Cùng với sự kính sợ ấy, Lâm Thịnh sắp xếp lại ký ức xong rồi cất bút đi, nhanh chóng rửa mặt đi ngủ.
"Lần này mình sẽ tiếp tục rèn luyện ở ngoài thành. Theo như suy đoán trước đó, trong thành Hắc Vũ có người đạt tới cấp mười hai. Lỡ như Quân đoàn trưởng của đội quân bảo vệ thành đạt tới cấp mười hai này cũng biến thành quái vật, vậy thì..."
Dù sao lần này Lâm Thịnh cũng đã quyết tâm là sẽ tuyệt đối không bước chân vào thành.
Chỉ có điều khi vừa có được bản đồ của thành Hắc Vũ, trong lòng cậu lại nóng lòng muốn đi vào ngó thử xem có tìm được bóng dáng lực lượng siêu phàm nào không.
Nằm ở trên giường, cậu nhắm mắt lại, ý thức dần mơ hồ trong một mớ rối rắm, sau đó chìm xuống, chìm xuống, chìm xuống mãi…
"Ưm…"
Một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, lạnh đến nỗi làm cậu giật mình một cái, đột nhiên tỉnh táo lại.
Mở mắt ra, chung quanh là một bụi cỏ lộn xộn, một bộ thi thể của kiếm sĩ thối rữa đang nằm vật ở phía trước cách cậu không xa.
Lâm Thịnh chống kiếm đứng dậy, nhìn ngó xung quanh. Cậu vẫn ở trong một góc của tường thành, chỗ lúc trước cậu dùng để lẩn trốn khi bị thương.
Hai bên là tường thành xám trắng đổ nát tràn đầy lỗ thủng, kéo dài mãi tới tận sương mù ở phía xa, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
Cậu nhanh chóng kiểm tra vị trí bị thương.
"Vết thương lành rồi?"
Chỗ bị thương lúc trước đã lành lặn, ngay cả quần áo bị rách cũng phục hồi như cũ.
Lâm Thịnh thử vỗ mạnh vào chỗ bị thương để kiểm tra, không đau chút nào.
"Sau này có thể dùng cách này để nghỉ ngơi khôi phục."
Âm thầm nhớ kĩ việc này, cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua hai bên.
Bên trái là khu vực cậu đã càn quét rồi, tên kiếm sĩ thối rữa ở dưới đất kia là do cậu tìm thấy ở bên đó.
Bên phải là hướng đi về phía cổng thành.
Cậu hơi khựng lại một chút rồi cuối cùng quyết định đi về phía bên phải.
"Mình không đi vào trong, mình chỉ đi dạo ở bên ngoài thôi, nhìn tổng quát thôi thì chắc không vấn đề gì nhỉ? Biết đâu trong những thời gian khác nhau, thành Hắc Vũ cũng sẽ có những thay đổi khác nhau thì sao."
Trong đầu Lâm Thịnh có ký ức của binh lính thủ vệ nên cũng vững tin hơn một chút. Đối với toàn bộ thành Hắc Vũ, ngay cả nơi mà mình đang đứng, cậu đều có phán đoán chính xác.
Lần này cậu không còn bối rối chạy loạn như lúc trước nữa.
Cậu cử động hai tay, kiểm tra khắp người.
Trên người vẫn là bộ quần áo lót màu trắng như trước khi tiến vào, chỉ là quần áo dài mỏng, hèn gì cảm thấy lạnh muốn chết.
"Phải đi tìm một bộ quần áo để mặc, cảm giác của giấc mơ này càng ngày càng chân thật, đừng để sau này bị đông lạnh chết rồi thành trò cười cho thiên hạ."
Trong lòng vừa quyết định phải để ý xem có quần áo không thì ánh mắt cậu cũng vô thức nhìn lên người của bộ thi thể cách đó không xa.
Gã kiếm sĩ thối rữa ấy mặc một bộ quần áo màu đen rách bươm, có thể loáng thoáng nhìn ra vải ban đầu có màu xám nhạt.
Xuyên qua khe hở của quần áo, Lâm Thịnh vẫn còn có thể nhìn thấy được không ít máu đen và nước nhầy chảy ra từ những bọc mủ bị vỡ đã khô cóc lại…
"Vẫn nên thôi đi…"
Lâm Thịnh quyết đoán từ bỏ ý định lột quần áo của kiếm sĩ thối rữa.
Cậu cầm kiếm, bước từng bước không nhanh không chậm hướng về phía cổng thành.
Vừa đi được một lúc thì bỗng nhiên, chỗ tường thành phía trước có tiếng bước chân rất nhỏ.
Loạt xoạt loạt xoạt.
Tiếng bước chân nọ nghe cứ như là tiếng của đôi ủng kim loại đạp lên đất đá, phát ra tiếng vang nặng nề và cả tiếng vỡ nát răng rắc.
Lâm Thịnh rùng mình, lập tức dừng bước chân lại.
Nhưng cậu lại không ngờ là, hình như đối phương cũng đã nhận ra cậu, bởi gã lập tức dừng lại không bước tiếp.
Hai bên cùng lúc đứng yên.
Gió thổi qua bên chân, làm đám cỏ dại cách đó không xa phát ra tiếng xào xạc.
Lâm Thịnh cảm giác người mình càng ngày càng lạnh, hai tay nắm chuôi kiếm càng ngày càng chặt.
Cậu mím môi, đầu lưỡi hơi liếm qua bờ môi dưới khô nứt.
Lạch cạch.
Bỗng nhiên có một viên đá nhỏ rơi xuống từ trên tường thành.
Xoẹt.
Một âm thanh nhỏ vang vọng mau chóng truyền tới gần.
Lâm Thịnh bị cục đá kia thu hút sự chú ý, phản ứng chậm hơn một nhịp. Cậu vội vàng dựng thân kiếm lên.
"Keng" một tiếng.
Hai thanh kiếm chém mạnh vào nhau.
Trong màn sương đen mịt mờ, một thanh kiếm màu đen chém vọt tới theo chiều từ trên xuống rồi bổ mạnh vào giữa thân kiếm của Lâm Thịnh.
Lúc này cậu mới thấy rõ đối thủ của mình là ai.
Đối phương cũng ăn mặc như một kiếm sĩ thối rữa, trên đầu quấn băng vải màu trắng, không lộ ra mắt mũi miệng.
Nhưng gã lại không giống với những kiếm sĩ thối rữa khác.
Băng vải trên đầu kẻ này không có vết máu chảy ra, hơn nữa tay chân lại hoàn toàn đầy đủ, khỏe mạnh. Bộ quần áo màu đen trên người cũng không bị hư hại gì cả.
Làn da màu đen lộ ra ngoài cĩũng càng không có đến một cái bọc mủ.
Ngoại trừ bộ quần áo hơi cũ kỹ một chút thì gã trông hệt như một người bình thường bị thương ở đầu vậy.
Không kịp quan sát thêm nhiều nữa, Lâm Thịnh bị sức mạnh to lớn của đối phương lấn át đẩy đến nỗi phải liên tục lùi ra đằng sau.
Hai người nhanh chóng lui lại suốt một đoạn dài.
Kiếm sĩ thối rữa giậm chân một cái và dừng lại, chỉ có Lâm Thịnh vẫn lùi về phía sau theo quán tính.
Keng!
Hai thanh kiếm lại đập vào nhau lần nữa.
Lâm Thịnh cảm thấy hai tay đều tê dại, ngay cả bả vai cũng bị chấn động đến tê rần.
Nhưng không chờ cậu hồi phục lại, thanh kiếm màu đen của đối thủ lại vung tới.
Tiếng kiếm đánh liên tục vang lên, đinh tai nhức óc. Lâm Thịnh chỉ có thể phản ứng đón đỡ theo bản năng của tên lính đánh thuê.
Bây giờ cậu đã cảm nhận được, thứ dùng tốt nhất trong thực chiến chính là bản năng chém giết do tên lính đánh thuê trui rèn ra qua những chuỗi ngày rong ruổi trên chiến trường sinh tử.
"Mạnh quá..." Lâm Thịnh cố gắng hết sức chống đỡ, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp một gã kiếm sĩ thối rữa mạnh đến như vậy.
Những gã lúc trước đa số đều là người què, hoặc là thiếu một cánh tay gì đó, luôn có một bộ phận bị tàn tật.
Nhưng lần này hoàn toàn khác.
Thân thể của đối phương vẫn đầy đủ, kiếm pháp tinh vi, thậm chí cũng không yếu hơn một người hấp thu nhiều ký ức của binh lính như cậu.
"Không... Không phải là yếu hơn mình! Nếu không có những phản ứng và bản năng trước mối nguy hiểm của lính đánh thuê, thì chắc mình đã bị giết từ lâu rồi..." Trong lòng Lâm Thịnh đột nhiên hiểu ra.
Bây giờ cậu vốn chẳng thể nghĩ ra được là nên dùng kiếm pháp gì cả, ở trước người chỉ có từng tiếng từng tiếng chói tai vang lên khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, còn cơ thể thì chỉ có một hành động là không ngừng lui về phía sau.
Còn lại, cậu không thể làm được gì nữa.
Cậu chỉ biết dùng thanh kiếm màu đen trong tay chống đỡ những đường kiếm sắc lạnh kia theo bản năng.
Trong thời khắc này, cậu mới phát hiện được điểm mạnh của gã lính thuê.
Nếu lúc trước thân thể gã không bị tàn tật, cũng không có hệ thống chiêu thức kiếm thuật, vậy thì cậu sẽ không có cơ hội giết chết được gã.
Tiếng va chạm không ngừng vang lên, Lâm Thịnh đau nhức cả người, cảm giác như có một cây búa tạ không ngừng nện khắp người, đôi tay cũng đã hoàn toàn tê cứng.
Nhưng cả lý trí lẫn bản năng đều nhắc nhở cậu rằng, cậu cần phải nắm chặt chuôi kiếm, nếu không cậu chắc chắn sẽ phải chết!
Thịch.
Bỗng nhiên một tiếng trầm đục phát ra, Lâm Thịnh liên tục lui về phía sau hai bước. Cậu phát hiện trước mặt không còn tiếng động gì nữa, cũng không có thanh kiếm màu đen liên tục tấn công cậu như lúc trước.
Cậu lảo đảo nửa quỳ trên mặt đất, cả người nhũn ra. Cậu dùng chút sức lực còn lại để ngước mắt lên, nhìn về phía trước.
Dưới ánh trăng, gã kiếm sĩ thối rữa kia một tay cầm kiếm đứng cách cậu khoảng hai mét, không hề đuổi đánh nữa.
Xoẹt xoẹt.
Hai vết kiếm liên tục loé lên ở trên mặt đất trước người của đối phương, tạo thành hai đường cắt nhau.
Kiếm sĩ thối rữa chậm rãi xoay người rời đi, từ từ biến mất giữa làn sương mù mờ mịt.
Lâm Thịnh cắn chặt răng đứng lên, dùng kiếm chống không để mình gục ngã.
Từng dòng mồ hôi chảy xuống từ trên trán chảy dọc theo người, thế nhưng cậu lại không hề phát hiện.
"Gã này... so với những gã kiếm sĩ thối rữa lúc trước là hai cấp bậc khác nhau! Chỉ có điều, sao gã không tiếp tục đuổi theo mình??"
Lâm Thịnh nhanh chóng đưa mắt nhìn lướt xung quanh, lập tức hiểu ra.
Nơi mà cậu đang đứng, ở trên lề đường phía bên trái có dựng một cây cột thô to cao đến bốn mét, phía trên có treo một lá cờ hình tam giác rách nát.
Giữa lá cờ có thể mơ hồ nhìn thấy hình một con chim ưng đang vỗ cánh như sắp bay lên.
"Chỗ này là biên giới giáp với vùng mà thành Hắc Vũ quản lý... Đã đi xa như vậy rồi?" Lâm Thịnh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Từ tường thành đi tới đây, ít nhất cũng phải hai trăm mét.
Vừa rồi cậu lại bị gã kiếm sĩ thối rữa kia đuổi đánh không ngờ lại lùi xa đến vậy!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...