"Cho dù là làm bất cứ chuyện gì cũng cần phải có một lý do. Đó là nguyên tắc."
Lâm Thịnh không nhớ được ai đã nói những lời này, nhưng cậu hoàn toàn đồng ý.
Bởi vì cậu đã tiếp nhận quá nhiều ký ức, mà trong số đó còn có cả ký ức đối thoại và tiếp xúc của những người khác, cho nên cậu hoàn toàn không nhớ nổi câu nói trên là xuất phát từ miệng ai.
Nhưng cũng không sao hết, chỉ cần cảm thấy hữu ích, cậu đều sẽ tiếp thu.
Bởi vậy, vừa nãy, cậu mới tự tìm cho mình một lý do.
Cậu muốn đến hỏi đường, nhưng lại bị đối phương chèn ép, cho nên mới đáp trả lại, đánh người ta thành tàn tật. Đối với chuyện này, cho dù báo cảnh sát, cậu cũng đã có ít nhất ba nhân chứng xung quanh.
Còn tại sao lúc đầu cậu lại không nói câu gì.
Thì là do cậu chậm chạp, chưa kịp mở miệng lên tiếng. Rất nhiều người xung quanh đều có thể chứng minh cậu tới đây quả thực để hỏi đường.
Trước khi ra tay, Lâm Thịnh đã suy nghĩ thấu đáo, tính toán chu toàn mọi việc.
Lúc đầu, cậu giả bộ hỏi đường mấy người xung quanh, chính là làm công tác chuẩn bị cho việc này.
Khoảng cách từ quán bán đồ ăn sáng đến Cửa hàng nhỏ nhà họ Lâm chỉ rơi vào khoảng độ một trăm mét.
Sau lưng đám người chen chúc hóng chuyện, Lâm Chu Niên đã chuyển xong hàng và bước vào cửa hàng. Ông hoàn toàn không để ý trong đám đông nhốn nháo cách đó hơn trăm mét, có người đang âm thầm ra tay.
Lâm Thịnh bước lên trước một bước, trường kiếm vẫn đang nằm an vị trong vỏ, chỉ có chuôi kiếm được đưa ra, đánh chính xác vào bàn tay đang móc dao găm của gã đầu tiên.
Một tiếng "keng" vang lên, dao găm lập tức bị đánh văng.
Đám còn lại gào lên một tiếng rồi cùng lúc xông tới từ nhiều phía, tất cả đều lăm lăm con dao ngắn trên tay.
Lâm Thịnh bước lùi lại phía sau một bước rồi lập tức nắm phần chuôi rút kiếm ra ngoài.
Ánh sáng bạc chói sáng, tỏa ra bốn phía trông như dải lụa bạc.
Xoẹt!!
Trong những tiếng xoèn xoẹt bén nhọn khiến người ta sởn cả da gà, bốn gã lưu manh đồng loạt kêu lên thảm thiết, ôm tay ngã xuống đất.
Máu đỏ ồ ạt chảy ra từ tay họ, rơi rớt, loang lổ đầy trên mặt đất.
Một tên khác đã lặng lẽ lùi về phía sau Lâm Thịnh, ngấm ngầm rút khẩu súng lục màu đen ra khỏi thắt lưng, nhắm thẳng vào Lâm Thịnh với vẻ mặt dữ tợn.
Xoẹt!!
Ánh sáng bạc lóe lên trong chớp mắt, cánh tay phải đang cầm súng của gã theo đường kiếm rớt bộp xuống nền đất lạnh.
"A a a!!! Tay của tôi!!!"
Gã côn đồ ôm chặt phần tay bị cụt điên cuồng gào thét, ngã nhào xuống đất. Gã chưa giãy giụa được bao lần thì cả thân thể đã mềm oặt đi rồi ngất xỉu tại chỗ.
"Chậc chậc, rút ra cả súng luôn rồi cơ đấy. May mà tôi kịp ra tay nhanh hơn, nếu không chắc hiện tại người ngã xuống là tôi rồi. Tôi đoán không sai mà, mấy người thực sự là muốn giết tôi."
Lâm Thịnh tự cảm thán vài câu.
So với đám người tầm thường đang nằm lăn lội trên đất thì kinh nghiệm chiến đấu và kỹ năng chém giết của cậu đều khá hơn bọn họ rất nhiều.
Nếu mới nãy đấu kiểu một chọi một, có lẽ không thể xong nhanh như vậy, thế nhưng tất cả lại lựa chọn cùng xông lên, quả là giúp đỡ cậu tiết kiệm không ít thời gian.
Lúc này người đứng vây quanh mới kịp phản ứng, gào thét kinh hãi bỏ chạy tán loạn, để lại một vòng tròn trống không.
Lâm Thịnh liếc mắt nhìn đám người nằm bò dưới đất rồi quay người đi khỏi đó thật nhanh, biến mất vào trong đám đông.
Cậu đã cắt đứt động mạch chủ của bọn họ, nếu không kịp cầm máu, chẳng bao lâu nữa họ sẽ chết vì mất quá nhiều máu.
Tất nhiên, trước đó cậu đã dặn dò nhóm Hạ Nhân cẩn thận sắp xếp báo công an và gọi điện cho xe cấp cứu.
Chết thì chắc là không đâu, cùng lắm cũng chỉ bị mất máu quá nhiều làm cho choáng váng mà thôi. Hơn nữa, lúc nãy cậu đã tiện thể dùng kiếm cắt đứt gân tay của họ, sau này trừ việc thân mang nhiều bệnh, tay mất linh hoạt ra thì cũng không có vấn đề gì.
Động tác của Lâm Thịnh hết sức nhanh nhẹn, người vây xem vừa định tản ra, cậu đã nhanh chân lẩn vào trong đó.
Người phía sau không biết cậu là ai nên cũng không tránh ra nhường đường. Nhờ vậy mà cậu mới nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc, thoắt cái đã chẳng thấy tăm hơi.
Lâm Chu Niên ngồi trong cửa hàng nghe thấy tiếng ồn ào, lúc này mới đi ra xem thử. Ông đầy một bụng nghi hoặc hướng mắt đến nơi phát ra âm thanh nhốn nháo, không biết chỗ đó vừa xảy ra chuyện gì.
Không bao lâu sau, từng chiếc xe cảnh sát với đèn hiệu chớp lóe và còi báo động inh ỏi được điều đến.
Cùng với đó là cả một tốp xe cứu thương mang theo cáng trắng chạy đến.
Từng tên côn đồ bị thương nằm lăn lóc trên đất được đưa lên cáng, cái tay còn lành lặn đều bị còng lại. Sau đó, mỗi tên lại có cảnh sát đi kèm theo, đưa lên xe cứu thương đã đợi sẵn.
...
Trong một con ngõ nhỏ cách đó không xa.
Ba người Hạ Nhân, Russell và Madiel đờ người nhìn Lâm Thịnh xử lý đám côn đồ gọn gàng, đâu ra đó.
Một gã trong số đó còn muốn dùng súng phản công, cuối cùng bị Lâm Thịnh như có mắt sau lưng, xoay người dùng kiếm chặt đứt bàn tay.
Kiểu chiến đấu tàn nhẫn thấm đẫm máu tanh nhưng lại kết hợp với những đường kiếm nhẹ nhàng, tinh tế đã tạo nên sự tương phản mạnh mẽ trong đầu họ.
Mãi đến khi Lâm Thịnh đi đến chỗ ba người, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần.
"Đây chính là thực chiến." Lâm Thịnh đứng ở đầu ngõ nhìn thẳng vào ba người nói.
"Thực chiến chính là phải tìm cách khiến đối thủ hoàn toàn mất đi khả năng kháng cự, dốc toàn lực chiến đấu, không được phép nương tay!"
"Bọn họ... sẽ chết hết cả sao?" Giọng Hạ Nhân run run hỏi lại.
"Không đâu, tôi ra tay vẫn có chừng mực. Tuyệt đối sẽ không gây ra án mạng, làm chết người."
Lâm Thịnh lắc đầu. Sau khi chắp nối toàn bộ những mảnh ký ức vụn vặt đã tích lũy, cậu hiểu rất rõ mức độ ra tay của mình là nặng hay nhẹ, sẽ gây ra những thương tổn gì trên người đối phương.
"Nhưng... Hoàn cảnh như ban nãy, sao có thể đảm bảo tính toán chính xác... Nhỡ không may xảy ra sai sót thì sao?" Madiel đứng bên cạnh, sắc mặt trắng bệch, ngập ngừng lên tiếng.
"Xảy ra sai sót thì cũng là sự phòng vệ chính đáng của tôi thôi, không thấy bọn họ ra tay đánh trước à?" Lâm Thịnh hỏi ngược trở lại.
"Dù sao thì lần này chắc cũng chơi kẻ đứng đằng sau một vố đau rồi." Hạ Nhân thấp giọng nói: "Thầy à, bên em cũng đã tra được ra căn nguyên sự việc, biết được mấy tên côn đồ ban nãy là do ai phái tới rồi."
"Là kẻ nào?" Sắc mặt Lâm Thịnh trầm xuống.
"Bang Bạch Bài." Hạ Nhân cắn răng.
"Rắc rối lắm à?" Lâm Thịnh bất ngờ hỏi lại.
"Ừ. Đúng là rất rắc rối." Hạ Nhân gật đầu thật mạnh: "Đây là bang xã hội đen có máu mặt nhất ở thành phố Hoài Sa này. Phía sau còn có cấp cao bao che cho nữa."
"Sao lại có liên quan đến bang Bạch Bài được chứ?" Russell vò đầu: "Dù sao cũng chỉ là cuộc thi đấu giữa những người luyện kiếm nghiệp dư, lẽ nào có cả người của Bạch Bài tham gia thi đấu hay sao?"
"Trước tiên cứ quay về đã rồi hẵng bàn tiếp. Vấn đề ở đây tạm thời đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Có lẽ cũng sẽ có người nhanh chóng tìm tới tận cửa thôi." Sắc mặt Lâm Thịnh lạnh băng.
Làm cũng làm rồi, giờ mới suy tính đến chuyện khác thì đã muộn.
Việc cấp thiết bây giờ là phải nghĩ xem tiếp theo đây nên ứng phó ra làm sao.
"Thầy cứ yên tâm, rắc rối này là do bọn em gây ra cho thầy, vậy thì bọn em cũng sẽ giúp thầy giải quyết!" Hạ Nhân nghiêm túc nói.
Lâm Thịnh không đáp lại.
Đột nhiên cậu thấy rất bực bội.
Khác với trong mơ, ở hiện thực cậu không thể tùy tiện giết người, cho dù bị ức hiếp cũng phải nương tay, không thể dồn ép người ta đến chỗ chết được.
Nếu không, chắc chắn sẽ rước họa vào thân.
Nếu như còn ở trong mơ thì đâu phải phiền phức đến thế, cứ một kiếm giết sạch là xong.
Ở khoảng cách gần như thế, dù là súng cũng không phải đối thủ của cậu.
Bây giờ Lâm Thịnh rất tự tin, bởi vì gã cầm súng ban nãy không kịp bóp cò bắn.
Nhưng cậu không phải thiên hạ vô địch.
Nếu tính kĩ một chút, chỉ cần bây giờ có người cầm súng đứng cách cậu trên năm mét, chắc chắn có thể đe dọa nghiêm trọng tới tính mạng cậu.
"... Thế giới khác nhau có quy tắc khác nhau... Việc mình phải làm là tuân thủ quy tắc đã được đặt ra, sống cho thật tốt..."
Lâm Thịnh càng bình tĩnh hơn.
Tổng hợp ký ức của nhiều người như vậy, cậu chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy rõ cục diện.
Nếu như cậu có thể gây dựng thế lực mạnh hơn hẳn bang Bạch Bài, thì có lẽ những chuyện thế này tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.
Nếu như cậu có thế lực nhường ấy, cho dù giết hết cả đám kia, bang Bạch Bài cũng chưa chắc dám tới gây sự với cậu.
Hạ Nhân, Madiel và Russell đứng bên cạnh đều đang cùng gọi điện đi đâu đó.
Điện thoại di động ở thời đại này hết sức đắt đỏ, cả ba người bọn họ đều sở hữu một chiếc điện thoại thì ắt hẳn gia thế và xuất thân cũng không tầm thường.
Tuy nhiên, nếu đối đầu với bang Bạch Bài có lẽ vẫn phải có chút kiêng dè.
Đột nhiên, Russell reo lên một tiếng.
"Được cứu rồi! Ông nội mình đồng ý ra mặt giúp đỡ rồi! Lấy tư cách quan chức cấp cao ra chèn ép, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì nữa!"
Hai người còn lại nghe vậy đều thở phào nhẹ nhõm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...