Editor: Nguyetmai
"Liệt Đẳng Sử… Mạnh thật đấy!" Lâm Thịnh thầm cảm thán.
Vừa rồi, khi cậu đánh nhau với Tọa Thiên Sứ Gunan, mỗi chiêu hầu như đều vượt hẳn qua sức mạnh toàn lực của Lục Dực.
Nói cách khác, chỉ cần bọn họ muốn thì chỉ một ý nghĩ thoáng qua thôi cũng có thể khiến cường giả cấp cao nhất của Lực Dực phải đối phó chật vật, bất kỳ lúc nào cũng có thể mất mạng. Cấp độ này đã vượt xa Lục Dực, đạt đến một cảnh giới hoàn toàn mới.
"Khi không khống chế bản năng thiên phú, cho dù mình chưa triển khai hết toàn bộ năng lực thiên phú thì nhiều nhất mình cũng chỉ chịu đựng được mười giây…"
Lâm Thịnh tính toán thời gian, quyết định cho Gunan một đòn cuối cùng.
"Vĩnh biệt, Tọa Thiên Sứ của Tháp Thiên Đường."
Cậu giơ tay về phía đầu rồng ở giữa không trung, nhẹ nhàng nắm chặt lại.
"Có phải mày đang hiểu lầm về Liệt Đẳng Sử không?"
Bỗng nhiên, một âm thanh bình tĩnh vang ra từ đầu rồng.
Vù…
Con rồng đen run lên bần bật, trên người hiện ra vết nứt màu xanh lục, dường như có ánh sáng từ bên trong chiếu ra.
Ánh mắt của Lâm Thịnh lạnh lẽo, cậu không dám hờ hững nữa mà dùng toàn bộ sức lực thúc đẩy thiên phú. Vô số sợi râu rồng lại chồng chất lên, cố gắng áp chế ánh sáng màu xanh lục lần nữa.
"Vui đó… Thật là thú vị… Bây giờ càng lúc tao càng muốn móc mắt của mày… Không ngờ ngoại trừ tà năng còn có thể gặp được sức mạnh có tiềm lực như thế…"
Giọng nói của Gunan có chút say mê xen lẫn bệnh hoạn vang ra từ đầu rồng.
Vô số sợi râu rồng bao phủ xung quanh hoàn toàn không ngăn cản được. Mồ hôi chảy ra từ thái dương Lâm Thịnh, từng giọt từng giọt tích tụ lại rồi trượt theo gò má của cậu.
Nhưng cậu không định giơ tay lau đi.
Ầm!!
Vô số đường đen bỗng nổ tung, một vành sáng khổng lồ màu xanh lục dần hiện lên giữa bầu trời đêm.
Phạm vi mấy chục mét xung quanh đều được ánh sáng đó chiếu rọi, sáng rõ như ban ngày.
Bên trong ánh sáng màu xanh chói lòa ấy là Gunan đã hoàn toàn thay hình đổi dạng.
Bộ quần áo bình thường hắn mặc trước đó giờ đã biến thành một bộ trang phục tinh xảo, áo choàng dài thêu đầy hoa văn thằn lằn trông như rồng lượn.
"Sau khi trở thành Liệt Đẳng Sử, đúng là cấp độ tà năng sẽ tăng cao, sức mạnh cũng tăng lên. Nhưng so sánh với những cái đó, thứ thật sự giúp chúng ta đứng trên vạn vật chúng sinh không phải những thứ tẻ nhạt đó…"
Ánh lửa quanh người Gunan đột nhiên rút về, chỉ trong một giây, tất cả đã trở lại bên trong cơ thể của hắn. Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất, gương mặt bình thản bây giờ khác hẳn với thái độ ngả ngớn trước đó, tựa như là hai người hoàn toàn khác nhau.
"Thôi, trò chơi chấm dứt tại đây."
Một lần nữa, hắn giơ tay lên.
"Tao chơi chán rồi."
Lâm Thịnh đột nhiên lui nhanh về phía sau, lắc người né về phía bên phải hòng tránh những chiêu truy kích có khả năng xuất hiện.
"Huyễn Tưởng - Không Ánh!"
Thế nhưng, cùng với một tiếng nói tựa như của thần thánh, một lực hút khổng lồ đến mức không tưởng kéo cậu trở về. Trong chốc lát, khoảng cách giữa cậu và Gunan còn chưa đến hai mươi mét.
Cùng lúc đó, một lớp ánh sáng màu bạc với những dấu hiệu màu xanh chuyển động bao vây Lâm Thịnh và Gunan lại. Trong thoáng chốc, hai người bị vây lại trong khoảng đất trống có đường kính tầm hai mươi mét.
Gunan đã trở về trạng thái ban đầu, trên người không có chút tà năng hay ngọn lửa nào. Tay hắn cầm một con dao găm nhỏ, trên gương mặt là vẻ ung dung, bình tĩnh.
"Thật đáng tiếc… Nếu như mày trải qua và tiếp nhận tà năng thì có lẽ đã bước vào Liệt Đẳng Sử, sánh vai cùng tao."
Hắn tùy tiện vung vẩy con dao găm trong tay.
Chỉ là nhát vung hết sức đơn giản nhưng lại mang theo tiếng xé gió vô cùng lớn.
Đôi đồng tử của Lâm Thịnh co lại. Đối phương chỉ tùy ý vung dao thôi mà đã khiến cậu cảm thấy tính mạng bị uy hiếp. Cậu cảm giác được rất rõ con dao trên tay Gunan không hề có một chút tà năng nào, thậm chí sức lực cũng không có bao nhiêu.
Rõ ràng chỉ vung lên bình thường thôi nhưng sao lại khiến cậu cảm thấy bị uy hiếp??
"Rất kỳ lạ đúng không?" Gunan cười nhẹ.
"Trong số những người tà năng, chỉ có ai đã thức tỉnh Bình Đẳng Hải thì mới có tư cách được gọi là Liệt Đẳng Sử. Đó là luật thép. Mà Liệt Đẳng Sử bọn tao, một khi cảm nhận và lĩnh ngộ được Bình Đẳng Hải thì sẽ đánh thức được một năng lực chỉ thuộc về bản thân mình từ nơi sâu thẳm trong linh hồn. Loại năng lực này mới thật sự là thứ khiến nhóm Liệt Đẳng Sử trở thành thế lực mạnh nhất, đứng trên đỉnh quan sát hết thảy."
Hắn không hề keo kiệt, giải thích toàn bộ chiêu thức của mình cho đối thủ nghe. Việc này trước đó hắn đã làm rất nhiều lần rồi.
Trước khi giết chết kẻ địch thì phải tiêu diệt toàn bộ hy vọng của đối phương. Khi ý chí bị dao động, tinh thần sẽ trở nên hoài nghi và run rẩy. Vì vậy, linh hồn cũng sẽ bị yếu đi.
Năng lực của hắn tên là Không Ánh.
Mấu chốt của nó là nhìn thấu mức độ chênh lệch của linh hồn, rồi sinh ra hiệu quả khác biệt. Nếu như linh hồn của đối thủ mạnh hơn hắn, sức mạnh linh hồn của đối phương sẽ bị suy yếu đi một nửa. Nếu như linh hồn của đối thủ yếu hơn thì lực sát thương đối với linh hồn từ tất cả những đòn tấn công của hắn sẽ tự động được nhân đôi hoặc thậm chí còn hơn thế nữa. Đây là chiêu thức tấn công chuyên nhắm vào linh hồn.
Hai loại phán đoán và quyết định này chỉ có thể thực hiện một lần.
Mà muốn thoát khỏi tình trạng này thì chỉ có Liệt Đẳng Sử giống hắn, một kẻ có thể sử dụng tà năng mạnh hơn hắn để tránh né. Còn đối với người bình thường, ở trong phạm vi hai mươi mét như thế này thì chỉ có thể làm cá trên thớt, mặc cho hắn chặt chém. Đến khi có thể phân thắng bại thì đối phương đã hoàn toàn mất ý thức.
"Mày không phải Liệt Đẳng Sử, dù cố gắng thế nào cũng chỉ uổng công phí sức mà thôi." Gunan tiến từng bước tới gần Lâm Thịnh, cảm nhận linh hồn đối phương đang bị chấn động, đang hoài nghi và suy yếu dần.
"Bây giờ thì… Chuẩn bị chết đi!"
Cơ thể hắn lóe lên, ném dao về phía Lâm Thịnh.
Chỉ là một cú ném dao bình thường nhưng lực xé gió và khí thế còn mạnh gấp đôi so với vừa rồi!
Dao găm lao tới ầm ầm như thiên thạch, phóng về phía Lâm Thịnh.
Keng!
Cùng lúc đó, Lâm Thịnh vung kiếm ra với tốc độ nhanh như chớp, ngăn dao găm lại.
Nhưng chỉ mới tiếp xúc thôi, cậu đã cảm nhận được sức ép đó.
Trọng lượng và sức ép cực kỳ to lớn không ngừng truyền đến từ dao găm. So với vừa rồi, sức mạnh của Gunan đã tăng lên rất nhiều, hoàn toàn vượt khỏi khả năng mà cậu có thể chống đỡ.
Cho dù có sức mạnh của bóng đêm hỗ trợ, thế nhưng trường kiếm màu vàng mà cậu cầm trong tay cũng không ngừng bị ép về phía cậu.
"Sao rồi? Có muốn đầu hàng hay không?" Gunan mỉm cười: "Chiến đấu đến mức này, một là ngươi bị ta khắc dấu ấn Linh Hồn, sau đó trở thành người của ta. Hai là chết ở đây." Hắn nhẹ nhàng tiếp thêm lực, đá về phía trước một cái.
Ầm!!!
Lâm Thịnh cũng gắng đỡ cú đá này, nhưng sức mạnh khổng lồ khiến cậu không chịu nổi nữa mà bay ầm ầm ngược về phía sau, va vào màn sáng màu bạc rồi lại văng ngược trở lại.
"Chọn đi." Hắn lại tiếp tục ném dao găm nhanh như chớp.
Keng!
Lâm Thịnh cố đỡ đòn rồi bay ra ngoài lần thứ hai. Cuối cùng cậu không chịu nổi nữa, phun máu giữa không trung rồi ngã dưới đất.
"Đúng rồi, năng lực vừa nãy của ngươi đâu? Dùng thử xem nào?" Gunan bước ra một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện ngay sau lưng Lâm Thịnh, đâm dao găm tới.
Phập phập.
Lâm Thịnh không kịp phản ứng, không thể nào né nhát đâm này được nên phần eo bị rạch trúng. Cảm giác tê dại nhanh chóng xuất hiện ở chỗ rạch.
Cậu tiến lên vài bước, xoay người đề phòng.
Thế nhưng, cảm giác tê dại từ vết thương trên eo nhanh chóng lan ra.
"Độc sao!? Chết tiệt!"
Cậu hoàn toàn không ngờ Liệt Đẳng Sử này lại mạnh như thế.
Mức độ như vậy, Lục Dực hoàn toàn không thể so sánh được! Trước sức mạnh như vậy, bao nhiêu Lục Dực đi chăng nữa cũng chỉ có thể làm đồ ăn cho người ta!
Bình Đẳng Hải… Cái này quả thật giống như hack!!
"Thế nào? Tao hết kiên nhẫn rồi đấy." Gunan từng bước từng bước đến gần cậu.
"Ha ha… Dấu ấn Linh Hồn sao? Nghe thì chẳng phải thứ tốt lành gì…" Lâm Thịnh kéo mặt nạ xuống, phun một ngụm máu ra, đôi mắt màu tím ẩn hiện sự nóng nảy.
"Tốt chứ, ngoại trừ không thể hóa giải ra, còn những thứ khác đều tốt cả mà. Dù sao làm chó cũng tốt hơn chết, không phải sao? Kiểu gì thì mày cũng không thoát được đâu, chết rồi thì linh hồn cũng bị tà năng của tao thiêu đốt, chẳng sót lại gì." Gunan mỉm cười.
Hắn không có nói dối, màn ánh sáng này là lớp bảo vệ có thể ngăn hết mọi gợn sóng linh hồn.
Lâm Thịnh không nói gì, mà cậu cũng không dám dùng sức mạnh thiên phú của Vua Bóng Đêm nữa. Nếu sử dụng thì kết quả duy nhất là linh hồn của cậu sẽ rơi vào trạng thái hôn mê, mất ý thức như lần trước.
Vào lúc này mà mất đi ý thức thì cơ thể Vua Bóng Đêm sẽ bị điều khiển bởi bản năng chiến đấu. Đối mặt với tên này, đến cả cậu điều khiển và bộc phát ra toàn bộ sức mạnh thiên phú còn không giải quyết được, nói chi là để bản năng chiến đấu tự xử lý.
"Vẫn không lên tiếng sao?" Cuối cùng, Gunan cũng mất hết kiên nhẫn: "Bỏ đi, nếu không đồng ý thì đi chết đi."
Trên người hắn dần bốc lên ngọn lửa tà năng.
Bây giờ, ngọn lửa ấy mạnh ít nhất gấp đôi vừa rồi! Màu xanh ban đầu bây giờ đã biến thành màu đen kịt. Lâm Thịnh cắn răng đứng lên, dựng thẳng thanh kiếm trong tay lên, cụp mắt xuống.
Đùng!
Bỗng nhiên, một tiếng nổ nhỏ truyền đến từ bên ngoài màn ánh sáng.
Trong lòng Lâm Thịnh giật thót, cậu quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Ở bên ngoài màn ánh sáng màu bạc, từng bóng người màu trắng như thủy triều điên cuồng xông về phía này, sau đó từng cái bóng hóa thành khói đen, biến mất cùng điểm sáng tương ứng.
Cardura đứng ở chỗ cũ, hai mắt đã biến thành màu đen kịt từ lâu.
"Anh…"
Nó đứng ở xa xa bên ngoài màn sáng, mở miệng nói gì đó với Lâm Thịnh, môi lúc khép lúc mở nhưng âm thanh không thể truyền vào được.
Dường như nó cảm nhận được cái chết trong màn ánh sáng, phân thân bên cạnh không ngừng xông vào đó như tre già măng mọc, không hề ngừng nghỉ.
"Đừng chết mà…"
Trong mắt Cardura lộ vẻ cầu xin.
Một loạt phân thân nổ tung chỉ khiến màn ánh sáng xuất hiện chút gợn sóng, ngoài ra không hề có bất kỳ động tĩnh gì.
Chỉ một thoáng sau, da thịt trên người Cardura dần hiện màu đen, vô số năng lượng từ nơi cực xa bị nó thu hồi và gom lại. Sức mạnh trên người nó nhanh chóng tăng lên, trong nháy mắt đã biến thành cấp độ Ngũ Dực.
Nhìn thấy động tác của Cardura, vẻ mặt Lâm Thịnh bỗng chốc thay đổi. Cậu đã đoán được ý đồ của nó.
"Dừng lại! Cardura!"
"Anh, cảm ơn anh đã chăm sóc em trong khoảng thời gian này." Cardura mỉm cười với cậu, sau đó không hề do dự mà xông về phía màn ánh sáng, thái độ kiên định và thành kính.
"Đối với em mà nói, anh chính là ánh sáng duy nhất cũng như cuối cùng… Hẹn gặp lại, anh trai."
Trên người nó xuất hiện vô số lớp khói đen, cả cơ thể lao về phía màn ánh sáng.
Vụt!
Giữa đường, đột nhiên nó biến trở về bản thể, một cánh tay trắng bệch khổng lồ tạo thành một mặt người. Nó va vào màn ánh sáng với sức mạnh vô cùng lớn.
"Không!!!" Sắc mặt Lâm Thịnh vô cùng dữ tợn, cậu thét lên một tiếng như điên như dại, dùng hết sức muốn xông về phía Cardura.
Thế nhưng, màn ánh sáng màu bạc lại ngăn cản giữa hai người giống như một khe núi. Cậu chỉ có thể liên tục chém vào màn ánh sáng một cách uổng công phí sức.
"Không!!!" Cậu lại hét lên, chém mạnh vào màn ánh sáng.
Thời gian giống như dừng lại.
Tốc độ xung quanh như chậm lại trong khoảnh khắc ấy, giống như hiệu ứng phim quay chậm.
Lâm Thịnh nhìn bóng người to lớn của Cardura đang vọt đến, không biết từ đâu trong lòng bỗng xuất hiện một nỗi đau không tên.
Bóng tối từ sâu trong linh hồn tuôn ra, dường như bao phủ tất cả ý thức của cậu.
Thoáng cái, hai mắt cậu tối sầm lại.
Bản thân cậu đang đứng trên một mặt hồ đen tĩnh lặng như tấm gương khổng lồ.
Đối diện cậu là một người cũng đang đứng. Một người đàn ông có đôi mắt màu tím, đeo mặt nạ và mặc áo giáp. Hồ nước màu đen dưới chân hai người từ từ xuất hiện những gợn sóng liên tục nối đuôi nhau, giao thoa, cuối cùng biến thành những bọt nước li ti.
"Tôi nhìn thấy nỗi đau của cậu." Người đối diện nói giọng nhẹ nhàng.
"Vua Bóng Đêm…" Lâm Thịnh nhận ra cặp mắt ấy, chỉ có Vua Bóng Đêm mới sở hữu ánh mắt dịu dàng như vậy.
"Giao cho tôi."
Vua Bóng Đêm ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng kéo mặt nạ xuống để lộ một nụ cười.
"Bây giờ cậu đã quá mệt rồi."
"Tôi…" Lâm Thịnh há miệng toan nói gì đó, nhưng nỗi đau đớn trong tâm hồn càng lúc càng lớn hơn.
Vua Bóng Đêm không nói gì nữa, chỉ xoay người từ từ đi vào trong bóng tối.
"Nếu còn cơ hội, thay tôi nói với Shana rằng tôi yêu cô ấy."
Lâm Thịnh muốn đuổi theo nhưng bỗng nhiên khung cảnh trước mắt sáng rực lên, chỉ chớp mắt cậu đã trở về trước màn ánh sáng. Tất cả vẫn giống hệt trước đó, chỉ có một sự khác biệt duy nhất là trên màn ánh sáng đang phản chiếu lại đôi mắt dịu dàng của Vua Bóng Đêm.
"Thật tốt… Một thế giới không bị hủy diệt." Vua Bóng Đêm đứng lên, nhìn xung quanh như xem một thước phim quay chậm.
Cardura liều mình chịu chết.
Tọa Thiên Sứ Gunan bình tĩnh, lạnh lùng.
Xa xa là cuộc chiến đấu khốc liệt của Thánh Điện và sát thủ.
Trong bầu trời đêm, lá khô chậm rãi rơi xuống.
Phía trên là ánh trăng im lặng chiếu sáng.
Cùng với… Bản thân anh ta đang sống sờ sờ, vô cùng mạnh mẽ.
"Cuối cùng ta là Lâm Thịnh hay là Deas?"
Anh ta cúi đầu nhìn đôi tay trắng trẻo, thon dài của mình. Sau đó tầm mắt dần di chuyển lên, dừng ở trên người Tọa Thiên Sứ Gunan. Thời gian như được tua nhanh lên, trở lại tốc độ bình thường.
Trong đôi mắt của anh ta dần hiện ra những vết nứt màu vàng, vô số ánh sáng vàng kim trong tròng mắt đang không ngừng xoay tròn. Tất cả ánh sáng màu vàng nhanh chóng tập trung lại, hình thành trong hư không một con rồng ba đầu màu vàng đang khoanh tròn trông rất uy nghiêm.
"Sám hối đi. Kim Sắc Vĩnh Ám… Long Vương Ngưng Thị."
Xẹt…
Một dòng gì đó đen như mực đột ngột leo lên chân của Gunan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...