Triệu Hoán Mộng Yểm

Trực giác nhạy bén mách bảo Lâm Thịnh rằng mục đích thực sự của cha mình có khả năng chính là cô học sinh lớp mười một Ngô Mạn Văn kia.

Cậu tranh thủ khoảng thời gian lúc đôi bên giới thiệu nhau để đánh giá sơ qua đối phương.

Mái tóc dài của cô được buộc gọn gàng, khoác ngoài chiếc áo vest kiểu cách màu nâu, bên trong là áo màu trắng. Quần jean sờn phối hợp với đôi giày thể thao. Thoạt nhìn chúng đều không phải hàng rẻ tiền gì.

Nếu đem ra chấm điểm có lẽ trang phục của cô được khoảng tám điểm, hơn nữa chân dài eo nhỏ, ngoại trừ ngực hơi phẳng, còn lại đều ổn. Khuôn mặt được trang điểm cũng khá xinh, đôi mắt xinh đẹp to tròn, còn đeo cả kính sát tròng màu tím. Trên tai cô là đôi bông tai bạc to như quả trứng gà.

Lâm Thịnh dời mắt đi, nhìn sang cậu thiếu niên đứng bên cạnh.

Cậu trai tên Ngô Tông kia ăn mặc như một tên lưu manh, đội mũ lưỡi trai bạc, áo T-shirt cổ sâu, quần cao bồi để lộ cổ chân. Tay cậu ta đeo nhẫn bạc, hơn nữa còn là hình đầu lâu.

Về khuôn mặt thì trông cậu ta giống như mấy đứa trẻ con mặt búng ra sữa, chỉ là hiện tại có vẻ mất kiên nhẫn, khiến người nhìn không có cảm tình cho lắm.

Trong lúc Lâm Thịnh mải mê quan sát đánh giá cả hai thì Ngô Mạn Văn và Ngô Tông cũng chăm chú quan sát cậu.

Trong trường học, bởi vì đã sớm học được cách trang điểm và ăn mặc nên Ngô Mạn Văn cũng được xem như một trong những nữ sinh nổi bật nhất ở lớp. Thường ngày, các bạn nam trong lớp cũng làm rất nhiều thứ cho cô, tán tỉnh cô, tặng quà tiền bạc này kia nên cô ăn mặc cũng không phải dạng xoàng.

Chính vì thế, cô ta cảm thấy tên con trai trước mặt không vừa mắt chút nào.

Cậu trai trước mặt tên Lâm Thịnh, dáng vẻ bên ngoài khá ổn, nhưng điều khiến cô ta cảm thấy không thể ưng nổi chính là bộ trang phục cậu đang mặc trên người.

Bộ quần áo Lâm Thịnh đang mặc vừa nhìn đã biết không phải trang phục thường ngày vẫn diện, quá mức phép tắc, hơn nữa cách phối hợp cũng không thực sự ổn thỏa. Bộ đồ này gợi cho người ta cảm giác lôi thôi, hơn nữa lại không cân đối, hài hòa. Thoáng liếc qua trang phục cha cậu đang mặc và cả tính tình cùng cách ăn nói của ông, chẳng mấy chốc, Ngô Mạn Văn đã phần nào đoán được gia cảnh của hai người đứng trước mặt.


Cô ta nhai kẹo cao su, liếc mắt nhìn sang, không muốn lên tiếng nói chuyện. Ngẫm lại thì lúc đầu cha cô vốn cũng không muốn phiền người ta tới đón.

Kết quả, một nhà hai cha con người ta lại chủ động nói muốn đi đón, người thì cũng đã đến bến xe rồi, bọn họ nói sao cũng không tiện từ chối.

Chỉ riêng một việc này thôi đã đủ làm cô ta cảm thấy khó ưa rồi.

Sau khi hai người lớn nói hết mấy lời xã giao, Lâm Thịnh và Lâm Chu Niên giúp bọn họ dỡ hành lý, rời khỏi bến xe.

Trên đường đi, Lâm Thịnh đại khái cũng nhìn rõ ý định của cha mình. Lâm Chu Niên rất tích cực hỏi han tình hình của Ngô Mạn Văn, luôn miệng khen cô ta tính tình tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, học cũng giỏi, đủ các loại tốt trên đời đều đem ra nói được.

Lòng vòng quanh co mất một lúc, cha cậu lại đá sang chuyện con trai mình tốt thế nào, con trai mình giỏi ra sao. Nói đến mức Lâm Thịnh cũng không nghe nổi phần sau câu chuyện nữa, bởi ý tứ đã biểu hiện rõ ràng quá rồi.

Người đàn ông kia tên Ngô Đức Sơn, gương mặt vốn vẫn giữ nguyên nụ cười nhưng sau khi nghe một lúc cũng thấy không ổn lắm, tình huống này khiến ông dở khóc dở cười.

Không phải ông không ưng Lâm Thịnh, với một đứa nhỏ tương đối trầm ổn như cậu, ông cũng thấy có kha khá cảm tình.

Chỉ là ông thấy bây giờ còn quá sớm, con gái cũng còn nhỏ, chưa đủ chững chạc, chuyện mai sau không cần thiết phải vội vàng lo lo tính tính sớm như vậy làm gì. Hai nhà cùng đi ăn tiệc buffet hải sản thịnh soạn ở một nhà hàng có tên là Xuân Dương nằm trong thành phố.

Lâm Chu Niên bỏ tiền ra đãi khách, bầu không khí giữa mấy người lớn có vẻ khá vui vẻ.

Lâm Thịnh, Ngô Tông và Ngô Mạn Văn ngồi cạnh nhau, Ngô Tông thì gật gù ngáp tới ngáp lui, còn Ngô Mạn Văn lại cúi đầu nghịch móng tay của mình.


"Trầm Trầm, con chia sẻ cuộc sống học tập lớp mười hai với hai đứa em đi." Lâm Chu Niên nháy mắt với con trai.

Lâm Thịnh vẫn im lặng.

Rõ ràng sự nhiệt tình của cha cậu chỉ là đơn phương thôi. Người đàn ông tên Ngô Đức Sơn còn khá tốt nhưng sắc mặt của vợ ông thì có vẻ đã mất hết kiên nhẫn.

"Cũng không có gì đáng nói cả." Lâm Thịnh cười cười, qua loa đáp lại: "Lớp mười hai so với lớp mười một thì vất vả hơn một chút, bận bịu hơn một chút thôi."

"Bây giờ anh đang ở chỗ nào thế? Sau này chúng ta lại tìm một chỗ gần đó để tụ tập, lần tới chúng tôi sẽ mời." Ngô Đức Sơn cười nói.

"Ở khu dân cư Huệ Lý An, gần ngay khu Hắc Thủy bên kia." Lâm Chu Niên hơi uể oải đáp lại.

"Ở khu dân cư Huệ Lý An sao? Giá nhà ở chỗ anh có cao không? Ở ven biển hay là bến cảng, chắc là giá nhà chỗ này cũng cao lắm nhỉ?"

Người phụ nữ nọ bắt đầu tìm hiểu hoàn cảnh một cách trơn tru.

"Chắc khoảng hơn bốn nghìn." Lâm Chu Niên nghiêm túc trả lời.

"Hơn bốn nghìn là cũng khá đắt rồi." Sắc mặt bà ta lần thứ hai lại lộ rõ vẻ xem thường.


Ngô Đức Sơn trừng mắt liếc sang vợ mình, sau đó lại nhìn qua chỗ Lâm Thịnh.

"Trầm Trầm phải không? Cháu cũng học lớp mười hai rồi nhỉ, tình hình học tập thế nào? Đã cân nhắc xong chuyện thi trường nào hay chưa? Nhìn bộ dáng của cháu chắc trong lớp cũng học khá lắm đúng không? Cháu chia sẻ chút khổ cực của lớp mười hai với hai đứa em xem nào."

Lâm Thịnh cười cười, vốn còn đang định mở miệng thì Ngô Mạn Văn ngồi bên cạnh đã đứng phắt dậy.

"Cha mẹ, con ra ngoài hóng gió, hít thở không khí trong lành một lát."

Cô ta thấy cha mình chỉ đang làm lãng phí thời gian thôi, kiếm đại cái cớ đuổi hai cha con nhà kia đi không phải được rồi à, sao lại cứ phải lằng nhằng từ nãy đến giờ thế.

Rõ ràng bọn họ ngồi xe khách suốt thời gian lâu như thế, đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ lại không đi đâu được, đúng là bị người ta làm phiền quá mà. Không đợi Ngô Đức Sơn nói gì, cô ta đã kéo ghế lập tức rời khỏi phòng. Lâm Thịnh mặt không biến sắc, không hề bị ảnh hưởng bởi câu nói chen ngang của Ngô Mạn Văn.

"Chú à, mọi người ngồi xe lâu vậy chắc cũng mệt rồi, nhà cháu không làm phiền nữa, để lần sau đi. Lần sau gặp, cháu nhất định dành thời gian tâm sự với hai em."

Ngô Đức Sơn khá bối rối, đang muốn đứng lên khiển trách con nhưng lại bỗng nhiên nghe được lời của Lâm Thịnh, ông hơi bất ngờ liếc mắt nhìn sang cậu.

"Con trai của anh Lâm đúng là hiểu chuyện, đâu có như hai đứa con nhà tôi!" Ông thở dài: "Xin lỗi anh Lâm, Văn Văn ở nhà chúng tôi được chiều quá nên sinh hư."

Lâm Chu Niên bừng tỉnh, lúc này ông cũng đã nhìn ra sự gai mắt của người nhà bên đó với hai cha con ông. Có điều với kinh nghiệm bán hàng bao năm, tuy trong lòng ông cảm thấy không vừa ý lắm nhưng ngoài mặt thì vẫn tỏ ra như không có gì.

"Không sao đâu, trẻ nhỏ đều thế cả, đứa nào mà chả như nhau có đúng không?" Ông xua xua tay, làm như không bận tâm.

Bữa cơm này nhanh chóng trôi qua, cả một bàn hải sản đắt tiền cứ thế bị lãng phí. Lâm Chu Niên và Lâm Thịnh rời bữa tiệc sớm hơn, ra khỏi quán ăn trước.

Hai cha con đi bộ trên đường lớn, im lặng, không ai chịu mở miệng nói chuyện. Lâm Chu Niên không lái xe ra đây, bởi đó chẳng qua chỉ là một cái xe ba gác dùng để chở hàng, có lái tới đây cũng chẳng mang ra khoe được.


"Làm con chịu ấm ức rồi." Đột nhiên, ông vỗ nhẹ lên vai Lâm Thịnh.

"Không sao đâu cha." Lâm Thịnh mỉm cười đáp: "Nhưng mới bây giờ thôi mà cha đã lo lắng những chuyện này, có phải hơi sớm quá hay không ạ?"

"Không sớm đâu... Chị con cũng có bạn trai rồi..." Lâm Chu Niên thở dài nói.

"Hả? Từ khi nào ạ?" Lâm Thịnh sửng sốt.

"Mới đây thôi, chị con có nói chuyện với ba mẹ rồi. Đối phương cũng được lắm, trong điện thoại cũng khá lễ phép, thành tích cũng không có vấn đề, quan trọng hơn là đối xử rất tử tế với chị con." Lâm Chu Niên lắc đầu: "Thôi bỏ đi, chắc là cha có hơi vội vàng thật."

"Con đang học lớp mười hai nên nhiệm vụ quan trọng nhất bây giờ vẫn là chú tâm vào học tập mà." Lâm Thịnh tiếp lời.

"Tinh thần học tập của con cao phết nhỉ." Lâm Chu Niên không khỏi mỉm cười.

"Trông thế thôi chứ con cũng có mục tiêu rất rõ ràng đấy nhé." Lâm Thịnh cười đáp.

Hai cha con vừa đi vừa trò chuyện, đến lúc sắp về đến nhà, Lâm Chu Niên đi đến cửa hàng của mình để mở quán. Lâm Thịnh đứng ở cổng khu dân cư nhìn theo bóng cha xa dần.

Chuyện của Ngô Mạn Văn cũng chỉ là một khúc nhạc đệm không đáng nhắc tới.

Tất nhiên cậu sẽ không nổi giận chỉ vì chuyện của mấy người tầm phào, trong cuộc sống vốn có rất nhiều chuyện nhỏ nhặt như thế. Nếu như mỗi chuyện xảy ra đều khiến cậu bực bội, không vui thì liệu cậu còn muốn tiếp tục minh tưởng hay không?

Hôm nay là thứ Bảy, cậu cũng nên đến xem thử tình hình ở hội Thiết Quyền thôi.

Cậu đã cẩn thận đào khoản tiền trước đó ra, gói gọn lại rồi nhét hết vào một chiếc cặp da. Tổng cộng có khoảng tám trăm sáu mươi nghìn, chưa kể số lẻ. Số tiền này cậu không định dùng hết ở thành phố Hoài Sa mà còn có những tính toán riêng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui