tường, trong phút chốc không thể nào động đậy.
"Mấy người đang lừa tôi sao?"
Không đợi người của trung tâm thể hình nổi giận, Lâm Thịnh đã tức giận gây chuyện trước: "Tôi đã nói rồi, tiền không phải là vấn đề, thứ tôi muốn chính là cao thủ!"
Chỉ một thoáng sau đã có hai người từ bên ngoài bước vào, nhanh chóng đỡ Hồ Chấn ra ngoài. Một người mặc bộ vest màu đen giống như quản lý đi ra, ông ta nhỏ giọng thì thầm với mấy người phục vụ một lát. Ngay sau đó, một người đàn ông mặc quần đùi màu đen cởi trần đi đến.
Gã xăm một con sư tử màu trắng trên người, trên cánh tay là hai đầu lâu xương chéo. Dáng vẻ gã rất dữ tợn, da mặt bóng loáng. Gã đàn ông nghe quản lý nhỏ giọng giải thích tình hình vừa rồi, đồng thời đưa mắt nhìn khách hàng đến tập thể hình ở xung quanh.
Gã sải bước đến chỗ Lâm Thịnh: "Là cậu muốn tìm thầy Roland sao?"
"Đúng vậy." Lâm Thịnh cẩn thận đánh giá đối phương. Người trước mắt và Hồ Chấn hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Người trước mắt, cơ bắp cân đối, hình xăm trên người căng ra, trên khắp cơ thể là những vết sẹo nhạt to nhỏ đủ loại, vừa nhìn liền biết gã là loại người thường xuyên đánh đấm. Điều đáng chú ý nhất là vết đao trên vai phải của gã, giống như con rết, có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
"Muốn gặp thầy, cũng được!" Người đàn ông nhếch mép cười: "Đánh thắng tôi, tôi dẫn cậu đi!"
Rầm!
Nắm tay hai người lao vào nhau, gần như là ra tay cùng lúc. Điều làm cho Lâm Thịnh ngạc nhiên chính là, người này lại còn luyện ngạnh công* giống với Saru.
(*) Ngạnh công: Giúp cơ thể trở nên cường tráng hơn, có thể đỡ đòn... mạnh hơn người thường.
Nắm tay cậu đập vào tay đối phương, giống như là đập vào da trâu thô cứng vậy. Ngay sau đó, điều làm cậu càng không ngờ chính là, người này thu lại nắm đấm, lui về sau vài bước, chỉ vào cậu rống to: "Nó đến đây phá đám, anh em nhào lên, chém nó!"
Ngay lập tức, năm sáu người gầy ốm cầm đao chạy rầm rập vào qua cửa phòng luyện đấu. Một đám người giơ đao chém loạn xạ vào cậu.
- ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...