Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai

"Kẻ yếu ớt đáng thương." Người phụ nữ da đen lạnh lùng nhìn cái lỗ trên vách tường. Cú đánh này trúng thẳng vào Lâm Thịnh, cậu đối mặt chống đỡ nó, hoàn toàn không hề sử dụng kỹ xảo.

Dù có nhìn từ góc độ nào đi nữa thì Lâm Thịnh cũng sẽ chết chắc. Ngay lúc cô ta tính rút lui, thì cậu đang nằm ở sát vách lại bò dậy. Tà năng trên người cậu chập chờn lúc có lúc không, trông như bị thương nặng sắp chết đến nơi rồi.

"Còn chưa chết à?"

Người phụ nữ da đen mở to hai mắt. Cô ta vung tay lần nữa, đuôi cá voi sau lưng tản ra và hóa thành tà năng tinh khiết, xông thẳng vào cái lỗ rồi hung hăng đập vào người Lâm Thịnh ở trên đất. Lần này cô ta sử dụng tà năng có trị số hơn một nghìn!

Ầm!!

Tiếng động đinh tai nhức óc cùng với chấn động ầm ầm.

Lâm Thịnh bay lên như một con búp bê rách nát, tiếp đó cậu lại va vào vách tường phía sau như một viên đạn. Lần này cả cơ thể cậu hoàn toàn dính ở trên tường.

Cậu ho khan vài tiếng, cố gắng thoát khỏi vách tường, sau đó nửa quỳ trên mặt đất há miệng thở hổn hển. Dáng vẻ của cậu lúc này như đang cận kề cái chết.

"Còn chưa chết nữa?!!" Người phụ nữ da đen há hốc mồm, bắt đầu hoài nghi ban nãy mình có đánh trúng cậu ta hay không.

Cô ta lại vung tay, lần này có đến ba cái đuôi cá voi tách ra thành chất lỏng tà năng thuần khiết xông về phía cái lỗ, sau đó lại ngưng tụ biến hình và bay về phía Lâm Thịnh.

Ầm ầm ầm!!!

Sau ba tiếng nổ, Lâm Thịnh lại bị đập bắn vào một căn phòng khác.

Cậu đập vỡ hai bức tường dày, đập bay một cái máy màu trắng bằng kim loại có kích thước lớn rồi ngã ở trên bàn hội nghị hình chữ nhật, thậm chí còn đập nát một góc của cái bàn dài đó.

Người phụ nữ da đen thở hổn hển. Đối với cô ta, việc khống chế cả ba đuôi cá voi cùng một lúc, hơn nữa mỗi cái đều có trị số hơn nghìn thật sự là một gánh nặng không hề nhỏ.


"Lần này thì chết rồi nhỉ?" Cô ta nhún người xuyên qua hai cái lỗ rồi đứng vững ở chỗ trống bên cạnh Lâm Thịnh.

Khụ khụ khụ...

Lâm Thịnh ho khan, vất vả bò dậy từ đống đất đá vụn.

Thoạt nhìn cậu cực kỳ thê thảm, quần áo rách nát, động tác chậm rì, vẻ mặt cũng vô cùng mệt mỏi. Hình như cậu còn bị chấn thương ở bên trong. Song, dù đã đến mức này nhưng cậu vẫn kiên định như trước. Cậu cố gắng bò dậy từ dưới đất và kiên cường đứng lên lần nữa.

"Mày...!!!" Trên thái dương của cô ta xuất hiện vài giọt mồ hôi, đó là vì bị cậu dọa sợ.

Xoẹt!

Một luồng tà năng ngưng tụ thành con dao nhọn bắn ra từ tay cô ta, được cô ta nắm chặt. Cô ta bước một bước về phía Lâm Thịnh, vung dao nhọn chém xuống.

Xoẹt!!

Lâm Thịnh bay lên theo động tác của cô ta rồi lại ngã rầm xuống đất. Lần này cậu không còn ngồi dậy nổi nữa.

Bỗng nhiên, bên ngoài có một làn sóng kỳ lạ xẹt qua.

Sắc mặt cô ta lập tức thay đổi. Cô ta vội vàng chuyển hướng, xoay người nhảy ra khỏi cánh cửa sổ đang mở, cả người chợt lóe rồi rơi xuống đất. Chỉ trong nháy mắt, cô ta đã biến mất trong dòng người đang hoảng hốt chạy tán loạn bên dưới.

Một giây tiếp theo.

Một tia chớp màu xanh lục lóe lên ở trước cửa sổ. Giáo sư Umandila sải bước, lao ra khỏi tia chớp, bước vào văn phòng.

Sắc mặt của Umandila lập tức trở nên khó coi khi nhìn thấy gạch vụn rơi đầy đất, trên vách tường còn có một cái lỗ to. Ông ta chỉ cần nhìn hiện trường cũng có thể biết cuộc tấn công khi nãy có sức công phá và lực phá hoại lớn đến đâu.

"Lâm Thịnh!!" Ông ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ mà vội vàng vọt vào trong cái lỗ đó.


Những nhân viên ở trong văn phòng bên cạnh đều đã chạy trốn gần hết, chỉ còn lại vài người to gan trốn ở sau cửa đang lén lút quan sát xung quanh.

Giáo sư Umandila không kịp suy nghĩ. Ông ta trông thấy Lâm Thịnh nằm trên đất, không biết là sống hay chết nên vội tiến đến, dùng một tay đỡ cậu dậy.

"Không sao chứ?!"

Lâm Thịnh lắc đầu rồi ngẩng lên, cứ như cậu vừa mới tỉnh giấc.

Cậu lấy lại bình tĩnh, thở hổn hển nói: "Cũng may là em may mắn, tên kia đánh lệch cả hai lần... Nếu không thì lần này thật sự sẽ khó lường lắm!"

"Em thật sự không sao chứ?!" Giáo sư Umandila nhanh chóng lấy một tinh thể màu bạc hình trụ tròn từ trong túi áo ra: "Đây là tinh thể tái tạo! Mau chóng hấp thu nó đi! Đừng có nói chuyện nữa!"

Lâm Thịnh ngồi dậy, cười khổ: "Không sao đâu thầy, cũng may là cô ta chủ quan, không đến kiểm tra tình trạng của em." Cậu đẩy tinh thể ra rồi đứng lên.

"Lần này nếu không phải do vận may của em tốt thì e là em đã chết thật rồi. Sức mạnh của cô ta vô cùng gớm ghiếc, em hoàn toàn không thể đánh trả được."

"Em chỉ vừa mới bắt đầu học tà năng, đương nhiên là em không thể chống lại cao thủ sắp lên cấp Trấn Áp." Giáo sư Umandila bất đắc dĩ nói.

Ông ta thấy Lâm Thịnh thật sự không sao mới thở phào nhẹ nhõm.

"Có điều nơi đây đã bị phá tan hoang thế này rồi mà em vẫn có thể an toàn, không làm sao cả thì quả thật là mạng lớn đó." Ông ta cảm thán.

Lâm Thịnh cũng ra vẻ chưa hoàn hồn.

"Đúng vậy, em đã nghĩ rằng mình chết chắc mấy lần rồi, không ngờ là cuối cùng em vẫn còn sống."

Cậu nắm chặt tay, vừa cảm thấy không cam tâm vừa sợ hãi.


"Nếu như em mạnh hơn chút nữa... thì đã không xảy ra chuyện như hôm nay...!"

"Đừng suy nghĩ nhiều, em còn trẻ." Giáo sư Umandila vỗ vỗ bả vai cậu: "Kẻ đuổi giết em có ngoại hình gì đặc biệt không? Kẻ đó có dáng vẻ không giống người không? Em miêu tả sơ qua đi."

"Vâng!" Lâm Thịnh nặng nề gật đầu.

...

...

"Thằng oắt đó...?!" Người phụ nữ da đen giấu cả người trong chiếc áo gió màu trắng, sải bước đi trong đường hầm ôtô âm u.

Ánh đèn của những chiếc xe ôtô xẹt ngang người cô ta. Cả đường hầm đều âm u, đèn chiếu sáng cũ kỹ vì không được sửa chữa nên đã chẳng thể hắt ra tia ánh sáng nào.

Không khí trong đường hầm cũng chẳng tốt là bao, nhưng cô ta hoàn toàn không để ý. Cô ta đi tới giữa đường rồi bất chợt rẽ vào một cánh cửa nhỏ màu đen được xây ở giữa đường hầm.

Bộp.

Cô ta mở đèn pin, bước từng bước qua căn phòng ở phía sau cánh cửa, chẳng mấy chốc đã đi đến một phòng khách tối om.

"Chuyện gì thế? Fia? Sao tâm trạng của cô lại bất ổn thế?"

Một giọng nam vang lên trong bóng tối. Hình như giọng nói đó đến từ trong góc phòng.

Cô ta hít một hơi thật sâu.

"Gặp phải một người... khiến người ta không hiểu nổi."

"Chẳng phải cô đang điều tra hung thủ phá hủy cứ điểm à?" Người đàn ông nọ thấp giọng hỏi.

"Còn chưa có tìm thấy. Dạo này chính phủ bắt đầu điều động người tà năng, bên Nguyệt Trì cũng cử người đến, tôi không dám hành động quá lộ liễu." Người phụ nữ da đen ổn định tâm trạng của mình rồi mới thấp giọng trả lời.

"Đừng vội, có thể chuyện hồn khí bị trộm trong cứ điểm chỉ là một sự trùng hợp. Cô phải biết, dù là bên chúng ta hay là bên Chân Lý cũng đều chưa từng gặp phải sự cố về hồn khí. Do đó, chuyện này rất có khả năng là trùng hợp thôi." Người kia an ủi.


"Bây giờ chúng ta phải làm gì đây? Ở đây chờ à??" Cô ta hỏi lại.

"Thì chờ thôi. Đại giáo chủ sắp đến rồi. Nếu không có hồn khí thì chúng ta chẳng làm được gì cả."

"..."

Người phụ nữ da đen không lên tiếng nữa, hai người đều im lặng.

Chẳng qua, sau khi im lặng, cô ta bắt đầu nhớ lại chuyện vừa xảy ra khi nãy. Rõ ràng cô ta có cảm giác rằng mình đã đánh trúng chỗ hiểm của đối phương... Rốt cuộc... Đã xảy ra chuyện gì?! Không biết vì sao, mỗi lần nhớ lại thằng nhóc tóc đen kia thì đáy lòng cô ta lại trở nên lạnh lẽo.

"Bỏ đi, mình nghĩ nhiều như vậy làm gì, chắc là nó đã chết rồi. Nhát dao cuối cùng của mình tập hợp hơn phân nửa tà năng, hơn nữa còn chém về phía cổ họng của nó..."

Cô ta lấy lại bình tĩnh, quyết định không suy nghĩ nữa.

"Hồn khí được dời đi trước đó để ở đâu rồi?" Cô ta thuận miệng hỏi một câu.

"Ở chỗ của tôi. Lần này Đại giáo chủ đến là để tạm thời hộ tống hồn khí rời khỏi khu vực này." Người kia trả lời.

"Chúng ta có không ít người có thể cảm ứng được ảnh hồn, động tác cũng nhanh hơn bên Nguyệt Trì nên chắc chắn là bọn họ không có cách nào đuổi theo như trước nữa."

"Được rồi, hy vọng tất cả đều thuận lợi." Cô ta trầm giọng nói.

"Yên tâm."

...

...

Trong phòng bệnh trắng tinh.

Lâm Thịnh ở trên giường chậm rãi uống một cốc nước ấm.

Những chuyện xảy ra vào ngày hôm qua đã khiến cho cậu chính thức trải nghiệm cảm giác khi dùng tà năng để chiến đấu là như thế nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui