Triệu Hoán Mộng Yểm

Translator: Nguyetmai

Editor: Nguyetmai

Sharon không tới tìm Lâm Thịnh nữa, dường như đã bỏ quên cậu rồi.

Lâm Thịnh cũng không quá bận tâm, cậu vừa mới tới nên không hiểu biết gì về mấy tổ chức quái lạ từ trên trời rơi xuống ấy.

Nhưng điều khiến cậu hơi bất ngờ chính là, sau khi những bạn học khác lơ mơ hiểu ra vấn đề mà thầy giáo nói đến thì đều lục tục chọn một số câu lạc bộ hoặc tổ chức lớn nhỏ khác nhau để gia nhập.

Lâm Thịnh trở lại ký túc xá, tiếp tục minh tưởng một hồi rồi lại điều khiển quái vật sấm sét ở bên Thánh Điện để xử lý một số công việc còn tồn đọng, cuối cùng mới rửa mặt đi ngủ.

Nằm trên giường, cậu có thể nghe được giọng nói của ai đó đi ngang qua bên ngoài ký túc xá. Nghe giọng thì hình như là người tên Feller đến tìm cậu lúc trước. Tên nhóc này ở ngay phòng bên cạnh, hình như rất có duyên với Lâm Thịnh. Cậu ta đứng bên ngoài khoảng hơn một tiếng đồng hồ chỉ để gọi điện thoại, hơn nữa lại còn gọi cho những cô gái khác nhau để dỗ dành.

"Đúng là thanh niên..." Chẳng biết vì sao, trong lòng Lâm Thịnh có một chút bùi ngùi.

Cơ thể này của cậu, năm nay cũng mới chỉ mười chín tuổi. Hormone thì đương nhiên là phải có, sự kích thích tất nhiên cũng không ít, thậm chí vì huyết mạch Nham Long mà nội tiết tố của cậu còn cao hơn người bình thường.

Nhưng điều này đối với người đã thức tỉnh ký ức kiếp trước như cậu mà nói thì không được coi là khó kiểm soát. Không phải cậu không muốn tìm bạn gái, chẳng qua là mỗi lần nghĩ tới điều này, trong lòng cậu lập tức xuất hiện khuôn mặt của Cardura... Cậu hơi rùng mình. Sau khi suy nghĩ lung tung một hồi, Lâm Thịnh dần dần bình ổn lại tâm trạng rồi tiếp tục minh tưởng.


Ngoài cửa lại vang lên tiếng nói chuyện điện thoại, âm thanh loáng thoáng vọng lại theo thời gian trôi dần dần đưa Lâm Thịnh vào giấc ngủ.

Bây giờ ngủ trong lúc minh tưởng đối với cậu mà nói chỉ là chuyện bình thường.

Một đêm không mộng mị.

Rạng sáng ngày hôm sau, Lâm Thịnh tràn đầy sức sống bước ra khỏi ký túc xá, đến căntin ở dưới lầu để ăn cơm.

Trước cửa căntin có một bảng thông báo, trên màn hình hiện lên hàng loạt mấy cái tên của các công xưởng và câu lạc bộ nghe rất quái lạ.

Khi bước ngang đây, Lâm Thịnh có nhìn lướt qua, thấy không ít sinh viên đang tụ tập lại để xem tin tức.

Anh chàng Feller hàng xóm cũng đứng trong đó, mái tóc ngắn cũn hơi lộn xộn. Cậu ta đang nói chuyện với một cô gái cao to, cười đùa không ngừng.

Khi Lâm Thịnh đi ngang qua đó cũng thu hút sự chú ý của không ít người.

Những sinh viên mới này thỉnh thoảng lại nhìn quanh trên người cậu, cũng có người cúi đầu thì thầm với nhau, xì xào bàn tán.

Vì cậu là một trong ba người thuộc top đầu, đi đến đâu cũng được người khác để ý, bàn tán cũng là chuyện thường.


Lâm Thịnh nhanh chóng phát hiện ra một cô gái mặc váy trắng đang tiến lại gần mình, mái tóc màu bạch kim sáng bóng của cô giống như thứ tơ lụa cao cấp nhất. Lâm Thịnh nhận ra người này, đó là Melissa Shakato, người được đón đến trường cùng với cậu trước đó.

Dường như Melissa cũng nhìn thấy cậu, cô ta không lên tiếng mà chỉ khẽ gật đầu chào hỏi. Hình như là vì bài kiểm tra lần trước nên cô ta đã công nhận Lâm Thịnh ở một mức độ nào đó. Cô ta cũng nhanh chóng đến gần bảng thông báo, có vẻ như đang nhìn gì đó.

Lâm Thịnh tập trung tư tưởng, nghe những lời nói thì thầm xung quanh. Chỉ chốc lát sau, cậu mỉm cười sải bước tới gần, chen qua mấy sinh viên đang đứng trước bảng thông báo rồi nhìn thử.

"Công xưởng Miêu Xá: Cần ba học viên cơ thể khỏe mạnh, yêu cầu tự xin vào."

"Công xưởng Lôi Điện Ma Vân: Ưu tiên người tà năng ưu tú, cần bốn người, yêu cầu tự xin vào."

"Công xưởng Tiểu Thư Đỗ Sa: Ưu tiên người tà năng ưu tú, cần một người, yêu cầu tự xin vào."

"Công xưởng Người Khổng Lồ: Ưu tiên người tà năng hiền lành, cần năm người, nếu không đủ người sẽ tự động điều chỉnh."

'Công xưởng Hắc Sa Cúc: Ưu tiên người ý chí kiên định, khỏe mạnh, cần mười người, nếu không đủ người sẽ tự động điều chỉnh."

...


...

Hàng loạt tên các công xưởng được xếp từ trên xuống dưới, nhưng đối với những thứ này Lâm Thịnh hoàn toàn không hiểu rõ.

Cậu liền nhìn xuống phía dưới cùng, chợt phát hiện ra phía sau một số công xưởng còn có không ít điều kiện hạn chế, ví dụ như nhất định phải là thành viên của hội Tà Tâm, hội Thụ Cầm... Mà hội nhóm nào không có những hạn chế này, nếu không phải tuyển rất ít người thì yêu cầu cũng cao đến mức khiến người ta tức lộn ruột.

"Cậu là người mới đến, tôi khuyên cậu dựa vào tư chất của mình, chọn một công xưởng có yêu cầu cao." Bỗng nhiên Melissa bên cạnh lên tiếng đề nghị.

"Tại sao?" Lâm Thịnh vừa mới đến, đối với lĩnh vực tà năng hoàn toàn không có chút am hiểu nào.

Thông tin và tài liệu về Bạch Chỉ, ở Tây Luân cũng không có nhiều. Cậu có thể lọt vào danh sách đề cử của chính phủ Tây Luân đã là quá tốt rồi.

Những thứ còn lại cậu thậm chí còn không kịp tìm hiểu thì đã đến đây, mà những tài liệu này đều không thể tra được trên mạng. Hình như là vì tư chất nên Melissa đánh giá cao Lâm Thịnh hơn một chút. Cô ta ngẩng đầu lên, trả lời bằng âm giọng mũi.

"Đây là một bí mật, nhưng cũng không hẳn là bí mật. Trường Crown ở Bạch Chỉ không phải là tổ chức từ thiện, những học sinh vào đây học tập nhất định đều phải tạo ra giá trị gì đó cho nhà trường. Những công xưởng này đa phần là do các giáo sư trong trường xây dựng lên, thật ra thì nó tương đương với những nhà xưởng nhỏ sản xuất ra để phục vụ cho trường học. Học sinh sẽ vừa học vừa làm, đây là trao đổi."

"Rất thực tế." Lâm Thịnh gật đầu, cậu không hề có ý kiến với chế độ này.

"Nhưng cũng không phải nó không có mặt trái." Melissa cười lạnh, nói: "Công xưởng yêu cầu càng thấp, sau khi bước vào thì càng không học hỏi được bao nhiêu mà mỗi ngày còn phải làm việc mệt đến chết đi sống lại. Mà công xưởng yêu cầu càng cao, mặc dù sau khi tham gia cũng khổ cực nhưng có thể học được rất nhiều. Sau này khi ra ngoài cũng kiếm được công việc tốt hơn so với những học viên khác, rất được trọng dụng."

"Cô bạn này nói không sai." Một nữ sinh đứng bên cạnh nghe được Melissa nói, mỉm cười xen ngang: "Ngoài ra cần phải chú ý đến một điểm. Nếu như không có những thông tin cụ thể của công xưởng và thông tin về tính cách giáo sư thì đề nghị mọi người đừng chọn bừa, tuân theo sự sắp xếp là được rồi."


"Hừ." Melissa châm chọc liếc mắt nhìn nữ sinh kia, không nói gì thêm nữa, dường như là vô cùng khinh thường đối phương.

Ngược lại, Lâm Thịnh lại rất tự nhiên tiếp lời.

"Vậy trong công xưởng có thể học được cái gì?"

"Đây chính là tác dụng của tin tình báo. Thường là giao cho cậu cái gì thì cậu sẽ học cái đó, bản thân không được lựa chọn." Nữ sinh đeo kính trả lời.

Lâm Thịnh nhìn một lượt khắp bảng thông báo, đại khái đã nhớ hết các công xưởng.

Chuông vào học nhanh chóng vang lên. Tất cả các học sinh vội vã rời đi, trở về đúng vị trí trong phòng học.

Chỗ ngồi của Lâm Thịnh, Melissa và Sharon đều được xếp ở hàng đầu. Vì trên ghế được dán tên của từng người nên không được phép ngồi linh tinh.

Thầy giáo hói đầu lại kẹp một xấp giấy dưới nách, sải bước vào phòng học. Cả lớp đang nói chuyện ồn ào, sôi nổi cũng dần trở nên yên tĩnh.

"Thời gian của tôi không nhiều, mọi người nói ngắn gọn thôi. Bắt đầu từ bây giờ, học sinh nào muốn tự xin vào công xưởng hết giờ mang đơn vào phòng làm việc của tôi. Còn những ai muốn theo sự sắp xếp của trường? Tôi sẽ dựa vào thành tích tốt xấu, từ cao xuống thấp của mọi người để lựa chọn." Ông ta có vẻ rất gấp, dường như thật sự là có chuyện cần xử lý.

Rất nhiều người ngồi dưới lớp giơ tay. Lâm Thịnh cũng vội vàng giơ tay. Cậu không hiểu gì về công xưởng, chi bằng chịu tuân theo sự sắp xếp. Nhưng bất ngờ là Melissa cũng giống cậu.

Gã Sharon nọ nhìn hai người một cái rồi cười lạnh, không thèm để ý nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận