Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai

Chỉ chốc lát sau, học viên ở phía trước từ từ đi hết, nhanh chóng đến lượt cô nữ sinh có mái tóc dài màu bạch kim kia. Cô ta bước lên một bước, lấy một tấm thẻ màu bạch kim từ trong ví rồi chìa ra.

"Melissa Shakato. Đây là học phí."

Nhân viên ở trong nhận lấy rồi quẹt thẻ. Sau khi nhìn thấy thông tin, người này hơi khựng lại, thái độ lúc trả thẻ về lập tức trở nên vui vẻ, hòa nhã hơn.

"Tiểu thư Melissa, chúc cô có một cuộc sống vui vẻ ở trường."

"Cảm ơn." Melissa nhận lấy tờ đơn báo danh, xoay người rời khỏi hàng.

Lâm Thịnh theo sau bước lên, đưa thẻ căn cước bình thường của mình ra.

"Lâm Thịnh, đây là thẻ căn cước."

Bên trong tiếp nhận thẻ, nhanh chóng hoàn thành không chút chần chờ, sau đó đưa đơn báo danh nhập học cho cậu. Cậu xoay người, vừa mới ra khỏi đội ngũ xếp hàng thì lập tức nghe thấy ở cách đó không xa có người đang thấp giọng nói chuyện.

"Là Melissa sao, người trong gia tộc Shakato lại đến nữa?"

"Chắc là cô em gái rồi. Hai chị em liên tục vào trong một trường học, chậc chậc, đây là sợ lửa cháy chưa đủ lớn à?"

"Mida của chúng ta không giống Euro bên kia. Bên này tôn trọng tự do, không có nhiều quy củ và lễ tiết phức tạp như vậy. Chúng ta có thể thu hút nhiều nhân tài ưu tú không phải là chuyện rất bình thường sao?"

"Bàn tán sau lưng bọn họ, quả thực là vô lễ!"

"Người của gia tộc Shakato vừa đánh người bên kia, bây giờ bên kia lập tức có cơ hội tốt hơn để trả thù. Đưa một cô gái đến đây là để cho bên kia hả giận sao? Thứ gì vậy? Vật hy sinh à?"

Đủ thứ giọng xầm xì to nhỏ chui vào trong tai của Lâm Thịnh.


Với tố chất cơ thể bây giờ của cậu, thính lực không còn bị giới hạn trong phạm vi mười mấy mét xung quanh. Có điều, tuy rằng nghe được hình như trong chuyện này có bí ẩn gì đó, thế nhưng cậu lại nhíu mày, dứt khoát chặn lại âm thanh này.

Cậu đến đây là để học tập, không phải là để hóng chuyện.

Hoàn thành xong thủ tục nhập học, tiếp đó có người phụ trách chia ký túc xá, phát sách vở và thời khóa biểu.

Ký túc xá là một người một phòng, có nhà vệ sinh và ban công riêng, điều kiện rất tốt. Tài liệu học không khác gì tài liệu của đại học bình thường cả, không có chút gì liên quan đến tà năng. Tất cả đều là lịch sử Mida, lịch sử trường học, triết học, tiếng Mida, vật lý cơ sở, hóa học cơ sở...

Sau khi lấy được tài liệu thì cũng không còn sớm nữa.

Lâm Thịnh ăn một bữa bình thường trong nhà ăn của trường học. Căntin trong đây cũng chẳng khác gì bên ngoài cả, thậm chí còn không ngon bằng thức ăn ở Tree Minton.

Có điều bây giờ bên Tree Minton đã có phân thân của Cardura tiếp tục đi học thay cậu.

Lâm Thịnh ở bên kia vẫn tồn tại, mà bên này lại là một Lâm Thịnh trùng tên trùng họ nhưng không phải là một người.

Đối với người Tịch Lâm, cái tên như vậy không thể nói là hiếm thấy. Số người tên là Lâm Thịnh trong cả nước không đến một nghìn thì cũng phải mấy trăm.

Thậm chí Lâm Thịnh còn chẳng thèm ngụy trang, chỉ thay đổi thân phận của mình thôi. Đối với một người có Thánh lực cấp sáu, thực lực tổng hợp đạt đến cấp bảy như cậu thì đây chẳng tính là việc gì khó cả.

Dù sao, "thân phận mới" này của cậu chỉ đơn giản là họ hàng xa của Lâm Thịnh Thánh Điện.

Lâm Thịnh trải giường chiếu, cất gọn tài liệu học xong thì đứng trước cửa sổ ban công, quan sát phong cảnh bên ngoài.

Phòng của cậu ở tầng ba, đúng lúc nhìn thấy bên dưới cửa sổ là tiểu thư Melissa đang nói chuyện với người khác trên mảnh đất trống. Hình như người nói chuyện với cô ta cũng là học sinh trường này, có điều không giống như học sinh mới.

Bốn người ở phía dưới anh một lời tôi một câu, bầu không khí có vẻ không mấy tốt đẹp mà tràn ngập mùi thuốc súng.


Một người trong đó nhanh chóng gầm nhẹ, đỏ mắt nhìn về phía Melissa, dường như muốn xông lên đánh người, thế nhưng lại bị hai cậu choai choai khác cùng nhau kéo lại.

Lâm Thịnh nhìn một lúc, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Với góc độ hiện giờ của cậu, nhìn mấy tên nhóc mười sáu, mười bảy tuổi cãi nhau đánh nhau, lại còn ra vẻ như người trưởng thành thì rất buồn cười.

Cốc cốc cốc.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa phòng vang lên.

Lâm Thịnh bước ra mở cửa.

Bên ngoài là mấy học sinh mới, trong đó có một nam sinh có mái tóc ngắn màu nâu, gương mặt tươi sáng như ánh nắng ban mai, cười với Lâm Thịnh.

"Bọn mình là học sinh mới đến ở mấy phòng bên cạnh, mình tên là Feller. Cậu có muốn tụ họp giao lưu với bọn mình không?"

"Không cần đâu, cảm ơn." Lâm Thịnh nở nụ cười ôn hòa.

Cậu không rảnh xã giao với mấy tên nhóc này.

"À..." Feller ngạc nhiên, lập tức rất lễ phép gật đầu xin lỗi, sau đó đóng cửa lại.

Hình như cậu ta chẳng hề nghĩ đến sẽ có người từ chối giao lưu với người khác, nên mãi đến lúc đi cậu ta vẫn còn rất kinh ngạc.

Lâm Thịnh đóng cửa lại, nhanh chóng lên giường ngủ.

Giấc mơ lần này cũng giống như trước vậy, vì vừa mới đến một nơi mới, dường như vẫn còn đang thích ứng nên không có bất kỳ một động tĩnh nào.


Lâm Thịnh cũng vui vẻ yên tâm nghỉ ngơi.

Nếu muốn tiếp xúc được với điều huyền bí cốt lõi của tà năng trong thời gian ngắn nhất, cậu nhất định phải nhanh chóng thể hiện ra tài năng thiên bẩm và thực lực của mình.

Nhất là thiên phú về phương diện tà năng.

Cũng may cốt lõi của tà năng là linh hồn, mà đó cũng chính là điểm mạnh nhất của cậu.

Tâm linh và linh hồn gắn bó mật thiết, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.

Lúc ở Tây Luân, cậu đã kiểm tra sơ bộ được là mình có tư chất thức tỉnh tà năng.

"Hy vọng mọi chuyện đều thuận lợi, đừng trở nên rắc rối thêm nữa."

Mang theo suy nghĩ như vậy, Lâm Thịnh kéo chăn lên, yên lặng chìm vào quá trình minh tưởng Hôi Ấn.

Trước khi đi, cậu triệu hồi Thánh giáo sĩ, bảo hắn chế tạo sách truyền thừa nên cậu cũng nhận được một Hôi Ấn mới. Nếu không phải một Thánh điện chỉ có thể có một quyển sách truyền thừa, và một quyển sách truyền thừa chỉ có thể ghi chép một Hôi Ấn, thì đoán chừng cậu đã cho Thánh giáo sĩ kia khắc ra hết toàn bộ Hôi Ấn mà hắn biết.

...

...

"Tôi rất vui mừng vì mọi người đã chọn đại học Bane làm nơi vỡ lòng, thức tỉnh tà năng đầu tiên của mình."

Vào sáng sớm ngày thứ ba sau khi nhập học, đúng bảy giờ, Lâm Thịnh học tiết học tà năng đầu tiên của mình.

Giáo viên là một ông lão hói đầu đeo kính, cao một mét năm, trong tay cầm một cây thước dạy học một mét. Ông ta không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ trên cái bảng trắng đằng sau, thỉnh thoảng còn cầm lấy viên phấn màu đậm viết viết vẽ vẽ lên đó.

Lâm Thịnh ngồi trong đám học sinh hơn bốn mươi người, cũng giống như cô tiểu thư Melissa mới nhập học kia, nghiêm túc nghe thầy giáo phía trên giảng bài.

"Có rất nhiều người thức tỉnh tà năng lại bị xem là sức mạnh của ma quỷ, bị coi là dị năng tâm linh hoặc coi đó là tài năng siêu phàm, biểu tượng của việc đầu thai chuyển thế vân vân."


Ông lão hói đầu cười lạnh một tiếng.

"Đáng tiếc, những điều đó đều là giả, là ngu ngốc. Bản chất của tà năng là sức mạnh linh hồn, là sự hiển hiện của ý chí. Được rồi, cụ thể thì chúng ta không cần phải nói nhiều."

Ông ta cong ngón tay rồi búng một cái, ngay lập tức, một tia sáng màu xanh lá lóe lên rồi biến mất.

Xoẹt...

Trên bàn học trước mặt Lâm Thịnh nhanh chóng xuất hiện một viên thủy tinh hình thoi nhỏ bé mà tinh xảo.

"Đây là thủy tinh đo năng lực, chuyên dùng để kiểm tra hoạt tính tà năng. Bây giờ hãy nhìn chăm chú vào nó, tưởng tượng cho nó biến thành màu đen." Thầy giáo hói đầu dặn dò.

Lâm Thịnh liếc nhìn xung quanh, trước mặt các học sinh khác đều có một thứ như vậy.

Cậu nhìn thấy Melissa ngồi phía sau bên trái đang vô cùng khinh thường chơi đùa thủy tinh, trong ánh mắt đầy chán ngán.

Xem ra cô tiểu thư này đã kiểm tra ở nhà từ lâu.

Lâm Thịnh thu tầm mắt lại. Cậu cũng muốn biết tư chất tà năng của mình ra sao.

Cậu nhìn chăm chú vào thủy tinh, từ từ tưởng tượng nó biến thành màu đen.

Chỉ chốc lát sau, thầy giáo hói đầu lại lên tiếng, cắt ngang cái nhìn chăm chú của mọi người.

"Dựa theo độ đen của thủy tinh, chúng ta chia tư chất thành chín cấp độ, càng đen thì tư chất càng ưu tú. Bây giờ các em có thể ngẩng đầu lên, nhìn vào thẻ đối chiếu màu sắc, xem bản thân mình là loại tư chất nào."

Ông lão chắp tay sau lưng, đi qua đi lại trong đám học sinh, vừa nhìn thấy có viên thủy tinh nào thay đổi màu sắc thì lập tức lấy lại, sau đó viết vào sổ.

Ông ta nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm Thịnh, hơi sửng sốt.

Khi thấy viên thủy tinh hình thoi trên bàn trước mặt cậu đã biến thành màu đen kịt, vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, thậm chí còn cười thân thiện với cậu.

Lâm Thịnh lễ phép cười lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận