Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai




Từng đám quái nhân liên tục vỡ tan, hóa thành vô số điểm sáng rồi biến mất.Những sợi tơ đen giống như mạng nhện, chi chít bay về phía Lâm Thịnh, nhanh chóng tràn vào lồng ngực theo động tác của cậu.Sắc mặt của Lâm Thịnh không hề thay đổi, động tác cũng rất nhanh. Cậu tùy ý vung chưởng và nắm đấm, bay lượn giữa đám quái nhân. Mỗi một chiêu của cậu đều có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt. Thế nhưng khi kết hợp chúng lại với nhau, người ta lại có cảm giác quá xuất sắc vì tính chính xác, hiệu suất cao và không lãng phí chút sức mạnh nào.Vào lúc Lâm Thịnh không ngừng giết chết quái nhân đang nhào đến, ở cách đó nghìn mét, trên cây cầu bắc qua sông lớn có một người đàn ông cao gầy mặc áo khoác màu xám, trên đầu có đội mũ, chầm chậm rút điếu thuốc trong miệng ra, nhìn về hướng Lâm Thịnh đang đứng."Thú vị... Một con sâu nhỏ lại có thể đánh tan ảnh hồn." Khóe miệng của người đàn ông cong lên, lộ ra cái răng nanh đen kịt."Có cần giết chết không?" Bên cạnh người đàn ông mặc áo khoác là một người phụ nữ da đen tóc trắng, khỏe đẹp như một con báo cái. Trên mặt cô ta có một hình xăm màu xanh, hình như là ký hiệu chữ cái."Tôi rất tò mò, không biết thằng nhóc này dùng thứ gì để giết chết ảnh hồn chứ?" Người đàn ông mặc áo khoác mỉm cười nói."Vậy thì bắt cậu ta lại nghiên cứu. Dù sao cũng không phải cấp Trấn Áp Tứ Dực, bắt đi cũng chẳng có ảnh hưởng gì lắm. Sợ cái gì." Người phụ nữ da đen không nhịn được nói.Người đàn ông mặc áo khoác chỉ cười, không nói gì. Sau một lúc trầm mặc, anh ta lại mở miệng."Một học viên tà năng có bí mật không đơn giản. Thôi vậy, giết chết đi, đừng làm cho cậu ta ảnh hưởng đến kế hoạch.""Một phút." Người phụ nữ da đen giậm chân, hai tay chà xát, mười ngón tay đan vào nhau rồi đẩy về phía trước, phát ra âm thanh rắc rắc của khớp xương."Giải quyết vấn đề."Cô ta nhanh chân lao về hướng của Lâm Thịnh.......Từng sợi đen cuồn cuộn tràn vào đầu cậu, cho dù có kinh nghiệm lâu năm nhưng lúc này Lâm Thịnh hấp thu quá nhiều ký ức nên cũng không chịu nổi. Cậu không ngừng bị những thông tin bủa vây trong đầu.Sự xung kích như thế này quá lớn. Tuy rằng mỗi sợi đen chỉ là một tia nhỏ, ẩn chứa rất ít mảnh vỡ ký ức, thế nhưng góp gió thành bão, tích tiểu thành đại. Trong mười phút ngắn ngủi, cậu liên tục giết chết hơn trăm quái nhân, năng lượng linh hồn hấp thụ được cũng đạt đến một con số rất khả quan."Tôi rút lại lời nói trước đó." Lâm Thịnh nhìn đám quái nhân vẫn không ngừng xuất hiện kia bằng ánh mắt lạnh nhạt."Đám quái vật như thế này, số lượng nhiều thì cũng không tệ lắm."Cậu giậm chân, biến chưởng thành đao, thân thể lao nhanh tới, chớp mắt đã vọt vào trong đám quái nhân. Âm thanh như từng luồng khí sắc bén cắt qua không ngừng nối tiếp vang lên.Đám quái nhân mới xuất hiện còn chưa trụ được hai phút đã bị Lâm Thịnh giết hết.Từng quái nhân hóa thành điểm sáng, để lại những sợi tơ đen bắn vào trong lồng ngực Lâm Thịnh. Không ngờ, cậu đã bổ sung được hết sức mạnh linh hồn mà mình đã tiêu hao trong phương pháp tinh luyện minh tưởng, hơn nữa lại còn dư dả.Oành!Quái nhân cuối cùng là một ông già béo phị bị một quyền của Lâm Thịnh đánh gãy cổ, ngã xuống đất, sau đó hóa thành điểm sáng. Lâm Thịnh bẻ tay và lắc vai, tiếp tục chạy con đường phía trước.Phía trước là một ngã tư, rẽ phải sẽ đến lối vào của Tâm Linh Thành Bảo. Đó là một căn nhà hai tầng bị bỏ hoang.Cậu vừa đi lên trước mấy mét thì chợt khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước."Chỗ đó..."Cậu nhíu mày, cấp tốc thu hồi Thánh lực vừa bao trùm quanh người mình, khôi phục lại dáng vẻ của người bình thường. Sau đó cậu chậm rãi đi về phía Tâm Linh Thành Bảo, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.Ở trước Lâm Thịnh không đến trăm mét, một người phụ nữ da đen, hung hãn như con báo cái chậm rãi ra khỏi ngõ, nhìn về phía mà Lâm Thịnh đã rời đi."Lần này tạm tha cho cậu một mạng, thằng nhóc may mắn."Cô ta cười hắt ra một tiếng, quay đầu nhìn về hướng khác, trong mắt xuất hiện sự lạnh lẽo. Cô ta cấp tốc lùi về sau, lập tức biến mất khỏi chỗ mà mình vừa xuất hiện.Không đến nửa phút sau khi hai người rời khỏi, hai người đàn ông cao lớn phát ra tà năng màu xanh đột ngột xuất hiện ở khu vực Lâm Thịnh vừa giết chết quái nhân."Sóng sức mạnh lúc nãy... có người vừa liều mạng chém giết ở đây." Một người trong đó trầm giọng nói."Mặt khác còn có rất nhiều sóng sức mạnh kỳ quái mà chúng ta đã phát hiện trước đó. Tuy rằng rất yếu ớt, thế nhưng số lượng nhiều nên dấu vết cũng đã trở nên rõ ràng." Người còn lại thản nhiên nói."Báo cáo lên trên đi.""Ok."......Cuộc sống trong Tâm Linh Thành Bảo phong phú hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Thịnh.Mỗi ngày cậu đi học, rèn luyện việc khống chế tà năng, buổi tối tiến vào trong giấc mơ để săn giết con ưng lớn màu đen. Đôi lúc cậu ra ngoài thư giãn, lên mạng xem tin tức, ăn đồ ăn ngon, khi nào may mắn còn có thể gặp được những tên quái nhân kia.Gặp phải quái nhân chính là lúc Lâm Thịnh thoải mái nhất. Dù sao không phải lúc nào cũng có thể hấp thu và tăng cường sức mạnh linh hồn trong thế giới hiện thực, hiếm lắm mới có được cơ hội này. Cuộc sống như thế cứ tiếp diễn đến một tuần sau.Cuối cùng, giấc mơ của Lâm Thịnh đã có sự thay đổi mới.Rắc.Lâm Thịnh bẻ gẫy cành cây nhô ra, tầm mắt hướng thẳng về phía trước, nhìn vách núi cheo leo màu xám khổng lồ cao vút. Trong tầm nhìn lúc này của cậu, thứ đập vào mắt chính là vách núi màu xám dài vô tận.Trên vách núi cheo leo là những cái hố đen đủ kích cỡ, trong hố đen đó đôi lúc sẽ có con ưng lớn đập cánh bay ra, thỉnh thoảng lại có con ưng lớn lượn bay vào.Bầu trời