Triệu Hoán Mộng Yểm

Lâm Thịnh cũng cảm thấy rùng mình.

Chiêu thức tấn công của cậu ta tuân thủ theo quy tắc và trình tự nhất định, cả sức mạnh và tốc độ cũng khá lợi hại. Bản thân cậu tuy là một chiến sĩ cấp hai, nhưng nếu không cẩn thận cũng rất có thể bị lật kèo trong chớp mắt.

Một trảo từ cậu ta còn chưa tới gần, vậy mà khí thế do nó mang tới đã khiến người ta cảm thấy hoàn toàn bị áp đảo.

Lâm Thịnh vẫn không thay đổi sắc mặt tiếp tục né người sang một bên.

Xoạt!

Một trảo của thiếu niên tóc đỏ lại rơi vào khoảng không, những tiếng vun vút liên tục phát ra, âm thanh nghe mà thấy gai người.

Đã là chiêu thứ hai rồi!

Trong lòng cậu ta cũng bắt đầu vội, bởi từ trước đến giờ cậu ta chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này. Lúc trước, cậu ta chỉ mất hai chiêu là có thể hoàn toàn hạ gục đối thủ, nhưng hôm nay người đứng trước mặt lại có thể tránh khỏi đòn của cậu một cách dễ dàng và nhanh nhẹn đến thế.

Cậu ta ra chiêu liên tiếp hai lần đều bị đối phương nhanh chóng phản ứng lại, tránh né kịp thời.

"Chiêu thứ ba! Hai lần trước là tôi nhường cậu, vậy mà cậu còn không chịu thấy rõ sự chênh lệch giữa hai chúng ta. Thế thì lần này đừng trách tôi không chịu nương tay!"

Trên gương mặt thiếu niên tóc đỏ bộc lộ sự giận dữ khó kiểm soát, cả người cậu ta đã bắt đầu run lên bần bật.

Khóe miệng Lâm Thịnh hơi cong lên.

"Nương tay ư?"

Cậu sải chân bước ra một bước dài, trong nháy mắt đã đến sát ngay cạnh cậu thiếu niên tóc đỏ. Cậu giơ tay phải lên xem như là kiếm, đâm thẳng một nhát vào bụng cậu ta.

Bụp!

Thiếu niên tóc đỏ vội vàng đỡ đòn, âm thanh phát ra từ mấy chiêu thức đấu bằng tay này khiến người ta nghe mà ớn lạnh.

Bụp!!

Lâm Thịnh dùng tay trái vỗ xuống.


Toàn thân cậu thiếu niên tóc đỏ bắt đầu lảo đảo, cả người sắp không chống được nữa.

Bụp!!!

Âm thanh trầm trầm lại vang lên lần thứ ba.

Lâm Thịnh đứng ngay sau lưng cậu ta, bàn tay tựa như thanh kiếm, chỉ sau một tiếng "xoẹt" nhẹ nhàng đã đưa thẳng đến chỗ chỉ còn cách gáy cậu ta một chút.

"...?" Thiếu niên tóc đỏ đứng đờ ra tại chỗ, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Lúc phần gáy của mình bị người ta chĩa thẳng vào, cậu ta cảm nhận rõ rệt một cảm giác sắc bén và uy hiếp cực kì.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nếu đối phương tiếp tục đâm thẳng tay thì chỉ trong nháy mắt thôi, cái cổ yếu ớt của cậu ta sẽ nằm sai vị trí.

Lâm Thịnh chậm rãi thu tay về. Sau hai lần gồng cứng giao tranh với cậu thiếu niên kia, hai cánh tay cậu cũng bắt đầu thấy đau ê ẩm.

Rõ ràng, cậu ta cũng đã học được không ít các loại võ thuật kiểu tăng cường sức chịu đựng cho cơ thể, nên da thịt săn chắc vô cùng.

Cậu bắt đầu nghi ngờ nếu mình thật sự chém xuống thì có khi nào cổ người ta còn chưa hề hấn gì, mà xương tay cậu đã gãy ra thành từng khúc hay không.

Tính kĩ ra, cậu mới chỉ luyện kiếm và học võ thuật chiến đấu khoảng cách gần mới được một tháng, trong khi đó ở câu lạc bộ này, ngay cả mấy người không quá am hiểu kỹ thuật chiến đấu như Russell mà cũng đã luyện tập rất nhiều năm.

Cậu thiếu niên tóc đỏ trước mắt đây chắc chắn còn luyện tập lâu hơn thế.

Nhìn vào từng động tác, tư thế của cậu ta, có thể thấy rõ là cậu ta đã theo học một chương trình theo đúng quy chuẩn, chưa kể kinh nghiệm của cậu ta cũng khá phong phú.

Nếu không phải cậu đã hấp thụ toàn bộ kinh nghiệm đánh chém của đám binh sĩ thành Hắc Vũ, thì chưa chắc đã đủ trình độ trở thành đối thủ xứng tầm với cậu ta.

"Tôi thua rồi..." Thiếu niên tóc đỏ cúi đầu, sắc mặt u ám.

"Nhưng chẳng qua là do lần này tôi quá chủ quan!" Cậu ta lại ngẩng đầu lên, tiện tay rút ra một tấm thẻ màu vàng từ trong túi áo.

"Đây là tiền tôi dùng để bồi thường cho cái cửa! Ngoài ra, tôi sẽ chuyển tiếp một trăm nghìn cho cậu! Chúng ta lại chiến thêm một trận!"

Cậu ta hẳn rất giận dữ, chắc chắn là do không chấp nhận được sự thật rằng mình đã thua.


Một trăm nghìn!?

Lâm Thịnh sửng sốt.

Russell và Hạ Nhân đứng phía sau cậu cũng sửng sốt không kém, đang định lên tiếng.

Lâm Thịnh đã chậm rãi bước lên một bước.

"Được."

Có tiền trước mặt mà không nhận thì không phải là rất ngốc hay sao?

Mười phút sau...

Thiếu niên tóc đỏ lộ ra vẻ hoài nghi với cuộc đời, cúi đầu chậm rãi rời khỏi câu lạc bộ.

Cậu ta chẳng qua chỉ định đi kiếm chút tiền tiêu vặt... Thế mà không ngờ, tiền tiêu vặt kiếm không xong, lại còn bị thiệt hại không nhỏ.

Quan trọng nhất là, cậu ta vốn không lường trước được, ở cái nơi bé tí như vậy lại có thể gặp phải một cao thủ trong lĩnh vực này!

So với những người cùng trang lứa, cậu ta luôn rất tự hào là mình nhận số hai không ai dám giành ngôi số một. Có thể xếp ngang hàng với cậu ta liệu có mấy người chứ.

Thật không ngờ, ở chính nơi này, cậu ta lại liên tiếp bị đánh bại hai lần bởi một người cùng tuổi!

Chờ thiếu niên tóc đỏ đi khuất, Lâm Thịnh - người mới kiếm ra tiền vui vẻ đi bắt xe, đến thẳng quán bar Tuyết Khiêu.

Nhưng mọi thứ nằm ngoài dự đoán, quán bar này lại không mở cửa.

Không chỉ đóng chặt cửa, mà thậm chí cả quán bar trông cũng giống như đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi. Trên những tấm cửa kính còn dán rải rác các tờ thông báo chuyển nhượng cửa hàng.

Con đường duy nhất mà mình biết thì lại không đi được, Lâm Thịnh chẳng còn cách nào khác nên cuối cùng đành phải về nhà.

Chiều hôm sau, sau khi tan học cậu lại đến câu lạc bộ, không ngờ lại gặp được tên tóc đỏ kia lần nữa.


"Hôm qua là do tôi chưa chuẩn bị trạng thái thật tốt! Hôm nay tôi đến rồi đây! Ai thua phải trả một trăm nghìn!!" Tên thiếu niên tóc đỏ phô ra dáng vẻ của kẻ không thiếu tiền, tiếp tục kêu gào khiêu chiến với Lâm Thịnh.

Kết cục đã rõ.

Cậu ta lại thua cuộc, thất thần như người mất hồn rời khỏi câu lạc bộ.

Sau đó, đến ngày thứ ba rồi thứ tư...

Cho dù cậu thiếu niên tóc đỏ có cố gắng ra sao, thay đổi chiêu thức thế nào, cũng đều bị Lâm Thịnh dùng loại phản ứng nhanh nhạy và bản năng đối phó với các mối uy hiếp chế ngự lại. Cuối cùng, cậu ta luôn bị đánh bại dễ dàng.

Không phải cậu ta chưa từng nghĩ đến chuyện cứ ỷ vào thể lực của mình mà đánh, thế nhưng mỗi lần như vậy đều bị Lâm Thịnh dễ dàng tránh được. Tuy lực sát thương từ chiêu thức của cậu ta lớn nhưng tốc độ biến hóa, ứng biến lại quá chậm, cho nên lần nào bị Lâm Thịnh hóa giải hết.

Có điều, sau nhiều ngày giao tranh liên tiếp, cậu ta cũng đã tiến bộ không ít, nhận ra nguyên nhân chủ yếu làm cho bản thân mình thất bại. Từ đó, cậu ta bắt đầu tự mình cấp tốc cải thiện khuyết điểm.

Cậu ta không dùng lại mấy chiêu thức cũ nữa mà sẵn sàng thay đổi, chứ không cậy mạnh, ỷ vào sức lực trời cho của mình.

Ngược lại, những trận giao tranh nảy lửa liên tục giữa cậu ta và Lâm Thịnh lại khiến Russell cảm thấy vô cùng thích thú. Lúc thiếu niên tóc đỏ nghỉ ngơi, cậu cũng sấn tới khiêu chiến với cậu ta.

Kết quả, mới đấu được vài chiêu, Russell đã bị thiếu niên tóc đỏ tát ngã lăn ra đất.

Russell thấy vô cùng xấu hổ và tức giận, bắt đầu quyết chí tự rèn luyện bản thân, khổ luyện đêm ngày, rảnh rỗi lại đến khiêu chiến với thiếu niên tóc đỏ.

Thường xuyên qua lại, cuối cùng tất cả cũng bắt đầu thân quen hơn.

Lúc này Lâm Thịnh mới biết, thiếu niên tóc đỏ tên là Saru, lớn lên ở khu vực dân tộc thiểu số tại Tịch Lâm.

Khi ba cậu ta được điều đến thành phố Hoài Sa làm việc, cậu ta cũng theo ba xuống thành phố.

Bởi vì thích đánh nhau, gây sự, không thích học hành, suốt ngày trốn học đi chơi, nên cậu ta sớm đã nảy sinh mâu thuẫn với người trong nhà, cuối cùng trở thành kẻ lang thang, không nhà không cửa, nay đây mai đó.

Saru cùng với Russell có thể dễ dàng làm thân với nhau cũng bởi một điểm lớn nhất: phóng tay!

Cậu ta tiêu tiền như nước, tuyệt đối không hề keo kiệt, rất hợp với gu của Russell.

Nếu cậu ta mà là một người nhiều tiền thì đúng là xong rồi, thế nhưng trong thẻ lại chỉ có vỏn vẹn năm trăm nghìn. Bởi vì đánh cược với Lâm Thịnh mà cậu ta đã thua sạch hết số tiền ấy, nhưng cậu ta lại không để ý mấy chuyện đó mà chỉ bỏ lại một câu, chờ cậu ta đi kiếm tiền rồi sẽ quay lại.

Cũng chính vì đặc điểm ấy mà Russell thực sự rất quý con người cậu ta.

Mặt khác, bởi vì từ đầu đến giờ Saru chưa từng đánh thắng được Lâm Thịnh lần nào, vậy nên cậu ta chỉ nể phục mỗi một mình Lâm Thịnh.

Sau này, Russell không hề ngại ngần mời cậu ta vào xem thử khu tập súng, để cậu có thể thể hiện một lần cho cậu ta thấy, thế nào là khả năng sử dụng súng đánh nhau.


Sau một hồi tranh tài, tuy rằng Russell đã thua nhưng cũng đã làm cho Saru nhìn bằng ánh mắt khác. Cậu ta xem như đã phần nào công nhận thực lực của đối phương.

Sau một thời gian, cuối cùng Lâm Thịnh cũng dứt khoát mời Saru cùng tham gia vào câu lạc bộ.

Saru không cần suy nghĩ đã nhận lời. Trước khi đánh bại được Lâm Thịnh, cậu ta nhất định sẽ không đi.

Trong nháy mắt, lượng người trong câu lạc bộ càng ngày càng đông. Không những thế, Hạ Nhân và Russell cũng gọi tới mấy người bạn bằng tuổi có hứng thú với võ thuật chiến đấu.

Phía trên đã có Lâm Thịnh làm con dê đầu đàn mạnh nhất, bên cạnh còn có Saru, cao thủ trong võ thuật đối kháng.

Câu lạc bộ Thiết Quyền này không cần phải mất công đi chiêu mộ, học viên gia nhập vẫn đều đặn tăng lên, câu lạc bộ theo đà đó ngày một phát triển hưng thịnh.

Bên cạnh đó, Lâm Thịnh vẫn đang tiếp tục tìm kiếm máu hươu tươi, vừa lúc cũng đã dò được manh mối.

...

Trong căn phòng cũ tại một khu du lịch nông thôn* thuộc khu vực ngoại ô thành phố Hoài Sa.

(*) Đây là một dạng hình thức du lịch nghỉ ngơi. Du khách được sống cuộc sống ở nông thôn, thư giãn, giải trí với các hoạt động riêng ở nơi này.

Lâm Thịnh cau mày đi quanh con hươu cái màu nâu nhạt được nhốt trong chuồng heo. Con hươu này trông ốm yếu, nhìn uể oải, không có sức sống, chẳng biết còn trụ được bao lâu nữa.

Ông chủ Trần đứng cạnh, vẻ mặt đầy láu cá với nụ cười tươi rói.

"Cậu em, tôi nói cậu nghe, mấy hôm trước người ta mới vừa bắt được con hươu này trên núi. Nếu thật sự muốn đem ra bán trên thị trường, đảm bảo chỉ mất vài phút đã giao dịch thành công. Dù sao thì mọi người đều thích sự hoang dã mà.

Chẳng qua tôi thấy cậu em đây rất hợp ý tôi, nên tôi mới muốn bán con hươu này cho cậu với giá rẻ. Đổi lại là người khác, chắc chắn không dám mơ đến cái giá này đâu!"

Ông chủ Trần giơ một ngón tay ra, nói chắc như đinh đóng cột.

Lâm Thịnh cũng không biết giá cả thị trường thế nào. Có điều không biết cũng không sao, gặp chuyện gì cũng hạ một nửa là được!

"Năm nghìn, nói một lời thôi. Ông cứ nuôi giúp tôi con này, sau này tôi cần dùng tới."

"Năm nghìn!? Sao cậu em có thể trả giá xuống tận cái mức đấy chứ? Ít nhất cũng phải thế này." Ông chủ Trần giơ tám ngón tay lên.

Lâm Thịnh lắc đầu.

Hai người đôi co hồi lâu, cuối cùng cũng chốt được con số cuối cùng, sáu nghìn.

Ông chủ Trần giúp Lâm Thịnh nuôi thú, phí nuôi hộ mỗi ngày năm mươi tệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui