Triệu Hoán Mộng Yểm

Bên cạnh bờ biển hoang vắng ở thành phố Hoài Sa,.

Đá mọc lởm chởm, vài chiếc thuyền đánh cá đậu rải rác trên mặt biển.

Hiện đang là giữa trưa, ánh nắng chói chang nhưng hơi lạnh vẫn còn phảng phất xung quanh.

"Càng ngày càng lạnh..." Lâm Thịnh đứng trên tảng đá lớn, nhìn mặt biển lấp lánh ánh nắng vàng nhạt ở phía xa xa.

Cậu mặc quần áo thể thao màu trắng, trên lưng đeo đoản kiếm dài bằng cánh tay. Đoản kiếm đựng trong hộp, nhìn sơ qua giống như thiếu niên văn nghệ chuẩn bị luyện đàn violon.

Saru và một cậu thiếu niên tóc đỏ đứng trên mảnh đất trống bên cạnh, tóc hai người bị gió biển thổi loạn, phất qua phất lại. Hai người mặc áo ba lỗ đen bó sát người và quần dài nhiều màu giống nhau, thoạt nhìn qua có cảm giác vừa mạnh mẽ lại đầy năng lượng, sau lưng áo còn in chữ "Quyền" rất rõ ràng.

"Đại ca, anh muốn em tìm cao thủ, em tìm được rồi. Nhưng mà chúng ta thật sự phải đi gặp ông ấy hả?" Vẻ mặt Saru bình tĩnh, nhưng trong mắt lại chứa đựng lo lắng.

Phải biết rằng người kia cũng không phải hạng lương thiện gì. Từ khi xuất đạo, động tác của ông ta lúc nào cũng vô cùng tàn bạo độc ác. Lỡ như có việc phiền phức...

"Hai cậu chỉ cần nói vị trí cho tôi biết là được rồi, tôi đi một mình, hai cậu ở lại đây đi." Lâm Thịnh thản nhiên nói.

"Nhưng mà... Chỉ dựa vào lời nói của em, có phải là không có trọng lượng lắm không...?" Saru lo lắng nói.

"Còn nữa đại ca, cho dù vị tiền bối kia chịu gia nhập, nhưng hội của chúng ta còn chưa đi vào quỹ đạo, như vậy liệu có phải trách nhiệm quá nặng nề hay không?"

Lâm Thịnh lắc đầu.

"Tôi biết. Chuyện này cậu không cần xen vào, chỉ cần tập trung thu nhận thành viên, củng cố câu lạc bộ Thiết Quyền là được rồi."


Saru không biết Lâm Thịnh định làm gì.

Lâm Thịnh kêu cậu ta đi hỏi thăm về một người, được gọi là Móng Vuốt Tử Thần, lúc trẻ từng là cao thủ võ đạo tiếng tăm lừng lẫy vùng duyên hải. Khi đạt đến đỉnh thành công, ông ta còn tự mở võ quán thu nhận đệ tử. Đáng tiếc ông ta chưa tìm được đệ tử có thể giúp mình gánh vác mọi chuyện thì đã bị kẻ thù tìm tới cửa, còn bị phế mất một cánh tay.

Sau đó người này vẫn không thể nào gượng dậy nổi, cũng không mở võ quán nữa mà đuổi hết tất cả đệ tử đi. Ông ta cũng không có con cái gì, chỉ trông chờ vào số tiền lúc trước gửi ngân hàng mà sống qua ngày.

"Vậy bao giờ đại ca đi?" Saru thấy Lâm Thịnh đã quyết tâm thì đành thôi không ngăn cản nữa.

"Cậu có địa chỉ nhà ông ta không? Nếu gần thì bây giờ chúng ta đi luôn." Lâm Thịnh trả lời.

"Gần thì gần, nhưng mà em không rành khu đó, phải lần mò mất một lúc đấy..." Saru nhíu mày nói.

"Vậy thì các cậu dẫn đường đi." Lâm Thịnh không nói nhiều nữa mà lập tức nhảy xuống khỏi tảng đá, sải bước đi đến đường lớn.

Hai người còn lại vội vàng đuổi theo. Ba người dừng ở ven đường, thuê một chiếc xe màu trắng có rèm che, sư đệ Saru đã có bằng lái nên cậu ta lái xe. Ba người lên xe, tăng tốc rất nhanh, chẳng mấy chốc đã rời khỏi nội thành thành phố Hoài Sa.

Xe chạy thẳng theo hướng Tây. Một tiếng sau, chiếc xe chậm rãi chạy vào thị trấn Bạch Sa - một thị trấn ở vùng nông thôn.

Không khí ở đây trong lành tươi mát, người dân trên đường không phải người già thì cũng chỉ có trẻ nhỏ, không thấy thanh niên mấy.

Sư đệ Saru vừa lái xe vừa nhẹ giọng giải thích.

"Trước đó em từng ở lại trấn Bạch Sa này một khoảng thời gian, thanh niên, người lao động đều ra ngoài đi làm hết rồi, chỉ còn người già và trẻ nhỏ ở lại trông nhà. Cả thị trấn cộng lại cũng chỉ có mấy trăm người."

"Thị trấn kiểu này... qua vài năm nữa, sợ là sẽ biến mất..." Saru cảm thán.


Lâm Thịnh không nói gì, cậu chỉ nhìn những căn nhà mái bằng thấp bé cũ kỹ bên ngoài cửa sổ. Chiếc xe nhanh chóng cua theo một ngã rẽ rồi chậm rãi chạy đến một căn nhà bên ngoài thị trấn, dừng lại trước cửa.

Căn nhà được xây bằng đất cát, nóc nhà là hỗn hợp rơm rạ và bùn đất, bên ngoài đắp ngói đen, nhưng mà lớp ngói đen vốn ngay ngắn giờ đây đã nát hơn một nửa. Cửa chính của căn nhà nhỏ này khép hờ, có thể nghe thấy tiếng giặt quần áo loáng thoáng từ trong nhà truyền ra.

Lâm Thịnh dẫn đầu đi tới, nhẹ nhàng gõ lên tấm cửa gỗ.

Cốc cốc cốc.

Tiếng giặt quần áo từ từ dừng lại.

"Ai đó?" Người phụ nữ trung niên có dáng người gầy ốm vừa lau tay vào tạp dề vừa đi tới cửa, quan sát ba người Lâm Thịnh.

"Cho hỏi ông Đạo Linh ở đây đúng không?" Lâm Thịnh lễ phép hỏi.

"Đúng, mấy cậu là?" Bà ấy hỏi.

"Chúng tôi từng là đệ tử của thầy Đạo Linh, bây giờ tiện đường nên ghé chào hỏi ông ấy." Lâm Thịnh nở nụ cười ngại ngùng.

"Tôi là giúp việc của ông ấy, mấy cậu chờ đi, để tôi đi nói với ông ấy."

Người phụ nữ trung niên xoay người rảo bước vào nhà.

Không lâu sau, bà lại đi ra, vẫy tay với ba người Lâm Thịnh.


"Mấy cậu vào đi, ông ấy cho mấy cậu vào rồi."

"Cảm ơn." Lâm Thịnh đáp, thong thả bước vào sân, sau đó vượt qua cánh cửa, đi vào căn phòng âm u ở sâu bên trong.

Trong phòng toàn là mùi thuốc bắc. Trên cái ghế đỏ đặt giữa phòng, ông lão vẫn cường tráng với tóc hoa râm ngồi ngay ngắn ở đó. Ông mặc áo bông màu xám bụi, trên chân đắp cái chăn mỏng màu đỏ. Hai mắt ông sáng ngời sắc bén. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Lâm Thịnh sẽ không tin một ông già tuổi cao sức yếu lại có được ánh mắt như thế này.

"Mấy cậu là đệ tử của tôi à? Xin lỗi, tôi già rồi, trí nhớ cũng không còn tốt nữa." Ông lão bình tĩnh nói.

Giọng nói của ông vừa trầm thấp lại có lực, rõ ràng mà ổn định, không hề giống người già.

"Xin chào tiền bối Đạo Linh, cháu tên là Lâm Thịnh, là hội chủ của hội Thiết Quyền ở thành phố Hoài Sa. Lần này cháu đến đây là hy vọng có thể mời ông xuống núi, trở thành cố vấn chiến đấu của hội Thiết Quyền." Lâm Thịnh mỉm cười giải thích lý do mình đến.

"Hả?" Sắc mặt Đạo Linh thay đổi: "Hội Thiết Quyền?"

Lúc này ông mới cẩn thận quan sát vóc dáng Lâm Thịnh.

"Tôi chưa từng nghe đến cái hội này bao giờ, nhưng mà, với vóc dáng của cậu, cậu chỉ dùng vũ khí thôi đúng không? Người tàn tật như tôi mà các cậu cũng muốn sao?"

Trước kia khi ông chưa mất cánh tay, tiếng tăm lừng lẫy, đúng là có không ít thế lực hy vọng ông gia nhập. Nhưng từ sau khi gặp chuyện không may, bọn họ lại không muốn bị ân oán của ông ảnh hưởng, cho đến bây giờ cũng không có ai dám mời.

Chỉ có vài thế lực nhỏ lén lút đến tìm ông, hy vọng ông truyền thụ lại cho bọn họ một ít kinh nghiệm, đồng thời đưa cho ông ít tiền xem như là học phí. Đó cũng chính là nguồn tiền duy nhất giúp ông duy trì cuộc sống hiện tại.

"Tiền bối Đạo Linh đã từng và hiện giờ vẫn là người có võ đạo đạt tới giới hạn của cơ thể. Nghe nói ông vẫn đang đau đáu tìm cách đột phá giới hạn, nhưng hơn mười năm không thể tiến lên."

Lâm Thịnh ngừng một lát, giơ tay lên, ý bảo Saru và sư đệ ra ngoài chờ. Hai người không nói lời nào, bước ra ngoài, sau đó khép cửa lại.

"Cậu muốn nói gì?" Hai mắt Đạo Linh bình thản, nhìn chăm chú vào Lâm Thịnh.

Ông đã sống bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà chưa từng thấy. Vả lại, ông đã sớm tu tâm dưỡng tính, bây giờ có thể nói là không màng danh lợi, không dễ động lòng với lợi ích.


"Cháu muốn nói, cháu đã tìm được cách đột phá giới hạn!" Lâm Thịnh nhấn mạnh từng chữ, giọng điệu quả quyết.

"Sau đó thì sao?" Đạo Linh vẫn bình thản nhìn Lâm Thịnh như trước, cảm xúc không dao động. Ông đã gặp quá nhiều tên gà mờ tự xưng là đã đột phá giới hạn, nhưng cũng chỉ là nói ngoài miệng mà thôi, chứ không thể nào thuyết phục được ông.

"Cháu hy vọng ông có thể gia nhập hội Thiết Quyền." Lâm Thịnh bình tĩnh nói: "Cháu muốn thành lập một hiệp hội để tập hợp tất cả mọi người theo võ lại."

Nhiều người theo võ sau khi thất bại thì không dám mạo hiểm nữa, đó không chỉ là tổn thất của Tịch Lâm mà còn là tổn thất của giới võ đạo.

"Hiện nay võ đạo yếu thế, súng ống hoành hành, võ giả thuần túy ngày càng khó kiếm sống. Nếu chúng ta không đoàn kết, tìm ra biện pháp, tương lai... có lẽ võ đạo sẽ hoàn toàn biến mất trong dòng chảy lịch sử."

"Nghe thì có vẻ hay đấy, rất cao cả. Nhưng ông già này đã qua giai đoạn bị người ta mang miếng mồi ngon ngọt ra dụ dỗ rồi." Đạo Linh cười lạnh nói: "Còn nữa, chỉ với thằng nhóc lông tóc còn chưa mọc đủ như cậu, mà lại dám nghĩ đến chuyện cứu vớt cả võ đạo? Đúng là rất buồn... cười..." Ông nói chưa xong, vẻ châm chọc trên mặt đã dần biến mất.

Lâm Thịnh ở trước mặt ông, cơ thể nhanh chóng phình ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Mạch máu màu tím nổi lên khắp người cậu, cơ bắp cũng không ngừng phồng lên. Ngay sau đó, chiều cao của Lâm Thịnh cũng tăng thêm vài phân.

"Cháu... đã đột phá giới hạn từ lâu."

Lâm Thịnh vươn tay, bàn tay trong tay áo rộng nhẹ nhàng nắm chặt. Chỉ trong nháy mắt, nắm đấm của cậu đã biến thành bóng mờ đập vào vách tường bên phải.

Rầm!

Bức tường bị đập thủng, kéo theo một lượng lớn bụi đất rơi xuống. Tường đất dày hơn mười phân vỡ nát giống như đậu hũ ở dưới tay cậu.

Yết hầu Đạo Linh chuyển động lên xuống, ông trơ mắt nhìn Lâm Thịnh chậm rãi rút tay ra rồi đi đến trước mặt mình.

"Ông muốn đánh cược không?"

Bàn tay to lớn nổi đầy mạch máu màu tím chậm rãi đưa đến trước mặt Đạo Linh.

- ---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui