"Ta kiên định quyết tâm, ta dẹp mọi rào cản. Ý chí chiến đấu trong lòng ta, nơi mà ta hướng về là vô địch!"
Lâm Thịnh tạm dừng, cảm thấy trong cơ thể giống như có thứ gì đó đang nóng lên.
"Lòng ta chính là mắt của ta, mắt của ta có thể nhìn thấy ánh sáng, ánh sáng của ta có thể chiếu rọi sinh linh! Lòng ta là sinh linh, lòng ta là thánh minh. Khi ta không còn sợ hãi, ánh sáng, có thể soi rọi tất cả."
Roẹt...
Đột nhiên một tia sáng rực rỡ lóe lên trước mắt cậu.
Điều kỳ lạ chính là, tia sáng đó không chiếu sáng mặt đất xung quanh, mà giống như nó chỉ xuất hiện trong mắt Lâm Thịnh. Ánh sáng chuyển động lên xuống, sau đó chậm rãi mờ dần rồi biến mất.
Mặc dù ánh sáng đã biến mất, nhưng Lâm Thịnh vẫn cảm nhận được sự ấm áp chậm rãi lan tỏa trong cơ thể. Mà ở sâu bên trong tòa thành, cũng có một chút ấm áp đang giao thoa với nó.
"Đây là lời dẫn sao?" Đến lúc này, nếu Lâm Thịnh còn không hiểu thì thật uổng phí bao nhiêu năm cậu sống trên đời.
Rõ ràng lời răn này là một câu thần chú khởi động có thể kích thích năng lực nào đó trong sách. Mà năng lực này, dựa theo cảm giác vừa rồi, cậu đoán nó có ở hai nơi trong tòa thành này. Nơi đầu tiên là quyển sách trước mặt cậu, còn nơi thứ hai là ở chỗ sâu nhất.
"Thú vị đó."
Lâm Thịnh nhét sách vào trong túi quần thể thao, cầm trường kiếm màu đen rồi lần theo cảm giác đến nơi vừa mới cộng hưởng với mình kia.
Cậu rời khỏi phòng khách nhỏ, bước vào con đường đá tối tăm. Hai bên con đường treo đầy thảm thêu màu xám trắng. Đó là thảm hình chữ nhật đã từng được dùng để giữ ấm, đa số làm bằng lông động vật và được thêu tơ vàng hoặc chỉ bạc.
Mỗi bước đi đều có thể nhìn thấy những hoa văn và hình vẽ không giống nhau được thêu bên trên. Lâm Thịnh vô cùng cẩn thận, cố gắng đi nhẹ nhất có thể để tiến đến tận cùng con đường.
Con đường hơi dốc lên, xoay tròn như xoắn ốc. Trên mặt đất được điêu khắc hoa văn rõ nét giống như trong phòng, vừa tinh xảo lại hoa lệ.
Lâm Thịnh đi khoảng năm phút, cuối cùng bên phía tay phải cũng xuất hiện một cánh cửa gỗ màu vàng phủ đầy bụi. Cửa gỗ này có hình bầu dục, nặng trình trịch và được khảm luôn vào trong tường, nhìn giống như một khoang nhỏ trên tàu biển.
Lâm Thịnh chậm rãi đến gần, cầm lấy tay nắm hình tròn, nhẹ nhàng đẩy vào. Không đẩy được.
Cậu đổi cách, kéo ra.
Két...
Cửa mở ra...
Bên trong là căn phòng hình cầu màu vàng. Trong phòng trống trải, hai bên tường được trang trí bằng những tấm khiên màu trắng vẽ hoa văn hai thanh trường kiếm giao nhau.
Một người đàn ông to lớn mặc áo giáp trắng đang quay lưng về phía Lâm Thịnh, quỳ một chân trên thảm.
Người đó không hề nhúc nhích. Trên đầu gã đội mũ giáp nặng trịch giống như sừng trâu, cơ thể cao hơn ba mét, bề ngang ít nhất hai mét. Gã nửa quỳ trên đất mà nhìn như một chiếc xe tăng đang dừng bánh.
Lâm Thịnh cố gắng hít thở nhẹ nhàng, sợ người nọ tỉnh giấc. Cậu để ý thấy, áo giáp của người này ít nhất phải dày hơn một đốt ngón tay. Theo như những mảnh vụn ký ức trong đầu cậu thì áo giáp dày thế này chỉ có thể...
Mặc bộ áo giáp ấy tương đương với đeo ít nhất mấy trăm cân trên người...
Sau một hồi tính toán, Lâm Thịnh cảm thấy chuyện này mình không làm được, bèn quyết đoán chậm rãi khép cửa lại.
Cánh cửa hình bầu dục từ từ khép lại, cho đến khi chỉ còn một kẽ hở.
Cạch...
Tiếng đóng cửa rất khẽ vang lên.
Lâm Thịnh thở phào nhẹ nhõm, lùi một bước về phía sau, tiếp tục đi men theo con đường.
ẦM!!!
Một tiếng đập lớn phát ra từ sau lưng cậu.
Thân hình màu trắng khổng lồ đập vỡ cửa gỗ, cái khiên lớn bằng bạc trong tay gã tấn công về phía cậu. Chiến binh màu trắng cao hơn ba mét giống như cỗ xe tăng khổng lồ, cái bóng của gã gần như che phủ hoàn toàn người Lâm Thịnh.
Theo bản năng, Lâm Thịnh cảm thấy mình đang đối mặt với mối nguy hiểm lớn, cậu lập tức lăn một vòng về phía trước.
Rầm rầm!
Vách đá của tòa thành bị đập vỡ, rất nhiều đá vụn giống như viên đạn bắn ra tung tóe, đập vào người cậu, tạo thành từng mảng bầm tím.
Một cái hố rộng hơn nửa mét lập tức xuất hiện phía sau Lâm Thịnh. Cậu không kịp nghĩ nhiều liền giơ kiếm lên phản đòn, đâm vào khoảng trống ở cổ của chiến sĩ mặc áo giáp trắng.
Keng keng.
Thanh trường kiếm đập vào áo giáp, rung lên một hồi rồi nổ tung, bắn ra vô số mảnh vỡ.
Lâm Thịnh bị sức mạnh khổng lồ từ thanh kiếm truyền đến đẩy ra xa, bay vút lên rồi đập vào vách tường gần đó.
Phụt, mồm cậu phun ra đầy máu, không lằng nhằng, cậu lập tức đứng lên bỏ chạy.
Sức mạnh chênh lệch quá lớn, người đối diện còn mặc áo giáp, tốc độ lại không chậm hơn cậu bao nhiêu, cho nên không thể nào đánh bại được. Cho dù cậu có thi triển năng lực ra thì cũng thế thôi.
Cậu nén cơn đau, cố gắng chạy dọc theo con đường, leo một mạch lên trên.
Cũng còn may là cậu có Hôi Ấn Công Sự nên khả năng phòng thủ của cậu cũng khá hơn nhiều. Cú va chạm vừa rồi đã bị phân tán bớt cường độ nên cậu cũng không bị thương quá nặng. Nhưng mà cho dù là vết thương nhẹ thì cũng rất khó chịu.
Lâm Thịnh chạy như điên, chiến binh áo giáp trắng phía sau cũng không hề chậm, nhanh chóng đuổi theo.
Một tay gã cầm tấm khiên khổng lồ bằng bạc, tay còn lại cầm cây giáo cỡ lớn màu trắng, đúng là gặp người giết người, gặp Phật giết Phật.
Cho dù là mặt tường tòa thành, khi bị áo giáp trắng đụng vào thì cũng mềm nhũn như đậu phụ, dễ dàng bị đâm vỡ nát.
Con đường xoắn ốc dẫn lên trên nhanh chóng đến điểm cuối.
Một cầu thang bằng kim loại màu đen xuất hiện ở nơi đó, phía trên cầu thang là cánh cửa hình tròn màu đen đang hé mở. Lâm Thịnh sử dụng cả tay lẫn chân, chỉ vài bước đã bò lên cầu thang, đẩy cửa ra.
Vừa mới nhào vào trong, khung cửa sau lưng cậu đã phát ra tiếng động rất lớn do bị vật nặng đập vào.
Ầm ầm.
Cánh cửa bị đập mạnh, lập tức bay vụt ra ngoài, rớt xuống ở phía xa bên dưới tòa thành. Lúc này Lâm Thịnh mới nhìn thấy, đằng sau cánh cửa màu đen là nóc nhà bên hông tòa thành.
Nóc nhà nghiêng 45 độ, phía trước có một ống khói thẳng tắp, bốn phía có hàng rào sắt đơn giản bao bọc. Đột nhiên trong lòng cậu réo lên, cậu lập tức lăn sang bên cạnh.
Rầm!
Đòn tấn công của chiến binh áo giáp trắng sau lưng vừa lúc đập vào khoảng trống bên cạnh cậu.
Đúng lúc này, cả người Lâm Thịnh xuất hiện gân xanh màu tím, giữa chân mày cũng hiện ra chữ Xuyên (川) màu tím sậm.
Rõ ràng là cậu đã thi triển năng lực Thánh Huyết Nhiên Thiêu, sau đó dùng toàn lực đánh vào lưng chiến binh áo giáp trắng.
Rầm!!
Lại là một tiếng động nặng nề.
Gã mặc giáp trắng vừa mới ổn định lại cơ thể thì đã bị Lâm Thịnh đánh vào lưng. Gã không thể giữ được thăng bằng, cơ thể khổng lồ đổ nghiêng.
Ầm ầm ầm ầm ầm ầm...!
Gã mặc giáp cao hơn ba mét giống như con bò tót cường tráng khổng lồ bị cú huých này làm cho mất thăng bằng, lăn ầm ầm xuống dưới theo độ nghiêng của nóc nhà. Nóc nhà bằng đá bị sức nặng của áo giáp nghiền ép làm xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Chẳng mấy chốc, gã đã ngã xuống khỏi nóc nhà. Gã vươn tay muốn nắm chặt mái hiên, nhưng mặt băng trơn trượt lạnh lẽo không thể chịu được sức nặng khổng lồ của gã.
Bóng dáng to lớn màu trắng nện mạnh xuống lớp tuyết dày, giãy vài cái rồi không còn cử động nữa. Lâm Thịnh giải trừ năng lực, đứng trên nóc nhà nhìn xuống dưới. Khi thấy gã đàn ông đó không cử động nữa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Vụt!
Vệt đen bay từ dưới lên, chui tọt vào trong ngực Lâm Thịnh.
"A!"
Lâm Thịnh ôm lấy ngực, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đã lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu cậu hấp thu trí nhớ mà lại đau như thế này. Cảm giác này, giống như là trái tim bị muôn ngàn chiếc kim đâm xuyên.
Đau đớn kéo dài đến hơn mười giây. Vô số mảnh vụn ký ức hóa thành hàng loạt những thông tin ùa vào đầu cậu. Chẳng bao lâu sau, thân phận và thực lực của gã áo giáp trắng kia chậm rãi hiện ra trong đầu Lâm Thịnh.
- ---
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...