Lâm Thịnh ra khỏi câu lạc bộ. Cậu bước đi chậm rãi trên con đường trong màn đêm thành phố.
Sau khi gọi điện thoại, cậu đã xác nhận chính xác chị họ Vương Nguyệt đã về tới nhà, nhưng không phải nhà cậu, mà là nhà của chị ấy. Đến lúc này, chuyện đó cũng xem như đã được giải quyết xong xuôi.
Nhưng trong lòng cậu lại bởi vì chuyện này mà xuất hiện nhận thức vừa mơ hồ lại vừa rõ ràng đối với các đường dây quan hệ, các thế lực ảnh hưởng cũng như sức mạnh tập thể.
Tiếng bước chân vang vọng trên con đường vắng lặng. Âm thanh tựa ấy như tiếng trống không ngừng gõ vào trái tim cậu. "Chỉ dựa vào thế lực của vài nhóc con gia đình có quyền có thế... mà tập hợp lại cũng đạt được hiệu quả bất ngờ đến vậy..."
Ánh mắt Lâm Thịnh rất bình thản, tầm mắt đảo qua những người đi đường đang đi tới trước mặt cậu. Trên đường chỉ lác đác vài bóng người, các cửa hàng xung quanh đã bắt đầu đóng cửa. Từng chiếc ôtô lao vun vút qua bên người cậu.
Cộp.
Đột nhiên Lâm Thịnh dừng chân.
"Đáng tiếc... Sức mạnh thế lực như vậy, không ổn định chút nào..."
Cậu cúi đầu nhìn hai tay của mình, đôi tay này có thể dễ dàng giết chết rất nhiều thành viên của câu lạc bộ, nhưng lại không thể nào giải quyết chút vấn đề vặt vãnh của Vương Nguyệt một cách gọn ghẽ.
Lâm Thịnh có thể cảm giác được, ở sâu trong lòng mình đang chậm rãi xuất hiện khát vọng đối với sức mạnh ấy.
"Đó là sức mạnh tập thể, cũng là sức mạnh hoàn hảo không chê vào đâu được... Quang minh chính đại, không có sự áp đặt của lợi ích. Thật là..."
"Thật là... Làm cho người ta mê đắm..."
Lâm Thịnh rụt tay lại, cố gắng đè nén sự rung động đang không ngừng trỗi dậy trong lòng.
"Đáng tiếc, sức mạnh như vậy không ổn định. Tích tiểu thành đại, tích cát thành tháp, tích nước thành biển, thế nhưng cát có thể bị gió thổi bay, nước cũng có thể bị khe rãnh làm cho lệch hướng."
Cậu tiếp tục đi về nhà mình. Nhưng trong lòng vẫn không ngừng suy nghĩ.
"Vị trí của mình ở trong câu lạc bộ cũng không phải là không thể thay thế được. Sức mạnh tập thể ấy cũng không thuộc về mình. Có lẽ lúc này, bọn họ sẽ vì tình nghĩa mà giúp đỡ một lần, nhưng còn những lần sau, lần sau nữa thì sẽ thế nào?"
Cảm giác bất an này ngày càng mãnh liệt và rõ ràng hơn, làm cho Lâm Thịnh phải suy nghĩ, mình nên làm thế nào mới giải quyết được vấn đề này đây?
Khi cậu về đến nhà, đã là chín giờ rưỡi tối. Lâm Chu Niên đang nghe điện thoại trong phòng khách, Cố Uyển Thu thì đọc báo, vẻ mặt buồn rầu và lo âu.
Thấy Lâm Thịnh về, cha mẹ cậu cũng không có biểu hiện gì kỳ lạ. Gần đây, vì phải đi luyện kiếm nên Lâm Thịnh thường xuyên về nhà vào giờ này, cha mẹ cậu cũng đã quen rồi, hơn nữa còn tưởng là cậu đi học thêm.
"Trầm Trầm, đột nhiên chuyện của chị Nguyệt Nguyệt con đã được giải quyết ổn thỏa, bây giờ nó cũng về nhà rồi." Lâm Chu Niên buông điện thoại xuống, nói với Lâm Thịnh.
"Dạ, giải quyết rồi? Vậy thì tốt quá." Lâm Thịnh gật đầu, giả vờ như cậu cũng vừa mới biết thôi.
"Cũng không biết là sao lại thế. Ba hỏi Vương Nguyệt rồi, chị con cũng không rõ lắm. Chẳng lẽ ông chủ công ty kia đột nhiên trở nên tốt bụng?" Lâm Chu Niên nói với vẻ nghi ngờ.
"Có khi là như vậy thật. Trước kia tôi cũng có nghe nói, một vài ông chủ lớn bởi vì đột nhiên gặp phải chuyện gì đó mà suy nghĩ thay đổi đột ngột, sau đó bắt đầu bỏ ác theo thiện." Cố Uyển Thu nói cứ như đó là sự thật.
Lâm Thịnh không muốn cha mẹ nói thêm gì về chuyện này. Cậu ở trong phòng khách đáp lời qua loa vài câu rồi trở về phòng mình.
Cậu xoay nút bật đèn bàn lên, sau đó lấy cuốn sổ từ trong ngăn kéo ra, đặt trước mặt mình, cuối cùng lẳng lặng ngồi xuống. Lâm Thịnh mở cuốn sổ ra, cầm bút rồi ghi lên giấy hai từ đầu tiên: Ổn định...
"Để mình nhớ xem nào. Mình đã dịch nhiều tài liệu cổ như vậy, trong số những vị vua hùng mạnh đó, có ai có được sức mạnh tập thể ổn định không?"
Cậu gắng sức lục lọi ký ức mình. Đáng tiếc, cho dù cậu lấy ví dụ là vị vua nào thì đều gặp phải vấn đề giống nhau.
Lòng người dễ đổi, nó sẽ thay đổi tùy theo điều kiện hoàn cảnh và thời cơ. Cho dù là đại thần cực kỳ trung thành với vị vua ấy, cũng bởi vì sự thay đổi của thời gian mà dần dần phản bội.
Sau đó là tín ngưỡng. Tín ngưỡng là sức mạnh vô cùng lớn, sự gắn kết cũng kinh khủng không kém. Nhưng giống như vua chúa, nó cũng gặp phải tình huống không thể đảm bảo tính ổn định.
"Còn nữa, nếu lựa chọn tổ chức sức mạnh tập thể, đương nhiên sẽ làm phân tán việc rèn luyện và tăng cường của bản thân, sẽ trì hoãn sức mạnh của bản thân."
Lâm Thịnh đóng quyển sổ lại.
"Đúng vậy, chỉ có sức mạnh của mình mới tuyệt đối trung thành với mình. Nhưng một cá nhân thì không đủ, cho nên phải được bổ sung bằng sức mạnh tập thể. Như vậy mới có thể toàn diện, không có góc chết, không có kẽ hở."
"Mà sức mạnh tập thể lại không ổn định. Nó có thể biến mất, phản bội, rời bỏ chúng ta bất cứ lúc nào. Nhưng nó lại hoàn thiện và ít khuyết điểm hơn sức mạnh cá nhân."
Lâm Thịnh đứng dậy, rửa mặt rồi thay quần áo ngủ. Cậu nằm ngửa trên giường, hai mắt nhìn đăm đăm vào bóng đèn treo trên trần nhà.
"Thời gian và sức lực của mỗi người đều có hạn... Chỉ có thể chọn một trong số đó... Nếu không thì sẽ lãng phí thời gian và sức lực, sẽ trở nên tầm thường, chẳng làm nên trò trống gì."
Lâm Thịnh không ngừng suy nghĩ. Kiếp trước, trong quá trình phiên dịch, cậu đã đọc được rất nhiều tài liệu lịch sử, nó đã trở thành kho tư liệu rộng lớn để cậu tham khảo. Từng vụ án, từng giai đoạn lịch sử đã giúp cậu không ngừng phủ định và cải thiện suy nghĩ của mình.
Thời gian trôi qua, dần dần, đầu óc của cậu ngày càng được mở mang, sáng tỏ. Một ý nghĩ hoàn thiện đang từ từ hình thành trong đầu cậu. Hình như cậu đã tìm được con đường có thể thực hiện được...
Lấy phương hướng này làm nền tảng, vô số phương pháp thực tiễn tuôn ra trong đầu Lâm Thịnh, giống như sông cuộn biển gầm. Cậu không ngừng suy nghĩ, kiểm tra và đối chiếu, bộ não cậu lúc này đang trong trạng thái hoạt động hết công suất.
Mãi cho đến đêm khuya, thậm chí mình ngủ khi nào, Lâm Thịnh cũng không rõ nữa.
...
...
Lâm Thịnh từ từ mở mắt ra. Cậu phát hiện mình đang đứng trước hàng rào sắt của thánh điện Valen. Xung quanh lặng ngắt như tờ. Ánh đèn đường mờ mờ vàng vọt đủ để soi rõ những con đường vắng lặng trong thành Hắc Vũ.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, cả con phố dài không có một bóng người, chỉ thấy con đường kéo dài mãi đến tận cuối đường chân trời, không thấy đâu là điểm dừng.
"Cuối cùng cũng vào được..." Lâm Thịnh cúi đầu, không thấy thanh kiếm của mình đâu. Trên người cậu chỉ có vỏn vẹn bộ đồ ngủ màu trắng mà cậu mặc trước lúc lên giường.
"Vì đã chết nên vũ khí cũng mất luôn sao?"
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía đối diện. Phủ đệ của Tước sĩ kia chìm trong bóng đêm, có vẻ bí hiểm và quạnh quẽ.
Xuyên qua hàng rào sắt, cậu có thể nhìn thấy tấm bia đá vẫn đứng sừng sững trước đài phun nước khổng lồ.
Lâm Thịnh hít một hơi thật sâu.
Trong phủ Tước sĩ ở đối diện đó, cậu đã chiếm được nghi thức tế linh hồn, và cả năng lực đặc biệt mà cậu đặt tên là Thánh Huyết Nhiên Thiêu. Mặc dù năng lực đó có tác dụng phụ, nhưng so sánh với mức độ nâng cấp sức mạnh thì nó hoàn toàn xứng đáng.
"Phải đi lục soát phủ Tước sĩ đó thật kỹ càng, biết đâu vẫn còn tìm được đồ tốt." Lâm Thịnh vừa nghĩ đến nghi thức tế linh hồn, trong lòng liền rạo rực.
Nhờ những hình ảnh còn sót lại trong trí nhớ của Enni, cậu đã biết được những điều cấm kỵ và những việc nên chú ý khi tiến hành nghi thức, bên cạnh đó còn có cả thông tin liên quan đến chủ nhân của phủ Tước sĩ - Tước sĩ Kaman.
Tước sĩ Kaman là một trong những bậc thầy Dược học giỏi nhất thành Hắc Vũ, đồng thời ông cũng có đọc sơ qua về những thứ liên quan đến Thần bí học.
Có điều, khác với những người còn lại, trước khi Kaman gặp chuyện không may ở thành Hắc Vũ, bản thân ông đã gặp phải rắc rối.
Ở trong trí nhớ của Enni, vị Tước sĩ này tự cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều lắm, nên đã âm thầm tìm kiếm phương pháp đặc biệt có thể giúp kéo dài tuổi thọ. Mà phương pháp tế linh hồn chính là một trong những thứ "sản phẩm phụ" mà ông đạt được trong quá trình nghiên cứu.
Còn nữa, trong trí nhớ của Enni, tại tầng hầm bí mật của phủ Tước sĩ, Tước sĩ Kaman vẫn luôn tiến hành thí nghiệm với những nghi thức kỳ lạ mà không muốn ai biết đến.
Bởi vì địa vị của Enni không cao, hoặc cũng có thể là do những mảnh ký ức mà Lâm Thịnh thu được không nhiều lắm, cho nên cậu chẳng có mấy thông tin về việc này. Cậu không biết rốt cuộc Kaman đã tiến hành nghi thức gì bên dưới tầng hầm.
Nhưng mặc kệ đó là gì, Lâm Thịnh cũng đã quyết định sẽ dốc sức tìm hiểu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...