xám xịt, giống như đã hòa làm một với vách núi màu xám này vậy. Chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí còn không thể phân biệt được đâu là bầu trời, đâu là vách núi nữa."Rốt cuộc cũng có thêm thứ mới. Dọc theo đường đi, ngoại trừ giết ưng đen hấp thu linh hồn, còn lại thì chẳng có thêm chút thu hoạch nào cả."Trong lòng Lâm Thịnh cũng thở phào nhẹ nhõm. Một tuần lễ là hơi lâu, cậu lo lắng cảnh trong mơ này sẽ tự động kết thúc bất cứ lúc nào, giống như cái hầm giam Tinh Linh lúc trước vậy.Vì vậy, nhanh chóng tìm được hai bí pháp khác trong phương pháp tinh luyện mới là chuyện quan trọng nhất. Mặc dù cậu đã tăng nhanh tốc độ thăm dò, cũng bỏ ra một tuần nhưng mới chỉ tìm được địa hình đặc thù như thế này thôi."Hy vọng lần này sẽ không khiến mình phải thất vọng thêm."Lâm Thịnh liếc nhìn con ưng lớn màu đen bay lượn trên trời, rảo bước đến gần vách núi.Nhưng điều quái dị là cậu càng đến gần vách núi cheo leo thì con ưng đen đang bay lượn trên trời lại dần dần biến mất. Những con ưng lớn trong động cũng đột nhiên không xuất hiện nữa.Vách núi lúc nãy còn đang không ngừng truyền ra tiếng kêu của chim ưng, bây giờ trừ tiếng gió thổi quái dị thì không còn âm thanh gì nữa.Bước chân của Lâm Thịnh chậm lại, sự tập trung chú ý và cảnh giác cũng đạt đến cảnh giới cao nhất. Cậu bước từng bước đến gần vách núi. Trên vách núi chi chít hang ổ chim ưng, giống như những con mắt âm u đen kịt đang lặng lẽ nhìn chăm chú vào cậu.Lâm Thịnh không ngừng tiếp cận vách đá cứng rắn màu xám."Hả?"Đi đến gần hơn, cậu chợt phát hiện ra vách núi này lại có một con đường nhỏ bí mật hình chữ Z.Bởi vì màu sắc của con đường này cũng gần với màu của vách đá, lối vào lại rất nhỏ nên nếu chỉ nhìn thoáng qua thì không nhận ra được.Lâm Thịnh lấy lại bình tĩnh, đi vào trong đó.Cậu tiến vào con đường nhỏ, bốn phía đều là vách đá thẳng tắp cao vút, tựa như có thể đâm thẳng trời mây. Trên vách đá không có chút màu xanh lá nào, cũng chẳng hề có sự sống.Lâm Thịnh bước men theo con đường này, bình tĩnh tiến về phía trước.Không biết đã đi được bao lâu, bỗng nhiên phía trước xuất hiện một ngã rẽ. Bước chân của cậu chậm lại, cậu ngẩng đầu, cẩn thận nhìn đằng trước.Lối ra của con đường bị một bức tượng màu xám đen cao bằng hai tầng nhà lấp kín. Đó là một cái đầu của con ưng đen, một cái đầu vô cùng lớn.Cái bệ của bức tượng được làm từ đá quý như kim cương màu xanh thẫm, nhìn có vẻ óng ánh lấp lánh, vô cùng cứng chắc. Mặt ngoài hình như còn có hoa văn bao quanh.Đầu của con chim ưng màu đen này không có gì khác với những con mà Lâm Thịnh giết chết lúc trước. Ngoại hình của chúng hoàn toàn giống nhau, chỉ lớn hơn những con khác rất nhiều thôi. Gộp hết tất cả những con chim ưng lớn kia lại cũng không to bằng một cái đầu của con chim ưng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận