Triệu Hoán Mộng Yểm

Lâm Thịnh hít sâu một hơi, không khí sáng sớm trong lành nhưng se se lạnh luồn qua cổ họng rồi tràn vào hai lá phổi, lập tức làm cho cả người cậu tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Vừa rồi... Mình nằm mơ sao?" Cậu có thể nhớ rất rõ, vừa rồi cậu đã nhìn thấy hai cái bóng trắng.

Cảm giác sợ hãi xâm nhập vào tận xương tủy khi nhìn thấy bóng trắng đó, cho đến lúc này vẫn còn ám ảnh trong đầu cậu.

"Vì sao mình không thể đi vào thành Hắc Vũ?"

Lâm Thịnh ngồi dậy trên giường, nhíu mày suy nghĩ.

"Chẳng lẽ là do nghi thức đó?"

Cậu bước xuống giường, sờ cổ, trên cổ toàn là mồ hôi, người cũng có mùi khó ngửi.

Cậu đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Vương Nguyệt đang gọi điện thoại bên trong phòng khách, sắc mặt khó coi, dường như là đang nói gì đó.

Lâm Thịnh đi vào phòng tắm, sau khi rửa mặt đánh răng thì thay đồng phục, cầm cặp chuẩn bị đi học.

Khi vào phòng khách, Vương Nguyệt đã gọi điện thoại xong. Cô chán nản ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu nhìn Lâm Thịnh.

Cô gắng gượng nở nụ cười với cậu.

"Trầm Trầm, chị làm bữa sáng xong rồi, đặt trên bếp trong phòng bếp đó, em hấp lại là ăn được."

Mấy hôm nay cô sống nhờ ở đây, vì muốn cảm ơn cả nhà Lâm Thịnh mà mỗi ngày đều tự giác rửa chén, nấu cơm, giặt quần áo.

Lúc đầu Lâm Thịnh có chút không vừa ý, nhưng sau đó thì không còn nữa.

"Không sao đâu, em sắp trễ học rồi, đến trường rồi tính." Cậu nhìn Vương Nguyệt, thấy hốc mắt cô trũng sâu, cả người hốc hác không có thịt.


"Chị Nguyệt, có chuyện gì thì cứ nói với người trong nhà, cùng nhau nghĩ cách giải quyết sẽ tốt hơn."

"Chị biết... Chỉ là người trong nhà… người trong nhà..." Vương Nguyệt cúi đầu, không lên tiếng nữa, chỉ có những giọt nước mắt không ngừng rơi xuống làn váy dài.

Lâm Thịnh thấy thế cũng đoán được sơ sơ, có thể là trong nhà cô cũng xảy ra vấn đề.

Những lúc như thế này, nói gì cũng không trở nên vô ích.

Mấy ngày nay ở chung một nhà, cậu cũng hiểu được tình hình của Vương Nguyệt.

Ba mẹ cô đều thích đánh bài, hơn nữa còn thích đánh lớn, thường xuyên ra vào sòng bạc. Trong nhà chỉ cần có chút tiền là sẽ bị đem đi đánh bạc đến khi nào hết sạch tiền mới thôi.

Cho nên lúc lên trung học, Vương Nguyệt đã bắt đầu tự mình kiếm sống, ra ngoài làm thuê, kiếm tiền đi học và ăn uống, thật sự rất khổ cực.

Cuộc sống như thế vẫn tiếp diễn đến tận bây giờ. Cho đến một ngày, bởi vì cần dùng tiền gấp nên cô vay mượn xung quanh nhưng không tìm được người cho mượn. Cuối cùng, không còn cách nào khác, cô đành tìm đến một công ty cho vay.

Lúc đầu công ty kia ký hợp đồng rất tốt, tiền lãi hàng tháng là 2%. Dù hơi cao nhưng không phải quá cao, cô định cứ từ từ mà trả, chỉ cần vượt qua hai tháng này là được rồi.

Nhưng sau đó, khi cô có tiền trả, cô đến công ty thì thấy hợp đồng không giống bản lúc trước mình đã ký.

Tiền lãi hằng tháng tăng lên không biết bao nhiêu lần.

Cô đau khổ cầu xin, đem tất cả tiền bạc trên người và trong sổ tiết kiệm ra trả vẫn không đủ.

Thậm chí đối phương còn tìm được trường học của cô, dùng thủ đoạn bỉ ổi làm cô không thể đi học được nữa.

Vương Nguyệt rơi vào đường cùng, ngay cả trường học cũng không dám đến, mãi đến lúc phải lang thang nơi đầu đường xó chợt mới bị mẹ của Lâm Thịnh là Cố Uyển Thu bắt gặp.

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Lâm Thịnh an ủi cô vài câu.


Chuyện này, cậu cũng không có cách. Thiếu nợ thì trả tiền, huống chi đối phương làm vậy coi như là vẫn còn nhân từ. So với những chủ nợ khác, có ai mà không mượn mấy nghìn trả lãi lên mấy chục nghìn.

Thể loại kiểu sau hai tháng mới tăng tiền lãi lên mấy lần như công ty này đã là rất có lương tâm rồi.

Sau khi an ủi Vương Nguyệt vài câu, Lâm Thịnh rời khỏi nhà, bước xuống cầu thang.

Lúc đi đến bậc cuối cùng, cậu nhìn thấy bên cạnh bồn hoa cách đó không xa có hai người đàn ông đứng hút thuốc.

Bọn họ mặc áo khoác da màu xám, cắt đầu đinh, dáng người một béo một gầy, ánh mắt đảo loạn xung quanh.

Vừa nhìn đã có cảm giác rằng họ không phải người đàng hoàng.

Lâm Thịnh nhíu mày.

Cậu không thích gây chuyện, ít nhất là khi mình chưa đủ năng lực bảo vệ người nhà.

Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cậu đồng ý để loại người có thể uy hiếp đến gia đình của mình đi tới đi lui xung quanh.

Điều cậu lo lắng là công ty mà Vương Nguyệt mượn tiền, những thứ đó đều có một nửa là xã hội đen, không phải là người biết an phận.

Lâm Thịnh thoáng suy nghĩ rồi sốc lại ba lô, đi thẳng tới chỗ hai người đó.

Bọn họ nhìn thấy Lâm Thịnh đi từ xa tới thì cũng thoáng sững sờ. Một người trong đó đoán được cậu đến tìm bọn họ, bèn vứt điếu thuốc trong tay đi và đứng thẳng dậy.

Lâm Thịnh đi đến vị trí cách hai người hai mét thì dừng lại.

Cậu nắm chặt quai ba lô, nhíu mày.


"Hai người làm gì ở đây? Vừa thấy liền biết không phải người đàng hoàng!"

Hai gã đàn ông nọ sững sờ, trong thoáng chốc còn không kịp phản ứng lại, chỉ nhìn Lâm Thịnh không nói gì.

Thấy bọn họ im lặng, Lâm Thịnh lại mở miệng.

"Nếu sau khi tôi tan học mà còn nhìn thấy mấy người ở đây thì đừng trách tôi không khách sáo!"

Hai gã đàn ông nhìn đồng phục trên người Lâm Thịnh rồi lại nhìn ba lô sau lưng cậu, vẻ mặt kỳ lạ, khóe môi lại không nhịn được mà run rẩy.

"Ối chu choa, thằng nhóc này mạnh miệng dữ vậy?"

Gã đàn ông béo phệ nở nụ cười, dùng chân dập tắt điếu thuốc dưới đất.

"Nói cái rắm gì nữa, xử nó!" Gã đàn ông gầy gò nhào tới túm tóc Lâm Thịnh.

Lâm Thịnh chỉ chờ có thế.

Cậu hơi nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay đối phương.

Sau đó cậu sải bước xông lên, nắm chặt tay tung ra cú đấm móc thật mạnh vào cằm gã gầy.

A!

Gã gầy kêu la thảm thiết, bịt miệng lùi ra đằng sau vài bước, sau đó ngồi xổm dưới đất, miệng bắt đầu chảy máu. Rõ ràng gã đã cắn trúng đầu lưỡi.

Gã mập bên cạnh sửng sốt, tức giận gầm lên rồi nhào tới. Nhưng ngay sau đó, gã bị Lâm Thịnh ngáng chân, ngã cái rầm xuống đất.

Gã còn chưa kịp bò lên, trên bụng đã bị đạp một cước, đau đến nỗi lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất.

Vẻ mặt Lâm Thịnh bình tĩnh nhìn hai người dưới đất.

Cậu đã trải qua rất nhiều lần chém giết thậm chí còn chết biết bao lần trong mơ và tiếp nhận vô số trí nhớ không trọn vẹn, bây giờ cậu không còn là chàng trai đơn thuần thích nghiên cứu ngôn ngữ cổ đại lúc trước nữa rồi.

Bây giờ, bên ngoài cậu vẫn là học sinh tiểu học bình thường, à không, học sinh trung học. Nhưng thật ra cậu lại là cậu học sinh trung học có kiếm thuật xuất sắc và kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú.


Nắm chặt ba lô, Lâm Thịnh đi tới đạp thêm một cước.

"Đừng để tôi nhìn thấy hai người nữa, nếu không thì..." Lâm Thịnh ngẫm nghĩ một lúc nhưng không nghĩ ra được câu uy hiếp độc ác nào.

Lúc này xung quanh đã có vài người bị thu hút bởi tình hình bên này.

Cậu quả quyết, tiếp tục đánh đập hai người thêm chút nữa, đánh đến nỗi bọn họ phải kêu cha gọi mẹ, trên người chỗ xanh chỗ tím, máu mũi và răng gãy rơi đầy trên mặt đất.

Những đòn tấn công bằng tay không mạnh bạo của thành Hắc Vũ, cộng với kinh nghiệm chiến đấu mà cậu nhận được và hiệu quả của Hôi Ấn Công Sự.

Dùng để đối phó hai thằng nhãi này, đúng là nhẹ nhàng như ăn bữa sáng.

Sau khi đánh một trận, tâm trạng hoảng sợ tối qua của Lâm Thịnh đã hoàn toàn tan biến, trong lòng cậu thoải mái hơn nhiều.

"Đừng đánh!!" Gã mập lớn tiếng cầu xin: "Chúng tôi chỉ là người thu phí sửa chữa thôi mà! Sao lại bị đánh như thế chứ?!!"

Lâm Thịnh sững sờ.

Thu phí sửa chữa? Nhìn tên mập này, hình như không phải nói dối...

'Chẳng lẽ mình đánh nhầm người thật sao?'

Cậu nhìn trái nhìn phải, cảm thấy có hơi chột dạ, bèn quyết định xoay người bỏ chạy.

Ngồi trên xe buýt, Lâm Thịnh vẫn đang nhớ đến hai người vừa rồi.

Cẩn thận ngẫm lại, hình như là do lúc đầu cậu thấy người ta không vừa mắt, bèn đi lên kiếm chuyện, sau đó đối phương bị chọc tức dẫn đến đánh nhau.

Cuối cùng cậu vẫn không chắc đối phương có phải là người của công ty vay mượn kia hay không.

"Đúng là ấn tượng đầu tiên có vai trò quan trọng nhất." Lâm Thịnh lắc đầu.

"Nhưng mà cũng là do dáng vẻ hai tên kia quá giống lũ người xấu." Cậu ngồi trên ghế, trong lòng tự giải thích cho mình, cảm thấy thoải mái hơn một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui