Editor: Nguyetmai
Lúc sáng sớm, tại khu Bethka ở Hengruika.
Trên đường phố vẫn có người đi qua lại, đám người có cuộc sống về đêm phong phú vội vã di chuyển, không ai muốn phải ở ngoài vào lúc rạng sáng cả. Trong bầu không khí mát lạnh thoảng qua mùi thơm của thịt nướng, không biết mùi vị này được truyền đến từ cửa hàng thức ăn nhanh nào nữa.
Lâm Thịnh giữ chặt áo gió, giấu mặt mình dưới mũ, rảo bước về phía tòa cao ốc hơn mười tầng ở ngay phía trước. Ở đỉnh tòa nhà là một ngọn đèn neon màu đỏ lấp lóe cùng dòng chữ màu xanh dương chầm chậm di chuyển.
"Hạnh phúc ngày mai, hy vọng hôm nay, gạt bỏ hôm qua."
Hai bên tòa nhà có đèn pha màu trắng chiếu thẳng lên trời, ánh đèn từ bảng hiệu của chuỗi siêu thị Guard nằm phía đối diện chiếu lại đây, khiến bên ngoài tòa cao ốc này được phủ lên một lớp ánh sáng hồng hồng.
Lâm Thịnh đưa tay phải ra, không khí lạnh lẽo bên ngoài lướt qua đầu ngón tay khiến tinh thần của cậu lập tức phấn chấn, tỉnh táo hơn hẳn. Sức mạnh linh hồn dư thừa vừa tiêu hao đã được chuyển đổi thành huyết mạch Nham Long hiện đang sôi trào trong người cậu. Lúc đó Lâm Thịnh trong trạng thái huyết mạch sôi trào còn chưa bình tĩnh lại được.
Cậu khẽ ngẩng đầu lên, đi về phía lối vào đã khóa chặt của cao ốc.
Phía trên bên phải cửa ra vào có một camera. Tiếng động nhỏ vang lên, camera đột nhiên bị phá hỏng, ánh sáng xanh lá bên ngoài liên tục lóe lên. Lâm Thịnh thu hồi sợi tơ tà năng mình vừa phóng ra, dùng tay đè lên trên cửa kính cường lực đang đóng.
Rắc.
Cửa từ từ mở sang hai bên, để lộ lối vào tối om.
Từ cửa nhìn vào trong, bên trái đại sảnh tầng một là một loạt thang máy lóe đèn đỏ, phía bên phải là quầy tiếp tân màu trắng không có người trực. Ở giữa đại sảnh có một cột trụ hình tròn. Trên thân cột có một cái hốc, trong đó có bày đồ trang trí như bình hoa màu đen.
Vèo… Trên mặt đất còn có vài tờ rơi quảng cáo nhỏ lẻ màu trắng bị gió cuốn lên.
Lâm Thịnh từ từ đi qua cánh cửa kính. Cậu nhìn khắp nơi, không cảm nhận được sự hiện hữu của quái nhân. Cậu không tiếp tục lên thang máy, mà đi ra ngoài từ lối thoát hiểm, tiến thẳng lên phía trên bằng cầu thang bộ.
Trên vách tường ở cầu thang, khắp nơi đều vẽ những ký hiệu quái dị có màu đỏ như máu. Có những vết như vẽ lung tung, có cái lại như chữ cái, có cái lại là mặt quỷ đang cười quỷ dị, lại còn có quái vật trong phim hoạt hình với đủ loại kích cỡ to nhỏ. Dưới ánh đèn khẩn cấp ban đêm màu xanh lá, dấu vết trên vách tường giống như đang viết huyết thư vậy, không khỏi khiến người khác rùng mình.
Lâm Thịnh bước lên cầu thang, leo từng bước, từng bước lên trên. Trên tay vịn cầu thang dính đầy rỉ sắt, mặt đất vung vãi chất lỏng không biết là máu hay là nước sơn.
Dựa theo những ký ức mà cậu hấp thu được từ quái nhân, cao ốc này chính là hang ổ của Vạn Ân giáo. Cho nên, nếu muốn tăng cường sức mạnh linh hồn hơn nữa, trực tiếp đến đây là cách đơn giản nhất.
Từ những mảnh ký ức đó, Lâm Thịnh có được một chút hiểu biết đại khái về tòa cao ốc này. Trong đó, sự phân bổ nhân viên, thậm chí là thực lực như nào thuộc cấp độ nào, trong lòng cậu đều hiểu rõ.
Tổng hợp những ký ức từ những quái nhân lại, cậu có ấn tượng sâu sắc với mỗi một người trong tòa cao ốc này. Đặc biệt là do người nơi này hoàn toàn không hề đề phòng các quái nhân, lúc nói chuyện thì không che đậy, thậm chí còn tùy ý để bọn họ đi lung tung xung quanh. Có lẽ bọn họ không nhìn thấy quái nhân, hoặc cho rằng quái nhân không thể để lộ bí mật.
Thế nhưng cho dù là ý nào thì việc này cũng đều cung cấp nguồn thông tin tốt cho Lâm Thịnh. Dù sao không ai có thể ngờ được rằng cậu lại có thể hấp thu một lượng lớn mảnh vụn ký ức linh hồn của các quái nhân.
"Đi thăm dò kiểm tra thử xem."
Lâm Thịnh chậm rãi bước về phía trước, đứng trước cửa lối thoát hiểm tầng thứ hai rồi căn dặn.
Soạt!
Bên cạnh cậu tự động bay ra khói đen, ngưng tụ lại rồi hóa thành một binh sĩ Hầm Giam.
"Vâng."
Binh sĩ hơi cúi đầu, nhẹ nhàng rút kiếm và khiên ra, sau đó đi vào tầng thứ hai. Lâm Thịnh hơi ngừng lại rồi cũng theo vào.
"Tầng thứ nhất dùng để tiếp khách và ngụy trang, tất cả đều là người bình thường. Chỉ từ tầng thứ hai mới xem như tầng phát triển, là chỗ nuôi trồng ảnh hồn..."
Lâm Thịnh chậm rãi bước theo binh sĩ Hầm Giam, trên người cậu lại tỏa ra mấy luồng khói đen. Khói đen rơi xuống đất, hóa thành mấy tên binh sĩ Hầm Giam. Bọn họ không nói một lời, nhấc kiếm và khiên lên rồi chia nhau ra kiểm tra.
"Không đúng, bọn họ không nhìn thấy những quái nhân kia." Lâm Thịnh bỗng nhiên cau mày, ngẩng đầu nhìn thẳng về trước.
Nơi đó có một cô gái trẻ mặc váy trắng đang đứng lẳng lặng trong góc, thế nhưng hai gã binh sĩ Hầm Giam bên cạnh chỉ lướt qua xem cô ta như không khí. Cô gái có mái tóc dài mềm mại, dáng người cao gầy. Mái tóc che khuất phần lớn khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy cái cằm nhọn và trắng xám. Trong lòng Lâm Thịnh hơi xao động, tất cả các binh sĩ Hầm Giam đều chuyển thành hình thái khói đen, điều tra cao ốc này một cách bí mật hơn. Còn cậu thì bước về phía trước cẩn thận điều tra.
Soạt.
Lúc đi ngang qua cô gái, không đợi đối phương gầm lên, cánh tay phải của cậu đã giơ ra, nhấn lên bả vai của đối phương nhanh như chớp giật.
Một điểm sáng trắng như đèn điện lóe lên rồi mất hút trên người cô gái. Cô ta bắt đầu tan ra, hóa thành những vụn ánh sáng xám rồi biến mất hoàn toàn, chỉ để lại một sợi khói đen bay vào trong lồng ngực của Lâm Thịnh.
Sắc mặt Lâm Thịnh không hề thay đổi, cậu tiếp tục đi điều tra những nơi khác ở tầng này.
Nơi đây là hang ổ của Vạn Ân giáo. Dựa theo ký ức của quái nhân, chắc hẳn sẽ có một số lượng lớn ảnh hồn được nuôi trồng, thậm chí còn có quái vật ảnh hồn đặc biệt.
Suốt cả đường đi, cậu liên tục xuyên qua mấy khu làm việc. Tuy rằng cũng ra tay giết chết mấy quái nhân, thế nhưng số lượng của bọn chúng lại cách xa những gì cậu tưởng tượng.
Tầng hai không có, Lâm Thịnh lại tiếp tục đi lên tầng thứ ba.
Tầng thứ ba cũng trống rỗng.
Ngay sau đó, cậu lên tầng thứ tư, tầng thứ năm...
Nhanh chóng đi hết các tầng, quái nhân mà Lâm Thịnh gặp phải cũng dần tăng nhanh, thế nhưng đến tận tầng cuối là tầng mười lăm, tổng cộng cậu cũng chỉ tiêu diệt được ba mươi mấy quái nhân. Mà các binh sĩ Hầm Giam cũng không phát hiện ra được bất kỳ người sống nào, thậm chí ngay cả bảo vệ trực ban cũng không có.
Trời dần sáng.
Lâm Thịnh vẫn không cam lòng, lại tiếp tục đi từ trên xuống để rà soát.
...
...
Đại sảnh tầng một.
Bên trong cột trụ tổng cộng có tám bình hoa màu đen. Lúc nãy, trong nháy mắt Lâm Thịnh bước vào lối thoát hiểm thì chúng liền rực lên ánh sáng màu xanh thăm thẳm. Điều quái dị là bên trong đại sảnh đen kịt, ánh sáng màu xanh này như không hề tồn tại vậy, nó không thể chiếu sáng phần xung quanh của bình hoa. Tám cái bình hoa giống như một vật nào đó còn sống, hoa văn bên ngoài chầm chậm chuyển động.
Nếu có người dùng kính lúp để nhìn kỹ thì có thể phát hiện, tất cả những hoa văn này đều được tạo thành từ hàng ngàn người tí hon màu trắng dày đặc. Nếu như có người lại phóng to hơn nữa để nhìn thì sẽ phát hiện, mỗi một người tí hon màu trắng này đều mặc quần áo màu trắng, mang khuôn mặt của hầu hết những người bình thường bị mất tích trong thành phố.
Bên trong những người bình thường này, có người đã mất tích từ mấy năm trước, thế nhưng cũng có người mới mất tích gần đây thôi. Thậm chí còn có những người không thể biết được lai lịch, dường như từ lúc bắt đầu thì bọn họ đã tồn tại trong những bình hoa này rồi.
Số lượng những người tí hon lai lịch không rõ này chiếm tận chín mươi phần trăm. Khuôn mặt của bọn họ không hề có cảm xúc, làn da trắng bệch, mặc đồ trắng như khoác một cái áo choàng, xếp thành hàng ngay ngắn. Thậm chí có mấy người còn để kiểu tóc thật lâu trước kia, không biết là người của thời đại nào.
Số lượng lớn những người tí hon màu trắng này như những linh hồn bị trói trong bình hoa. Bọn họ tạo thành từng đường màu trắng, mà những đường đó lại tạo thành từng con mắt màu trắng. Những con mắt này nhìn chằm chằm vào hướng mà Lâm Thịnh đi khỏi, khóe mắt hơi cong lên, chậm rãi lặng lẽ tan ra rồi trở về hình dáng ban đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...