Triệu Hoán Mộng Yểm

"Lydum đúng là dám ra tay!" Lâm Thịnh hơi nheo mắt lại, nhanh chóng đọc tin tức trên báo.

'Vào lúc 4 giờ sáng ngày 14, tại cảng phía Bắc biển Trâu Châu, ngoại ô thành phố Lucerne, một cuộc xâm nhập quy mô lớn đã nổ ra bên cạnh bờ biển. Dưới sự lãnh đạo của vị thiếu tướng anh dũng Phí Mã, quân đội ta đã đẩy lùi đội đặc chủng của Lydum. Thống kê sau trận chiến, tổng cộng có 135 binh lính đặc chủng đã chết, bên ta hy sinh 13 người...'

Bên dưới là bức ảnh màu của trận chiến ở bãi biển. Không chỉ có thi thể, mà còn có vài hố lớn do bom và pháo để lại.

Sau đó là đủ loại phân tích, số liệu thống kê, nói rằng lý do thất bại của Lydum là bởi nước họ đã quá suy yếu, thù trong giặc ngoài, mất đi lòng tin của nhân dân còn không biết tự lượng sức, đương nhiên sẽ không thể trở thành đối thủ của Tịch Lâm.

Chỉ cần trường kỳ chiến đấu là có thể đẩy Lydum đang dần yếu ớt vào tình huống thua trận. Nhưng mà những loại báo quốc gia thế này chỉ toàn đăng phát ngôn của chính phủ, nội dung trên báo chắc chắn sẽ khác với tình hình thực tế.

Lâm Thịnh lật xem tin tức khác. Điều làm cho cậu ngạc nhiên chính là, nhiều quốc gia xung quanh Tịch Lâm đều thực thi chính sách thù địch với nước này.

Có vài quốc gia hô hào hai bên nên cùng kiềm chế, nhưng trên thực tế lại cấm thuyền của Tịch Lâm tiếp cận lãnh hải của bọn họ. Ngược lại cũng có quốc gia công khai lên án, chỉ trích Tịch Lâm lúc trước đã chiếm đoạt tài nguyên khoáng sản quý giá của bọn họ.

Mặc dù trước đó chính phủ Tịch Lâm đã âm thầm bóp méo và thêm thắt các tình tiết, để biến chính phủ Tịch Lâm thành một tập thể vô tội nhất và có sức mạnh gắn kết nhất, nhưng có vài chi tiết thì làm cách nào cũng không thể che giấu được.

"Càng ngày càng loạn..." Lâm Thịnh cuộn tờ báo lại, tính tiền rồi rời khỏi cửa hàng bánh bao.

Cậu nhanh chóng đến quầy báo mua tờ báo hằng ngày của thành phố Hoài Sa và tiêu đề trên trang nhất đưa tin về vụ việc tối qua đập ngay vào mắt cậu.

'Quá khủng khiếp! Đêm qua tòa nhà Đông Vũ bị cướp tập kích, hung thủ đã giết chết 12 người, chạy trốn ngay trong đêm tối, trên đường đụng phải cảnh sát điều tra, bị bắn chết tại chỗ.'


"Bắn chết?!" Lâm Thịnh nheo mắt.

Cuối cùng cậu cũng hiểu được vì sao an ninh thành phố Hoài Sa lại rối loạn như vậy.

Những tên cảnh sát chết tiệt đó chỉ vì giữ vững trật tự mà để truyền thông đưa tin rằng vụ án giết người đã được phá giải.

Chuyện này đúng là...

Lâm Thịnh không có cách nào hình dung nổi cảm giác bực bội trong lòng. An ninh trật tự như vậy, hèn chi xã hội đen hoành hành, liên tục xuất hiện vụ án giết người. Lâm Thịnh tiện tay quăng hai tờ báo vào thùng rác. Cậu đút tay vào túi áo, đi vào khu nhà Huệ Lý An, bước từng bước chậm rãi trở về nhà mình.

"Bước tiếp theo, phải chờ bên Saru xác định số lượng người."

Lâm Thịnh không quan tâm đến việc số lượng người nhiều hay ít, thứ cậu muốn là một thế lực mà cậu có thể thật sự nắm chặt trong tay.

Mặc dù câu lạc bộ trước đó không tệ, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ rất ổn nhưng mà lại không đoàn kết. Một khi gặp phải áp lực thì mỗi người sẽ bởi vì lợi ích bản thân mà cao chạy xa bay, cho nên mối quan hệ có thể sụp đổ ngay lập tức.

Lúc đầu cậu dự định chờ sau khi cậu có danh tiếng vững chắc thì mới thành lập hội tương trợ, đáng tiếc là cậu không có cơ hội.

Về vụ nổ lần trước, mặc dù truyền thông công bố rằng đó là pháo hoa phát nổ, nhưng sau đó cậu lại nghe thấy một suy đoán khác. Theo lập luận của suy đoán này, vụ nổ đó thật ra là kho đạn của căn cứ Bạch Ưng bị gián điệp kích nổ. Mà chỉ ít ngày sau đó, đột nhiên Tịch Lâm và Lydum bùng nổ xung đột ở gần bờ biển, chiếm hạm hai bên đều tham chiến.


Mặc dù truyền thông trong nước không đưa tin về tình hình chiến đấu lúc đó, thậm chí là tin tức thắng bại cũng không truyền ra, nhưng không đưa tin cũng có nghĩa là nội bộ bên trong đất nước đang thối nát. Mà thời cuộc càng loạn, cậu càng phải có khả năng bảo vệ mình tốt hơn.

Lặng lẽ về nhà, Lâm Thịnh nhìn phòng ngủ của cha mẹ. Cửa phòng vẫn đóng chặt, rõ ràng cha mẹ còn chưa rời giường. Cậu đổi dép lê về phòng mình, cởi áo khoác, sau đó vào phòng tắm rửa mặt và tay.

Không chỉ thanh kiếm kia mà ngay cả hộp đựng kiếm cũng toàn là máu nên cậu đã để lại ở vùng ngoại ô, chôn trong cái hố giấu tiền rồi. Cậu giết chết một mạch cả mười hai người, thế nhưng trên người lại chỉ bị dính một chút máu ở cằm, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra, chỉ cần rửa sơ qua là sạch sẽ.

Sau khi dọn dẹp tất cả, cậu mới yên tâm nằm trên giường, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Về chuyện cậu có thể bị tìm ra hay không thì cậu chẳng hề lo lắng gì cả, bởi vì cậu nghĩ chuyện đó chẳng thể nào xảy ra được, nhất là vào lúc hỗn loạn thế này. Vả lại, lúc đó cậu còn có quạ đen trinh sát cho, không lo sẽ gặp chuyện không may.

Về chuyện chó nghiệp vụ có thể lần theo dấu vết, vậy thì càng không thể xảy ra. Nơi đó là vùng hoang sơ ngoài ngoại ô, ban đêm gió lớn, mùi sẽ không giữ được bao lâu, chẳng mấy chốc mà bị gió thổi bay hết.

...

...

Bên trong văn phòng Cục trưởng Cục cảnh sát thành phố Hoài Sa.

Shad đang nghe điện thoại, gương mặt mập mạp với phần cằm ngấn mỡ không ngừng đổ mồ hôi. Sắc mặt ông ta hoảng sợ và trắng bệch.


"Đúng đúng, tôi biết, hung thủ đã bị bắn chết tại chỗ! Tuyệt đối, tôi đảm bảo!" Shad trả lời chắc như đinh đóng cột.

"Không có lần sau! Chúng tôi đã phái ra chuyên viên điều tra tinh nhuệ nhất..."

"Ngài cứ yên tâm! Tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện bên này! Nhất định!"

Cạch.

Ngắt máy.

Shad ngồi bệt xuống ghế da màu đen, hơn một trăm kilogam thịt ép vào cái ghế da khiến nó không chịu nổi mà phát ra tiếng cót két đầy đau khổ. Ông ta rút khăn giấy trên bàn ra liên tục lau mặt, những tờ giấy ướt đẫm bị ông ta vo lại thành một cục rồi ném vào sọt rác đầy ắp.

Hôm qua có vụ án giết người tại tòa nhà Đông Vũ, mười hai người chết tại chỗ! Tất cả đều là những tên côn đồ của bang Bạch Bài. Bang Bạch Bài vô cùng tức giận, anh em Trần Hàng không nói hai lời mà móc nối quan hệ trực tiếp với mấy người trên tỉnh, chèn ép từ phía trên, yêu cầu ông ta phải nhanh chóng phá án và bắt bằng được hung thủ về.

Cú điện thoại mà vừa rồi Shad nhận được, chính là lãnh đạo của Sở cảnh sát phía trên gọi xuống. Mười ngón tay của ông ta trông như những cây củ cải béo mập cắm sâu vào tóc, gương mặt chảy xệ vì những ngấn mỡ nhăn nhó thành một cục trông rất khó coi.

Nếu thật sự có thể phá án, ông ta còn không muốn phá sao? Nhưng tối qua, hiện trường thảm sát đẫm máu đã dọa sợ tất cả cảnh sát có mặt ở đó, trong đó cũng có ông ta.

Hai cảnh sát kỳ cựu rất có uy quyền trong cục cho rằng, từ lúc hung thủ bước vào tòa nhà cho đến lúc giết chết Trần Đàm ở tầng sáu, tổng cộng không vượt quá mười phút.

Nói cách khác, trong vòng mười phút, mười hai tên côn đồ ấy chẳng thể nào chống cự nổi mà giống như gà con, dễ dàng bị giết hại. Mà trong đó có ít nhất tám tay súng đã được cấp giấy chứng nhận huấn luyện bắn súng.

Còn nữa, vết thương của mọi người đều không giống nhau, có khi là bị xé rách, có khi là bị cắt ra, có khi lại bị vật nhọn đâm vào, thậm chí còn có người bị chùy nặng đập nát. Thậm chí chuyên gia còn nghi ngờ nó là loại chùy có dây xích cổ xưa, cho nên hung thủ rất có thể là cả một băng nhóm.


"Phá án phá án phá án! Tôi lấy cái gì để phá án chứ?!" Shad đập mạnh lên mặt bàn gỗ màu đen đắt tiền.

Ông ta đang sợ...

Không chỉ có ông ta, mà tất cả cảnh sát nhìn thấy hiện trường đều hoảng sợ. Mười phút giết chết liên tục mười hai người, trong đó có hơn một nửa là tay súng chuyên nghiệp. Sau đó hung thủ thong thả rời đi, không để lại manh mối gì.

Không bị thương, không chiến đấu kịch liệt, không có dấu vân tay, thậm chí dấu chân cũng không tìm thấy. Shad chán nản lau mặt, những kẻ tàn bạo hung ác đến mức độ này, ngay cả ông ta cũng không muốn đụng vào. Ông ta chỉ muốn yên ổn ngồi ở vị trí này thêm vài năm nữa, kiếm thêm chút tiền rồi về hưu.

Mấy nhân viên cảnh sát trong cục toàn là một đám láu cá gian manh, gặp phải trộm cắp tội phạm cưỡng dâm linh tinh bình thường thì có thể bắt được. Nhưng gặp phải loại điên rồ giết người hàng loạt có thể dễ dàng giết chết tay súng chuyên nghiệp như bổ dưa thế này, bọn họ nhào lên chẳng phải là đưa đầu cho người ta chém hay sao? Trong lòng Shad rên rỉ, ông ta chẳng có ai để sử dụng cả.

"Thôi, dù sao thì Trần Hàng chắc chắn sẽ không chịu để yên, cứ để ông ta đi điều tra vậy!" Trong lòng ông ta đã hạ quyết tâm sẽ mặc kệ chuyện này. Bây giờ cấp trên cũng không rảnh để ý đến việc nhỏ của ông.

Khai chiến.

Ba hạm đội cỡ lớn của Tịch Lâm, hạm đội của Bạch Ưng, mới cách đây ít hôm lại bị tập kích kho đạn, sau đó thì xảy ra cuộc chiến trên biển, tổn thất lớn chưa từng thấy.

Khi Shad nhận được tin tức từ chỗ người bạn nhập ngũ nơi tiền tuyến, ông ta sửng sốt đến nỗi suýt thì phát điên. Bây giờ còn ai rảnh rỗi nghĩ đến chuyện này nữa chứ.

"Để yên đó! Cứ để yên đó đi! Chỉ cần hung thủ không tiếp tục giết người, việc này coi như cho qua! Những thứ còn lại Trần Hàng sẽ tự giải quyết." Suy nghĩ rất lâu, Shad quyết định lần này ông sẽ không nhúng tay vào.

Nếu người đó có thể giết chết Trầm Đàm được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt như vậy thì cũng có thể dễ dàng giết chết ông ta ở trong cục cảnh sát. Ông ta cũng là người, ông ta cũng biết sợ.

- ----


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui