A a a!!!
Lâm Thịnh rơi xuống từ giữa không trung rồi đột nhiên rớt thẳng vào bên trong biển cây xanh rì khổng lồ với một lực va đập rất mạnh.
Phập phập!!
Trong nháy mắt, vô số nhánh cây đâm thủng và cứa rách cơ thể của cậu.
Dưới tác động của lực đâm, cơ thể mà Lâm Thịnh vốn cho rằng rất cứng cáp lại chẳng khác gì trái hồng mềm nhũn, chỉ thoáng chốc đã nổ tung, văng ra tứ phía.
Máu thịt rơi xuống như mưa, làm gãy hàng loạt cành cây bên dưới, cuối cùng cậu rơi xuống đồng cỏ giữa rừng cây. Bãi cỏ xanh tươi lập tức bị máu đỏ nhuộm thẫm.
Thứ cuối cùng Lâm Thịnh nhìn thấy là sợi rễ khổng lồ dài mấy mét đang quấn quanh thành vòng trong rừng cây.
…
…
"Lại gặp một kiểu chết mới."
Lâm Thịnh bình tĩnh mở mắt ra, ngồi dậy, lưng dựa vào đầu giường.
Cậu liếc nhìn đồng hồ báo thức, kim ngắn chỉ đúng năm giờ.
"Rốt cuộc thứ rễ cây trong suốt kia là gì? Còn quái vật gõ cửa kia nữa? Vì sao nó lại muốn tấn công mình? Còn quầng sáng màu đỏ trên người…"
Đầu óc Lâm Thịnh lúc này trở nên rối loạn hơn bao giờ hết.
Cậu nhanh chóng đứng dậy, ghi chép lại những thắc mắc này vào trong cuốn sổ của mình để lưu lại.
"Sau khi có sự biến đổi ở thành Hắc Vũ lần trước, mình không có cách nào để trở lại đó nữa. Vậy lần này thì sao? Lần này mình bị rễ cây đó đưa đến một hòn đảo…"
Lâm Thịnh vô cùng tò mò về tòa thành ở trên hòn đảo đó.
Nhưng còn có một chuyện, đó là nhất định phải lập tức ghi chép lại nghi thức Nhược Hậu vừa mới có được. Cậu ngồi trước bàn đọc sách, cố gắng ghi lại tất cả nội dung của nghi thức vào quyển sổ.
Lần này cậu sử dụng cả chữ Hán lẫn phiên âm.
Bởi vậy, nếu có người muốn giải ra nội dung của những chữ Hán này, độ khó cũng sẽ tăng lên vô số lần.
Điều khiến cậu ngạc nhiên nhất là mình lại có thể viết ra một mạch gần như toàn bộ nội dung và hình vẽ của nghi thức Nhược Hậu. Chỉ có một ít hình vẽ và tài liệu là cậu không nhớ rõ chi tiết, còn lại thì cậu tin chắc là chúng giống hệt như trong quyển trục.
Cậu cẩn thận kiểm tra lại nội dung của nghi thức Nhược Hậu thêm một lần nữa.
Lâm Thịnh có cảm giác những hình ảnh trong đầu mình hệt như bức ảnh chụp lại, cậu có thể nhớ rõ phần lớn các chi tiết trên quyển trục.
"Mặc dù lần này chết đi, nhưng thu hoạch cũng khá nhiều. Hôm nay thử đi sưu tầm nguyên liệu xem sao!"
Lâm Thịnh vô cùng mong chờ.
"Thứ cần xác định đầu tiên là hoa hắc đàm có thật sự tồn tại hay không."
Cậu nhanh chóng rời giường, thay đồ mặc hằng ngày, vừa may hôm nay là thứ Bảy. Cậu có nhiều thời gian rảnh để tự do tìm kiếm.
Rửa mặt xong, cậu đeo hộp kiếm lên lưng, chạy đi chào hỏi cha mẹ vừa lúc mới rời giường.
Lâm Thịnh đang muốn ra ngoài thì bị Lâm Chu Niên vừa mới bước ra khỏi phòng ngủ, vẫn còn đang ngáp ngắn ngáp dài gọi lại.
"Đợi một chút, hẹn với bạn xong một cái là chạy đi luôn không thèm ăn bữa sáng đấy à?"
Lâm Chu Niên cầm lấy cái túi màu đỏ nằm trên mặt đất ở góc tường ngay cạnh ghế sofa, lấy một quả táo đỏ au từ trong đó ra rồi tung cho Lâm Thịnh.
"Hôm qua chị Nguyệt Nguyệt của con mới đem đến, cầm đi đường mà ăn."
Lâm Thịnh bắt lấy, đưa lên miệng gặm một miếng. Quả táo căng mọng, giòn ngọt thơm thơm, vô cùng ngon miệng. Sau mỗi nhịp nhai, nước trong thịt táo tràn ra làm dịu cái cổ họng đang khô rát của cậu.
"Đúng rồi, cha có biết hoa hắc đàm không?" Lâm Thịnh thuận miệng hỏi một câu.
"Hoa gì cơ? Có phải nó có lá răng cưa, hoa hình lục giác, màu đen đen không khác gì than phải không?"
Lâm Chu Niên cũng cầm một quả táo lên, lười rửa nên cứ cắn thẳng một miếng.
"Chính là nó!" Lâm Thịnh mừng rỡ, không ngờ tiện mồm hỏi vậy thôi mà cha cũng biết.
"Cái đó mình thường gọi là hoa than đen, mọc trên núi, ở những chỗ ẩm ướt không có nắng. Con hỏi cái này để làm gì? Hồi xưa cha mẹ toàn lấy hoa này cho lợn ăn thôi."
Lâm Chu Niên ngạc nhiên nói.
"Không có gì, con chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, vậy bây giờ con đi đâu thì có thể hái được nó?" Lâm Thịnh hỏi tiếp.
"Chắc là núi Nam Khê. Năm ngoái lúc cha mẹ đi leo núi, thấy có vài bụi hoa hắc đàm bên cạnh thềm đá." Lâm Chu Niên suy nghĩ rồi đáp lời.
"Con biết rồi. Con đi trước nha." Trong lòng Lâm Thịnh nhẹ nhõm hẳn, cậu vừa gặm táo vừa nhanh chóng đóng cửa, chạy xuống dưới nhà.
Hoa hắc đàm có thực, vậy cách thực hiện chi tiết của nghi thức Nhược Hậu cũng có khả năng thành công trong hiện thực.
Trước tiên cậu cần đi xung quanh để thu thập nguyên liệu.
"Hoa hắc đàm: mười đóa, vàng: một đơn vị tiêu chuẩn, bột bạc: chín đơn vị tiêu chuẩn, bột thủy tinh đỏ: mười đơn vị tiêu chuẩn, máu tươi của người thực hiện: một đơn vị tiêu chuẩn."
Trước tiên, thứ cần thu thập đủ là bột bạc. Bột bạc tinh khiết vẫn mua ở cửa hàng lần trước.
Vàng thì đương nhiên là rất đắt, nghi thức cần một đơn vị tiêu chuẩn vàng nên Lâm Thịnh mua luôn một miếng vàng. Đó cũng là loại hình tiền mà trong ngân hàng hay dùng để tránh trượt giá.
Giá vàng Hoài Sa gần đây đang có chiều hướng tăng mạnh, khoảng chừng bốn trăm đồng một gram. Một đơn vị tiêu chuẩn, theo Lâm Thịnh tính toán, chắc khoảng chừng tám mươi gram.
Nói cách khác, chỉ riêng vàng thôi mà cậu đã tốn khoảng ba mươi hai nghìn đồng rồi…
Tiếp đó là bột thủy tinh đỏ. Lâm Thịnh hỏi người bán, cậu vẫn quyết định mua đồ tự nhiên. Theo cậu dự đoán, thủy tinh đỏ tự nhiên thì một gram có giá là tám mươi đồng. Cậu cần mười đơn vị tiêu chuẩn, cũng chính là tám trăm gram.
Chỉ tính riêng bột thủy tinh đỏ, Lâm Thịnh cũng tốn hơn sáu mươi nghìn… Còn bột bạc kia cũng mấy nghìn …
Để thu thập đủ nguyên liệu, Lâm Thịnh vất vả cả ngày ở ngoài đường. Đến chạng vạng tối, cậu mới thu thập đầy đủ.
Cuối cùng, cậu mua được hoa hắc đàm ở chợ bán dược liệu và hoa quả khô. Mà ngoại trừ những thứ này thì còn cần lấy máu nữa.
Vì vậy Lâm Thịnh còn đi mua đèn cồn chuyên dụng và dao cắt hoa quả, cùng với dụng cụ y tế để cầm máu và khử trùng.
Cậu cho hết toàn bộ nguyên liệu vào trong túi. Sau khi ăn tối xong, cậu kiểm tra thêm một lần nữa cho chắc chắn.
Sau khi xác định là đủ rồi, cậu mới chính thức bắt đầu chọn lựa sinh vật mà mình muốn khống chế.
Về mặt bản chất, nghi thức Nhược Hậu chỉ có thể thực hiện theo hình thức từ trên cao xuống, tức là người thực hiện chỉ có thể điều khiển sinh vật yếu hơn mình. Đồng thời, nghi thức này không thể khống chế con người, cũng không thể khống chế sinh vật có kích thước chênh lệch quá lớn.
Từ trong những mảnh ký ức vụn vỡ, Lâm Thịnh biết được nghi thức Nhược Hậu là một trong những công trình phụ mà Tước sĩ Kaman thu được trong quá trình nghiên cứu về bộ môn Thần bí học. Về bản chất, nó dùng để tăng độ ăn ý giữa con người và vật cưỡi.
Mặt khác, do tốn quá nhiều tiền nên nghi thức này cũng không lưu hành rộng rãi.
Vả lại, có một hệ thống khác cũng có tác dụng tương tự, giúp tăng sự ăn ý với vật cưỡi nhưng ít tốn kém hơn. Chính vì thế nên ở thành Hắc Vũ, nghi thức Nhược Hậu được xem là một nghi thức Thần bí học có cấp bậc khá thấp.
Nhưng mà Lâm Thịnh cũng không còn lựa chọn nào khác, cậu có thể thành công thì đã phải tạ ơn trời đất lắm rồi.
Cậu cầm túi xách, đón xe đi đến nhà máy bỏ hoang lần trước.
Nơi này vẫn giống hệt trước đó, hoang tàn vắng vẻ. Xung quanh đây đều là đồng không mông quạnh, đất ruộng bỏ hoang không ai canh tác. Phía sau là một ngọn núi nhỏ tên là núi Sát Phong, tiếp giáp với thành phố Hoài Sa.
Cậu đi vào kho hàng lần trước mình từng thực hiện nghi thức một cách thuần thục.
Lâm Thịnh chỉ liếc một cái là đã thấy ngay nơi lần trước thực hiện nghi thức, ở trên mặt đất vẫn chừa ra một khoảng sạch sẽ. Đó là vị trí mà lần trước cậu đã dọn dẹp, là nơi mà cậu dùng để trải tấm bạt nhựa ra.
Cậu nhìn xung quanh rồi nhanh chóng bỏ túi xách xuống, bật đèn pin lên, đặt ở một góc tường để chiếu sáng.
Ánh sáng từ đèn pin phát ra, chiếu lên góc tường của kho hàng, hắt ra màu trắng xám, khiến cho khung cảnh ở kho hàng bị nhuộm lên một màu sắc quái dị.
Lâm Thịnh quen tay trải tấm nhựa, lấy các loại nguyên liệu và bột phấn mà nghi thức cần dùng ra rồi nhanh chóng khuấy đều trong chậu nhỏ.
So với lần thực hiện nghi thức trước, lúc này cậu đã thuần thục hơn rất nhiều.
Dù sao nghi thức Nhược Hậu cũng là nghi thức chính thống, chứ không phải nghi thức tế sống mang tính chất tàn ác như lần trước. Nếu nhìn theo góc độ của những mảnh vụn ký ức, nghi thức này ngoại trừ việc quá tốn kém, còn lại hầu như không có bất kỳ nguy hiểm gì.
- ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...