Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai



"Được rồi, vào phần mềm chat xem một lát đi..."Phần mềm chat của Mida có biểu tượng là một quả cầu màu cam giống như quả quýt vậy.Lâm Thịnh mở phần mềm ra, trên màn hình hiện lên một khung chat hình cầu, bên trong chia làm ba khu vực: bạn bè, gần đây và nhóm. Giao diện hơi tối, phong cách theo kiểu đơn giản hiệu quả và dễ nhìn.Sau khi mở phần mềm ra thì Lâm Thịnh mới nhớ là mình không liên lạc được với người dùng ở bên Tịch Lâm, bởi vì nơi này sử dụng một server độc lập riêng biệt, phần mềm thông tin cũng khác biệt.Nhìn phần bạn bè trống không, cậu thở hắt ra, đóng phần mềm lại, rồi nhấn bừa vào một trò chơi nào đó để giết thời gian.Thời gian dần dần trôi qua, chỉ trong nháy mắt cũng đã qua mấy giờ đồng hồ.Lâm Thịnh dụi mắt, tắt trò chơi đi, chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.Bỗng nhiên cậu ngẩng đầu lên, đằng sau chỗ ngồi của máy tính phía đối diện cậu có một người đang đứng. Đó là một cô gái có mái tóc dài, mặt trắng bệch.Cô ta thật sự giống với một người đang ngồi đằng sau quan sát người khác chơi game vậy, không khác chút gì cả.Chỉ có điều. Lâm Thịnh chú ý tới cô ta bởi vì cô ta đang nhìn cậu!Kiểu xếp máy tính ở đây là hai máy tính dựa lưng vào nhau, người ngồi đối diện Lâm Thịnh vẫn đang chơi rất hăng say, gõ bàn phím cạch cạch, không phát hiện có gì bất thường cả.Lâm Thịnh ngẩng đầu lên thì thấy cô gái này đang nhìn chằm chằm mình.Đôi mắt của cô ta hơi lồi ra, tóc tai bù xù, trên mặt không có biểu cảm gì. Trong quán Internet đông đúc ồn ào này, cô ta lại lặng lẽ đứng đó một mình, mang đến cho người khác cảm giác cô ta rất cô độc.Bỗng nhiên có một cậu thanh niên đi qua trước mặt cô gái này. Lâm Thịnh cảm thấy mắt hơi hoa lên, rồi không còn nhìn thấy được cô gái kia đâu nữa.Mà rất nhiều người ở xung quanh còn không chú ý tới cảnh tượng kỳ dị này. Sắc mặt Lâm Thịnh không thay đổi, cầm thẻ đứng dậy tắt máy.Cậu rời khỏi quán net, con đường bên ngoài rất vắng vẻ. Cậu bỏ mấy thứ vừa mua vào trong túi áo, vứt túi nilon đi, bình tĩnh đi về phía trước.Cô gái vừa mới gặp kia làm cho cậu nhớ lại khi ở Tây Luân gặp được thợ sửa chữa trong tòa cao ốc xập xệ.Cậu rảo bước đi dọc theo lối đi bộ, nơi này cách lối vào công xưởng của Tâm Linh Thành Bảo cũng không xa, vài cây số mà thôi. Chỉ là khi đi chưa được vài trăm mét thì một vài tiếng động kỳ lạ vang lên, theo gió truyền tới nơi đây."Tiếng động gì vậy?"Lâm Thịnh dừng lại, ngẩng đầu quan sát xung quanh. Trong bầu trời đêm, vẫn còn mấy bóng đèn pha chiếu sáng mọi thứ nơi đây. Bên phía tay trái là từng dãy đèn đường tỏa ra vầng sáng màu cam. Còn phía bên phải là một con đường nhựa bị bao phủ trong bóng cây, thỉnh thoảng còn có một vài ngọn đèn nhỏ dùng để trang trí, hắt ra ánh sáng le lói. Chung quanh không có người nào cả. Không khí lạnh lẽo của ban đêm thổi tới càng làm cho hoàn cảnh nơi này trở nên lạnh lẽo âm u hơn.Lâm Thịnh rút tay ra khỏi túi quần, chậm rãi khởi động năm ngón tay."Ai? Đi theo tôi lâu như vậy rồi, cút ra đây mau lên!" Giọng nói của cậu không lớn, thế nhưng lại có thể vang vọng khắp mọi nơi.Không ai trả lời.Chỉ có một bóng đen béo lùn chầm chậm đi tới sau lưng Lâm Thịnh.Đó là một gã béo mặc một bộ quần áo màu đen, ánh mắt trống rỗng, giữa chân mày có một ký hiệu màu đen mờ ảo. Trong túi áo của gã vẫn còn cây bút máy cài vào lúc đi làm, trên quần còn treo hai cái chìa khóa, một là chìa khóa cửa và một là chìa khóa xe.Lâm Thịnh quay người lại, nhìn chằm chằm vào gã béo này."Anh là ai?"Cậu tự nhận là từ khi tới Mida, cậu chưa bao giờ gây thù chuốc oán với ai cả, cũng chưa gặp phiền phức gì. Tự nhiên lúc này lại bị đối phương bám theo gây chuyện, cho nên cậu muốn biết nguyên nhân tại sao.Sắc mặt gã béo này vẫn rất đờ đẫn, gã chầm chậm đi về phía Lâm Thịnh.Xoẹt!Bỗng nhiên gã nhào về phía Lâm Thịnh, vẻ mặt trở nên rất dữ tợn.Lâm Thịnh đang định ra tay thì mắt hơi hoa lên, gã béo trước mắt cũng theo đó mà biến mất. Ngay sau đó, cậu cảm nhận được sau lưng có thêm một sức nặng đè xuống, rồi từng tiếng gầm gừ từ phía sau truyền tới.Gào!Cậu quay đầu lại, thấy được gã béo kia đã ở phía sau cậu, đang nằm nhoài trên lưng cậu và cố gắng cắn cổ cậu.Uỵch!Khuỷu tay của Lâm Thịnh thúc mạnh về phía sau, gã béo sau lưng như bị sét đánh, phần eo bị đập thành một đường cong kỳ dị, bay lên không trung rồi rơi uỳnh xuống đất.Lâm Thịnh thu tay lại, lắc cổ làm phát ra những tiếng răng rắc, rồi bình tĩnh đi về phía gã béo kia."Vừa nhỏ vừa yếu như vậy, tại sao lại có khả năng di chuyển nhanh đến thế?" Cậu giẫm lên đầu gã béo kia, cẩn thận quan sát.Nếu nhìn qua, gã này chẳng khác một người bình thường là bao, chỉ có một điểm khác biệt đó là ánh mắt. Ánh mắt của gã ta không có hồn, đồng tử giãn, giống như không có ý thức vậy."Lực tấn công thì quá yếu, giống trình độ người bình thường." Lâm Thịnh đang định thả Thánh lực ra để điều tra rõ ràng hơn thì...Xì...Gã béo dưới chân cậu bỗng nhiên cứng đơ, sau đó cả người biến thành thành vô số khói đen, rồi biến mất. Lâm Thịnh rất kinh ngạc. Cậu lấy lại thăng bằng rồi nhìn theo đám khói đen đang dần dần mờ nhạt kia, cuối cùng nó hoàn toàn biến mất khỏi nơi đây."Là hiện tượng kỳ dị do khe hở điểm đen đưa tới sao?" Lâm Thịnh nhớ lại người thợ sửa chữa mình đã từng gặp khi ở Tây Luân.Cậu vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa quay trở về......."Những điều cháu nói đều là thật! Tuyệt đối! Không có bất kỳ lời nói dối nào cả!"Feller vội vàng giải thích, mong bác bảo vệ trưởng hiểu được chuyện mình vừa gặp phải nghiêm trọng tới mức nào.Có một người kỳ lạ với ánh mắt trống rỗng, lại còn biết di chuyển tức thời đột ngột tấn công cậu ta, đồng thời còn cắn cậu ta một phát. Hơn thế nữa, vết thương này người khác lại không thể nhìn thấy."Trên người của cậu không có bất kỳ vết thương nào. Mặc dù tôi hiểu cậu đã phải chịu một áp lực cực lớn khi tới Bane, thế nhưng nếu tinh thần có vấn đề thì cậu nên đi tới trạm y tế khám sẽ tốt hơn đó, ở nơi đây nói với tôi thật sự là vô ích."Bảo vệ là một người đàn ông khoảng gần năm mươi tuổi, ngậm một điếu thuốc, vẻ mặt rất khó chịu nhìn về phía Feller trước mắt."Cháu không hề nói dối! Thật mà!" Feller cố gắng giải thích: "Kẻ đó mặc bộ quần áo nhân viên vệ sinh của trường học, có mái tóc dài, lại còn là đàn ông nữa..."Rồi cậu ta chỉ vào cánh tay của mình nói tiếp."Tay của cháu đã bị hắn ta cắn một lỗ rất sâu! Bác nhìn xem này!""Được rồi được rồi, đi ra chỗ khác chơi, tôi đang bận lắm, không rảnh nghe cậu bốc phét đâu." Bảo vệ liếc mắt nhìn vào làn da trắng nõn trên cánh tay của Feller, thấy không có chút vết thương nào thì càng khó chịu.Feller bị đuổi ra ngoài. Cậu ta vẫn ngẩn người nhìn phòng bảo vệ, vừa hết cách vừa lo lắng mà lại chẳng có chỗ xả ra."Thế nào? Tôi đã nói rồi, anh làm vậy cũng sẽ không có kết quả gì đâu. Không ai tin anh cả."Cách nơi này không xa có hai bóng người đi ra từ trong bóng râm, chính là Melissa và cô bé tóc màu nâu sẫm va phải cô ta."Tôi đã kiểm tra rồi, trừ Selena ra, những người còn lại đều không thể thấy được bóng người kỳ lạ kia. Có lẽ do chúng ta có tiếp xúc với Selena, nên mới có thể thấy được những kẻ ấy."Melissa khoanh tay, bộ ngực nhỏ nhắn của cô cũng bị ép thành một đường cong khá hoàn hảo, sắc mặt vẫn cao ngạo và lạnh lùng như cũ."Tôi... Chỉ là tôi..." Feller khó chịu cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay mình."Mấy ngày nay, chúng ta gặp phải những kẻ kỳ lạ mỗi lúc một nhiều, không chỉ bên ngoài mà hiện tại ngay cả trong trường học cũng có rất nhiều, trời vừa tối là bọn chúng lại xuất hiện."Selena cắn môi, nói: "Mà những học viên khác, thậm chí cả thầy hướng dẫn, giáo sư của các anh chị đều không nhìn thấy bọn chúng..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận