Triệu Hoán Mộng Yểm

Chẳng bao lâu sau, người của Hạ Nhân đã tìm được địa chỉ của Công ty Tài chính Đỗ Phong, còn có cả số điện thoại của người phụ trách.

"Người phụ trách tên là Đỗ Hải Đông, lập nghiệp từ việc mở cửa hàng sửa xe. Tài sản khoảng chục triệu, không có đối tác, chỉ có một mình ông ta chiếm giữ cổ phần công ty."

Hạ Nhân giới thiệu sơ lược.

"Địa chỉ công ty ở ngay khu Hắc Thủy chúng ta, số 134 đường Du Thụ Lâm, ngay sát bên chợ nội thất cũ."

"Kêu ông ta thả người chưa?" Russell đứng ở bên cạnh ngoáy mũi.

Hạ Nhân lắc đầu.

"Em nói rồi, đối phương đưa ra điều kiện. Họ bảo chị họ của thầy Lâm thiếu bọn họ một trăm nghìn tệ, không có tiền sẽ không thả người."

"Một trăm nghìn? Sao ông ta không đi cướp luôn đi?" Madiel đập bàn.

"Thôi, để tôi tự mình đi một chuyến." Lâm Thịnh nhíu mày nói.

"Đừng manh động! Bọn họ có giấy chứng nhận được quyền sử dụng súng, mà không chỉ có một cái đâu!" Hạ Nhân vội vàng khuyên nhủ: "Thầy Lâm tin bọn em đi, việc này để bọn em giải quyết."

"Em đi tìm cậu em!" Madiel lấy di động ra rồi đi ra ngoài cửa, bắt đầu gọi điện thoại.

Một lát sau, cậu ta bước vào.

"Đỗ Hải Đông này trâu bò quá vậy? Ngay cả cậu em mà cũng không nể mặt. Dù ông ta không kiên trì đòi một trăm nghìn nữa, nhưng mà vẫn muốn lấy năm mươi nghìn."

Lâm Thịnh vừa định nói chuyện, Russell ngồi bên cạnh tức giận đùng đùng.

"Thầy Lâm thầy đừng ra tay. Cho dù thầy qua đó cũng không có cách giải quyết. Bọn họ có súng, còn có rất nhiều người. Cứ cho là thầy đi qua đó, nhưng chẳng lẽ lại muốn giết hết tất cả bọn họ?"

"Người ta ngay cả cậu của Madiel cũng không thèm nể mặt, người như thế, trừ khi thầy xử lý toàn bộ bọn họ, nếu không chắc chắn thầy gây thù chuốc oán với họ."

"Đúng vậy đó thầy Lâm, đừng quá kích động! Không đáng đâu!" Hạ Nhân cũng khuyên nhủ.

Lâm Thịnh im lặng.

Đúng là như vậy, Tịch Lâm là xã hội được cai trị bằng pháp luật. Lỡ như thật sự bị kẻ liều mạng nào đó ghi hận, vậy thì trừ khi cậu giết chết hắn ta, nếu không sẽ để lại hậu quả vô cùng to lớn.


Nhưng nếu thật sự giết người, cậu sẽ trở thành tội phạm. Cho dù đã diệt được đối phương nhưng cậu cũng phải hầu tòa.

Đến lúc đó, cậu sẽ phải trốn chui trốn lủi, không thể nhìn thấy ánh sáng, có nhà cũng không thể về...

Đúng như lời Hạ Nhân nói, không đáng.

Cậu có sức mạnh nhưng, lại không thể sử dụng. Vả lại đối phương còn có cả súng, liệu cậu có thành công hay không còn chưa biết được.

Ba người chia nhau đi liên lạc với người quen của mình, nhưng mà Đỗ Hải Đông lại hoàn toàn không thèm nể mặt.

Thật ra quan hệ sau lưng ba người Russell rất mạnh, nhưng đó là quan hệ của bậc cha chú bọn họ. Nếu đổi thành bậc cha chú của bọn họ ra mặt, có lẽ Đỗ Hải Đông sẽ chịu nể mặt.

Nhưng đằng này, bọn họ chỉ là ba đứa nhóc, cho nên lão không thể hạ mình, cho bọn họ cơ hội lấn lướt như vậy.

"Lão già này cứng đầu thật!" Russell tức giận đến nỗi mặt trắng bệch.

"Thôi, để tôi tự đi xem thử thì hơn." Lâm Thịnh trầm giọng nói. Cùng lắm thì dùng vài thủ đoạn, quan trọng nhất vẫn là dẫn người về nhà.

Nếu cứ để một nữ sinh xinh đẹp như vậy ở lâu trong tay bọn họ, khó đảm bảo sẽ cô sẽ nguyên vẹn trở về.

"Chuyện gì chuyện gì!?"

Đúng lúc đó, có hai người bước vào phòng tập.

Một cậu thanh niên cao lớn với làn da hồng hào và cái đầu bóng lưỡng.

Người còn lại là cậu thiếu niên có dáng người cao gầy săn chắc, gương mặt khá đẹp trai, trên người đeo một đống trang sức kim loại không ngừng kêu leng keng.

Hai người này, đầu trọc tên là Chris, là một trong những thành viên vừa gia nhập.

Người còn lại tên là Trần Viễn Dương, cũng là thành viên mới gia nhập câu lạc bộ.

"Thoa thuốc vẫn chưa xong hả? Này Russell, anh như thế là không được rồi." Chris đầu trọc cất giọng cười nhạo Russell.

"Lắm chuyện! Ông đây đang bận!" Russell lập tức giơ chân.

"Chuyện gì? Sao mọi người ai nấy mặt mày ủ dột hết cả thế, thầy Lâm cũng ở đây à?" Chris đầu trọc nghi ngờ hỏi.


Russell nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho hai người nghe.

"Anh đây cũng có quen mấy anh em, nhà bọn họ làm mấy việc kiểu như này. Để anh đi hỏi tình hình, nhờ bọn họ ra sức một chút."

Chris xoa xoa quả đầu trọc của mình, không dài dòng thêm nữa mà bước ngay ra ngoài, lấy điện thoại trong túi áo khoác.

Trần Viễn Dương chớp chớp mắt, vừa nghe thấy đây là chuyện của huấn luyện viên Lâm Thịnh thì lập tức xung phong nhận việc, cũng vội vàng ra ngoài gọi điện thoại.

Bọn họ cũng không phải con nhà quyền quý gì, chỉ là vì hứng thú với đánh đấm mà tụ tập ở đây.

Có lẽ trong đó cũng có người có suy nghĩ không thành thật, đến đây chỉ để tạo dựng chút quan hệ với một ai đó trong câu lạc bộ này.

Thế nhưng vào lúc này, có lẽ vì họ muốn chứng minh gì đó, hoặc cũng có lẽ vì muốn phô bày thực lực và chỗ dựa của mình.

Nên sau khi Lâm Thịnh vừa nói chuyện này ra, tất cả thành viên trong câu lạc bộ đều ồ ạt tỏ vẻ sẵn lòng giúp đỡ.

Vì vậy, chẳng mấy chốc đã có được kết quả.

Nửa tiếng sau...

"Chị họ đã về nhà rồi, bên kia còn tặng chị ấy năm nghìn tệ để xin lỗi."

Hạ Nhân buông điện thoại xuống, nói với Lâm Thịnh.

"..." Lâm Thịnh không còn gì để nói.

Lần đầu cậu hiểu rõ có quan hệ rộng tốt đến nhường nào.

Nói thật, hiện tại thành viên của câu lạc bộ tổng cộng có mười mấy người, hôm nay người gọi điện lại chỉ có mười một người.

Nhưng chỉ dựa vào mười một người này thôi mà đã làm cho đám người cho vay kia vừa rồi còn rất cứng đầu cứng cổ đã nhanh chóng chịu thua.

Lâm Thịnh biết rất rõ, trong mười một người này, ngoại trừ ba người Russell thì những người còn lại đều là con cháu của gia đình có thế lực nhỏ trong thành phố.

Mỗi người trong số bọn họ, nếu chỉ dựa vào bản thân mình thì sức ảnh hưởng cũng chẳng đáng là bao, quá lắm cũng chỉ tạo nên phiền phức nho nhỏ mà Đỗ Hải Đông không thèm để ý.


Nhưng nếu có nhiều phiền phức nhỏ hợp lại... Số lượng sẽ ảnh hưởng đến chất lượng.

Lại còn có thể làm cho đám côn đồ tham lam biết dùng súng chịu thua...

Lâm Thịnh có mặt ngay tại đó, cậu nghe thấy rất rõ ràng, những thành viên đó đều không vận dụng quan hệ trong nhà mà họ chỉ dựa vào những mối quan hệ của mình.

Có lẽ bởi vì thực lực trong nhà bọn họ, cho nên tự bản thân họ cũng có thể tạo nên các mối quan hệ của mình.

Giống như Chris, bạn thân của cậu ta là lãnh đạo nhỏ trong Bộ Công thương.

Mấy chị gái mà Trần Viễn Dương chơi cùng đều là những người có chức lớn trong Cục Phòng cháy chữa cháy.

Còn có một thành viên kia, bạn gái cậu ta làm việc ở Chi Cục Thuế.

Sức ảnh hưởng của những người trẻ tuổi này rất yếu, nhưng bọn họ không sợ, bởi vì bọn họ có chỗ dựa. Điều đó đã quyết định tất cả, mọi người cũng cố gắng dùng hết sức của mình để giúp đỡ.

Bởi vì bọn họ trông có vẻ yếu sức, không có nghĩa là trong nhà cũng vậy.

Mà chuyện này khi đi đến cuối cùng thì không chỉ còn là giúp đỡ đơn thuần nữa, mà là so tài cao thấp với nhau, so xem quan hệ và năng lực của ai mạnh hơn ai.

Lâm Thịnh cũng láng máng nhìn ra điều đó.

Khi tất cả sức mạnh nhỏ tụ lại cùng một chỗ, lại có thể làm cho một công ty vay mượn hết sức khó chơi phải lùi bước.

Chuyện này, không chỉ Lâm Thịnh bất ngờ.

Mà cả ba người Russell cũng bất ngờ như thế. Bọn họ nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hạ Nhân buông điện thoại xuống, im lặng rất lâu không nói được câu nào.

Bọn họ vẫn còn rất trẻ. Cả câu lạc bộ này, người lớn tuổi nhất cũng chỉ mới mười chín mà thôi.

Thời gian để bọn họ thật sự bước chân vào xã hội, còn ít nhất ba năm nữa.

Có thể nói, bây giờ nhóm của bọn họ, chỉ là một đám nhóc mà thôi.

Reng reng reng...

Đột nhiên điện thoại của Madiel kêu lên.

Cậu vội vàng bắt máy, một lát sau đã nghe xong.

Cậu buông di động, im lặng một lát.


"Là mẹ em gọi tới, bà ấy bảo chúng ta đừng gấp, Đỗ Hải Đông đã cho vay nặng lãi ở thành phố Hoài Sa hơn mười năm rồi, chỗ dựa cũng cứng cáp..."

Cả đám im lặng.

"Thật sự đã… thả người rồi?" Russell nhỏ giọng hỏi.

Hạ Nhân gật đầu.

"Còn cho năm mươi nghìn..."

"..." Russell không còn gì để nói.

Mấy người vừa rồi gọi điện giúp đỡ đều tập trung trong phòng tập luyện, khi nghe được kết quả này, trên mặt bọn họ đều toát lên vẻ xúc động khó mà diễn tả được.

"Vậy có nghĩa là... chúng ta đã dựa vào chính mình… giành chiến thắng?" Russell lẩm bẩm.

Lâm Thịnh vỗ vai Russell, ánh mắt đảo quanh mỗi một cậu thiếu niên ở đây.

"Bây giờ, còn ai dám nói chúng ta là trẻ con nữa hả?" Lâm Thịnh cười nói: "Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, vậy thì dù là người lớn cũng không dám khinh thường sức mạnh của chúng ta!"

"Đương nhiên, mặc dù Lâm Thịnh tôi không có lực ảnh hưởng mạnh mẽ như mọi người." Cậu nói tiếp: "Nhưng mà, chẳng sao cả."

Lâm Thịnh mỉm cười đứng dậy.

"Đánh nhau thì có tôi, tầm ảnh hưởng dựa vào mọi người!"

Một lần nữa, xung quanh hoàn toàn im lặng.

Nhưng mà ánh mắt của mọi người lại ngày càng sáng rực.

"Sao đột nhiên em lại cảm thấy mình thật tài giỏi quá đi!!"

Đột nhiên, Russell bước lên, vươn tay thẳng lên trời.

Bốp!

Madiel cũng bước lên theo, giơ tay đập vào lòng bàn tay của Russell.

Sau đó là Hạ Nhân, Chris, Trần Viễn Dương...

Mỗi bàn tay không ngừng đập vào nhau.

Người lên cuối cùng, là Lâm Thịnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui