Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai

Trong mấy ngày nay, một tổ chức địa phương có tên là Thánh Điện Tây Luân đột nhiên lại bắt đầu càn quét tất cả thế lực bên ngoài đến đây vì bảo vật Thiên Mệnh.

Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, đã có hơn mười thế lực vừa và nhỏ bị đánh tan tác phải rút lui. Trong những tổ chức cỡ trung thì có bốn tổ chức bị ép lùi về, hai tổ chức vẫn còn ngoan cố, tất cả cứ điểm đều bị tiêu diệt.

Trong số các tổ chức cỡ lớn, có hai tổ chức đã chiến đấu trực diện với Thánh Điện, sau đó không nói một lời mà yên lặng rút lui.

Những tổ chức cỡ lớn còn lại đều bắt đầu không hẹn mà cùng tăng thêm quân số. Bọn họ cũng không phải là những thế lực nhỏ bị hù dọa một cái là bỏ chạy.

Trong số đó, Huyết Phần chính là tổ chức có lực lượng đông đảo nhất.

"Đã muộn như vậy rồi, không bằng ở lại uống trà với tôi? Sắc trời không ổn, cẩn thận trên đường về lại gặp nguy hiểm đó."

Trong bóng đêm, một cô gái quỷ dị với hai cánh tay trắng nhợt nhưng đôi mắt lại đen kịt, chậm rãi hiện thân đi ra từ trong bóng tối. Cô ta đứng ở đằng xa lẳng lặng dõi theo đám người Huyết Phần đang chia nhau chạy trốn, sau đó bỗng dưng cười khẽ, tiếng cười phát ra nghe như là chuông bạc.

Bụp bụp bụp.

Gần như cùng lúc đó, trong bóng tối, từ chỗ mấy người thuộc tổ chức Huyết Phần đằng kia đều vang lên tiếng va chạm rất nhỏ. Đám người đau đớn rên rỉ, họ bị một thứ gì đó không rõ ép phải quay trở về, chật vật tụm lại chung một chỗ.

"Tụi bay đang muốn tuyên chiến trực tiếp với Huyết Phần bọn tao đấy hả?!" Người đàn ông bị bao vây giận dữ nói.

"Tuyên chiến? Mày cảm thấy bọn mày có tư cách đó sao?" Cô gái xinh đẹp cười nói.

"Người của Thánh Điện đều điên cuồng như thế à?"


Bên trong một chiếc xe con dừng ở rìa đường cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn mặc âu phục đeo găng tay đen mở cửa xe bước xuống.

Đôi mắt của người này rất lạnh lùng, quần áo trên người rất gọn gàng chỉn chu, phẳng phiu sạch sẽ. Nhìn từ bên ngoài, gã giống như một luật sư có tiếng, hoặc là một nhân vật quyền lực thuộc loại tinh anh đứng đầu trong giới tài chính. Nhưng từ hoa văn màu bạc mờ mờ sáng trên mu bàn tay của gã, có thể thấy được, người này tuyệt đối không phải là người bình thường.

"Đại nhân Xám Bạc!" Đám người Huyết Phần bị bao vây lập tức kích động, vội vã cúi đầu chào hỏi người đàn ông, bày tỏ sự tôn kính.

Cô gái xinh đẹp cũng cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên cơ thể của người đàn ông kia, nụ cười trên mặt hơi thay đổi.

"Cường giả cấp bậc này mà lại có thể tự mình hành động sao? Rút lui!"

Hơn mười thành viên Thánh Điện xung quanh cô ta lập tức nhanh chóng rút lui, lẫn vào trong bóng tối.

"Mới tới mà đã muốn đi rồi sao? Có phải là quá xem thường Xám Bạc tao rồi không?"

Người đàn ông đeo găng tay hoa văn màu xám bạc cười lạnh một tiếng, tiến về phía trước một bước, hoa văn trên găng tay đột ngột phát ra ánh sáng bạc.

Từng sợi tơ màu bạc bắn ra từ trên găng tay của gã, chỉ chốc lát đã ngưng tụ rồi hóa thành từng con chim bạc. Chúng bay lên, đuổi theo đám người Thánh Điện trong bóng tối.

"Ở trong địa phận Thánh Điện của tôi mà còn dám ra tay giết người?"

Một bóng trắng chợt lóe lên trong bóng tối, dùng tốc độ nhanh như chớp chặn đứng đám chim màu bạc vừa bay ra. Một loạt âm thanh trầm đục vang lên, những con chim dễ dàng bị nghiền nát và vỡ thành mảnh nhỏ, hóa thành những điểm sáng li ti rồi tản ra.

Bóng trắng lập tức rơi xuống, hóa thành một cô gái tóc trắng dịu dàng với vóc người nhỏ nhắn và hai cánh tay tái nhợt.

"Không ngờ ở khu vực Thánh Điện của tôi mà lại có thể thu hút một nhân vật lớn như Tứ Dực ghé qua. Đúng là hiếm thấy."


Gương mặt của Xám Bạc cứng đờ, vẻ ung dung lúc trước dần dần bị thay thế bởi sự nghi ngờ và kinh hãi.

"Thánh Điện cũng có cường giả cấp bậc này sao??!" Mặc dù chỉ mới tiến vào Ngũ Dực, nhưng mà trường lực cùng với loại sức mạnh kinh hoàng tản ra từ trong ra ngoài một cách hết sức tự nhiên như thế thì không phải là giả. Ban đầu, gã cho rằng Thánh Điện này cũng chỉ là một tổ chức bình thường mà thôi, có người thuộc cấp Trấn Áp Tứ Dực đã là rất lợi hại rồi. Không ngờ bây giờ, thậm chí là ngay cả nhân vật lớn như Ngũ Dực cũng xuất hiện!

"Vị đại nhân này, tôi là Xám Bạc Xuy Địch Sứ của Huyết Phần..." "Giết bọn họ."

Ngay cả lời tự giới thiệu về mình, Xám Bạc còn chưa nói hết thì đã bị ngắt ngang. Trong lòng giật thót, gã lập tức xoay người vội vã bỏ chạy.

Chẳng qua là không giống như gã, những sát thủ Huyết Phần thực lực kém cỏi còn lại mới chớp mắt đã bị hàng loạt cánh tay sinh ra từ dưới lòng đất bắt lấy, không tránh thoát được, chỉ có thể nhanh chóng bị hòa tan và chìm xuống mặt đất.

Cardura không đuổi theo Xám Bạc.

Mục đích chủ yếu của Thánh Điện là phô trương thực lực, chứ không phải đuổi cùng giết tận để rồi gây thù chuốc oán.

Giết chết vài con tốt nhỏ bé, có lẽ người ta cũng chẳng hề hấn gì, nhưng một khi tiêu diệt mấy người cấp Trấn Áp thuộc cấp độ Tứ Dực cao nhất thì đó là thuộc về khắc sâu hận thù, chắc chắn sau đó sẽ bị trả thù dồn dập.

Ngoại trừ nguyên nhân này, thì thật ra còn có một nguyên nhân cơ bản nhất.

Cardura nhìn Xám Bạc đã chạy xa, mãi cho đến khi khuất khỏi tầm mắt thì mới ngừng lại. Lúc này, ánh mắt nguy hiểm như có như không lượn lờ trên người nó mới chậm rãi giảm dần rồi biến mất.

"Ngũ Dực... Chỉ vì một bảo vật Thiên Mệnh mà thậm chí Huyết Phần phái cả cường giả cấp độ Ngũ Dực đi... Xem ra trong những tổ chức lớn này đều có nhân vật lớn quan trọng cần được chữa thương."

Đối với Cardura hiện tại mà nói, chiến đấu với cấp độ Ngũ Dực, nó cũng chỉ có thể dọa người một chút. Phô trương khí thế thì không thành vấn đề.


Thế nhưng, một khi đánh thật, vì nó đã chia ra hơn một nghìn phân thân nên thực lực giờ đây quá lắm cũng chỉ ở cấp độ Tứ Dực. Đối diện với Ngũ Dực mà còn không lùi lại, đó chính là tự tìm đường chết.

"Nhưng mà cũng còn tốt, bây giờ chủ yếu là phô bày thực lực, để cho những người bên ngoài biết, Thánh Điện có đủ sức mạnh làm cho người ta kiêng kỵ. Vậy là đủ rồi."

Trong lòng Cardura vang lên giọng nói của Lâm Thịnh.

"Chúng ta không cần giết chết người của tất cả mọi thế lực. Chỉ cần giết một nhóm, cảnh cáo một nhóm, đẩy lùi một nhóm, thế là đủ. Chỉ có bày ra lực lượng đủ nhiều đủ mạnh thì chúng ta mới có tư cách sử dụng bảo vật Thiên Mệnh như một đồ vật mang ra trao đổi, dùng người cần chữa thương của bọn họ, đến trao đổi vật cần thiết cho chúng ta."

Lâm Thịnh tiếp tục nói. Đây mới là mục đích thật sự của cậu.

"Anh nói cái gì cũng đúng." Cardura mỉm cười nói.

Thân là hoàng tử của một nước, đương nhiên là nó rất quen thuộc với những thủ đoạn này. Mà thân là một phân hồn, nó càng biết rõ mục đích của Lâm Thịnh cũng không phải chỉ vì Thánh Điện.

Bảo vật Thiên Mệnh trên người Adolf, đối với những người không có sức mạnh mà nói thì chính là tai họa. Thế nhưng đối với người có thực lực trong tay, nó là tài nguyên và cũng là mạng lưới quan hệ.

Lâm Thịnh làm như thế là đang để Thánh Điện trở thành sức mạnh đứng sau hậu thuẫn cho Adolf, để cậu ta có thể tự tin ngồi ngang hàng với các nhân vật quan trọng và sử dụng phương pháp chữa trị này để tạo dựng mạng lưới quan hệ thuộc về bản thân mình.

Chứ nếu người khác nói một câu thôi là có thể cướp được bí bảo dễ dàng từ trong tay cậu ta, vậy thì ai còn tốn sức sử dụng thứ khác để trao đổi được một lần trị liệu bằng bí bảo nữa chứ?

"Nhưng mà rắc rối cho cậu rồi, có lẽ thân phận của cậu sẽ bại lộ." Lâm Thịnh thở dài, nói.

"Không sao, cho dù không có chuyện này, tin tức em đang ở Thánh điện cũng sẽ bị lan truyền ra ngoài thôi." Cardura không để ý lắm.

"Mày gia nhập Thánh Điện, vậy còn hội Thiết Quyền thì sao? Nhắc mới nhớ, rốt cuộc thì mấy người là hội Thiết Quyền, hay là Thánh Điện hiện nay? Vua Thép trước đó cũng như thế, chẳng phải hồi xưa vẫn luôn tự xưng là tổng hội Thiết Quyền sao?"

Đột nhiên một giọng thiếu niên vang lên ngay sau lưng Cardura.

Giọng nói gần trong gang tấc làm cho tóc gáy trên người Cardura đều dựng đứng. Đó là cường độ sóng âm mà chỉ ai đứng cách nó trong vòng một mét mới có thể phát ra.


Nó vội vã định xoay người lại, đồng thời huy động năng lực, phát động cánh tay tấn công người sau lưng.

"Đừng cử động." Thiếu niên đứng sau lưng ung dung nói: "Mày còn có thể nói ba câu, nhưng mà nếu như mày cử động, ngay cả một câu cũng không thể nói."

Cardura không dám di chuyển. Nó đã cảm nhận được sự đau đớn lan tràn từ trên xuống dưới, không chỗ nào mà không có. Chỉ mới chớp mắt, trong lúc nó còn chưa phát hiện ra thì cơ thể đã bị đối phương chém thành hơn trăm mảnh.

Lý do mà bây giờ nó còn có thể đứng ở đây, là bởi vì tốc độ chém của đối phương quá nhanh, nhanh đến nỗi chức năng cơ thể của nó còn chưa kịp phản ứng.

"Mày là ai!?" Nụ cười trên mặt Cardura biến mất, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo trước nay chưa từng có.

"Tao?" Thiếu niên đứng sau lưng nở nụ cười: "Trước đó đồ đệ Renee của tao cũng đã được bọn mày chăm sóc, cho nên tao đến đây để đáp lễ."

"Renee??"

"A... Ngay cả tên cũng quên rồi sao? Không sao, lần này tao sẽ làm cho mày vĩnh viễn cũng không quên được."

Ầm!!

Vừa dứt tiếng, cả người Cardura đột ngột nổ tung, biến thành hàng trăm mảnh máu thịt vụn vỡ rồi rơi xuống ào ào.

Phía sau màn máu thịt rơi như mưa là một cậu thiếu niên đẹp trai tóc lam mắt đỏ, đang mỉm cười nhìn ngắm cơn mưa máu đầy trời.

Sau lưng hắn chính là thiên tài Renee với vẻ mặt cung kính.

Cũng trong lúc đó.

Trên núi Thánh Điện, bên trong Thánh điện Bóng Tối.

Vua Bóng Đêm đang ngồi tu luyện đột nhiên đứng bật dậy, đôi mắt phát ra ánh sáng đỏ chói lòa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui