Editor: Nguyetmai
"Gần đây thật sự là có quá nhiều người đến Tree Minton, rồng rắn hỗn tạp, căn bản là không thể nắm rõ những người nào vì em mà đến đây." Adolf tiếp tục nói.
"Bên phía biệt đội Siêu Pháp cũng thiếu thốn nhân lực nghiêm trọng, căn bản là không có thời gian để quản thúc. Người ta một không ăn trộm hai không cướp bóc, chỉ cần không phạm tội, không có ra tay, cũng được xem như là người lương thiện."
"Quên đi, để thầy giải quyết." Đúng lúc Lâm Thịnh cũng muốn thanh lý sạch sẽ cơ sở ngầm của Tree Minton một lần.
Chỉ một thoáng sau, tình trạng ùn xe ở phía trước cũng dần dần giảm bớt. Chiếc xe chậm rãi di chuyển về phía trước.
Một phần ý thức của Lâm Thịnh lại truyền thẳng đến trên người quái vật sấm sét ở núi Thánh Điện. Cậu điều khiển nó đi vào bên trong đại sảnh Thánh điện.
Mấy ngày nay bục cầu nguyện lại tích lũy được thêm không ít Thánh lực. Quái vật sấm sét khoác áo choàng rất dày che kín toàn thân, đứng ở phía trước bục cầu nguyện, không nói một lời.
Bên trong đám người cầu nguyện phía dưới, mặc dù có tò mò nhưng không ai dám có hành động nghi ngờ gì với thành viên bên trong Thánh Điện.
Ý thức của quái vật sấm sét trôi đi, Thánh lực trong cơ thể bởi vì linh hồn chia thành ba phần mà chậm rãi bắn ra, kết nối với bảng điều khiển của Thánh điện trên bục cầu nguyện.
"Hoan nghênh ngài, điện chủ Lâm Thịnh tôn kính."
Một giọng nữ nhẹ nhàng và quen thuộc vang lên.
Trước mắt Lâm Thịnh hiện ra mô hình sa bàn của toàn bộ núi Thánh Điện.
Phía sau mô hình là tham số.
"Thánh điện Bóng Tối:
Điện chủ Lâm Thịnh.
Thánh lực: 207 đơn vị.
Thần thuật: Thanh lọc linh hồn cấp độ thấp.
Phạm vi: Một vòng."
"Nếu muốn nâng cấp và nhận được thần thuật mới thì còn kém xa, nhưng mà dùng cái này để xem tình huống ở núi Thánh Điện đúng là rất tiện lợi."
Lâm Thịnh chăm chú nhìn mô hình sa bàn giả lập trước mặt.
Bên trên hiển thị rõ ràng tất cả hơi thở và Thánh lực của người không liên quan, đều là chấm nhỏ màu đỏ.
Bây giờ ở xung quanh Thánh điện Bóng Tối, chỉ có hai chấm nhỏ màu đỏ tồn tại.
Lâm Thịnh phóng tầm mắt nhìn đến, bỗng hơi ngẩn người.
"Được đấy, đã xâm nhập đến Thánh điện rồi cơ à?"
Cậu không nghi ngờ về tính chính xác của cái này.
Cậu cẩn thận so sánh điểm đỏ, sau khi phân biệt ra được những người tương ứng thì trong lòng Lâm Thịnh đã liên lạc và điều động binh sĩ Hầm Giam đóng quân ở trên núi.
Đồng thời, cậu cũng thông báo cho Cardura đang huấn luyện những người khác ở bên trong Thánh điện để phối hợp hành động.
Tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.
Cardura đang cầm roi da giám sát huấn luyện cho học viên thì nhận được tin tức, ngay cả một chút biểu cảm trên mặt cũng không có, vẫn như cũ nên làm thế nào thì làm thế đó.
Chỉ là sự chú ý của nó đã tập trung lên một vài người nào đó trong đám người.
Một nhóm học viên đang chạy vòng vòng theo thường lệ, mồ hôi chảy ướt lưng, thở hồng hộc.
"Arie, Frank, Badie. Ba người ra khỏi hàng. Đi theo tôi một chuyến."
Đột nhiên tiếng nói lành lạnh của Cardura nhanh chóng truyền ra khắp toàn bộ sân huấn luyện.
Ba học viên đó thuộc một tổ, không rõ vì sao lại bị Cardura gọi ra, liền đi vào bên trong Thánh điện nhỏ ở bên cạnh.
Một lát sau, ba người lại đi ra một lần nữa, trở lại đội ngũ.
"Jack, Lâm Tuệ Chí, Trần Quần, bước ra khỏi hàng."
Tổ thứ hai lại được triệu tập, sau đó nhanh chóng đi vào Thánh điện nhỏ.
Chỉ chốc lát sau, tổ thứ hai cũng trở lại, một lần nữa trở về đội ngũ.
Cardura gọi mấy tổ có học viên có vấn đề trà trộn ra, nhanh chóng giao nhiệm vụ cho họ, cũng không quên sử dụng phân thân để ngụy trang thay thế kẻ tình nghi, tiếp tục huấn luyện.
Nhờ kiểu tráo đổi thần không biết quỷ không hay thế này, chỉ một lát tất cả mấy điểm đỏ trên núi Thánh Điện đã bị nó bắt lại và giam giữ.
Cardura thẩm vấn họ để lấy tin tức tình báo cụ thể.
Sau đó, nó rẽ thẳng vào bên trong một căn phòng nhỏ bên cạnh Thánh điện. Không bao lâu sau, bắt đầu có người không ngừng đi xuống từ trên núi Thánh Điện.
Một đám người xa lạ với thực lực hoặc mạnh hoặc yếu, kém cỏi nhất thì cũng là cấp độ Đan Dực, lần lượt đi ra ngoài từ trong căn phòng nhỏ.
Thoạt nhìn thì dường như bọn họ có đủ loại ngoại hình, thân phận, nét mặt.
Nhưng trên cơ thể của tất cả những người này đều có chung một điểm đặc trưng, đó chính là hai tay của bọn họ, tất cả đều hoàn toàn trắng nõn không tỳ vết, không có một chút màu máu hồng hào nào.
Một lát sau, có khoảng mấy trăm người từ trên núi Thánh Điện đổ xuống, tuồn vào các khu vực xung quanh giống như là dòng nước chảy, tự nhiên hòa vào Tree Minton, không có một chút gợn sóng nào.
Tất cả những người này, bắt đầu thống kê và sắp xếp lại những người siêu phàm ở Tree Minton.
...
...
Ầm!
Hai người một nam một nữ cả người trần trụi đang nằm trên giường thì ngồi bật dậy, bọn họ vô cùng ngạc nhiên nhìn mấy người vừa mới phá cửa xông vào.
Không có thời gian nói nhảm, khi nhìn thấy những người xông vào mặc áo giáp màu bạc, đôi nam nữ không nói hai lời mà kéo một tấm khăn tấm bao bọc lấy cơ thể, xoay người liền bỏ chạy.
Động tác của bọn họ rất nhanh nhẹn, hành động quyết đoán, lúc di chuyển cũng chia nhau ra rất tự nhiên, chạy trốn theo hai hướng cửa khác nhau. Rất rõ ràng là họ đã được trải qua huấn luyện lâu dài.
Nhưng chẳng mấy chốc, hai luồng khói đen luồn ra từ hai cánh cửa sổ tương ứng, đúng lúc chặn ngay trước mặt hai người ở trong phòng.
Phập!
Chỉ một thời gian ngắn, từ một căn phòng trong khách sạn truyền ra âm thanh của lưỡi dao sắc bén đâm vào máu thịt.
"Đã giải quyết. Nơi thứ mười ba." Một cô gái với sắc mặt trắng bệch mặc quần áo nhân viên phục vụ khách sạn đi ra ngoài cửa phòng, nét mặt bình tĩnh.
"Tổ chức có tên gọi Lộc Huyết này đúng là không tệ, liền một phát phái hơn ba mươi người đến đây, xem ra họ nhất định phải lấy được bảo vật Thiên Mệnh." Cô gái mỉm cười nói.
"Sức mạnh của Thánh Điện đang trên đà phát triển, không thể ngăn cản." Binh sĩ Hầm Giam áo mặc giáp bạc dẫn đầu trầm giọng trả lời, đi ra khỏi phòng.
"Tiếp theo là tổ chức có tên là Mắt Thiên Đường, đây cũng không phải là nhân vật bình thường muốn vào dây máu ăn phần." Cô gái phục vụ mỉm cười giải thích.
"Lần này Mắt Thiên Đường dẫn theo một đội người đến đây, đội trưởng là một người da đen đầu trọc tên là Marcus. Thực lực rất mạnh."
"Không sao. Đi thôi." Binh sĩ Hầm Giam không nói nhiều nữa, bước nhanh rời đi.
...
...
Ban đêm.
Ở những nơi khác nhau không ngừng xảy ra những cuộc tàn sát, giết chóc, chiến đấu, truy đuổi.
Cộp cộp cộp...
Giữa những tiếng bước chân nho nhỏ, mấy bóng đen nhanh chóng chạy băng băng qua những căn nhà cao tầng.
Bóng đêm u ám, không có ánh trăng, thậm chí ngay cả đường viền cơ thể của những người này cũng dần dần tan mất vào trong bóng đêm tối tăm, không có cách nào để nhận biết.
"Người của Huyết Phần, nếu đã đến đây thì cũng đừng vội vàng bỏ đi như vậy chứ. Không bằng lên núi Thánh Điện làm khách đi, từ trước đến nay điện chủ Lâm của chúng tôi vẫn luôn rất nhiệt tình hiếu khách."
Từng luồng khói đen nhanh chóng ngưng tụ, hóa thành hình người xung quanh những người đó, như có ý muốn bao vây bọn họ ở giữa.
"Chỉ bằng mấy đứa chúng mày mà đã muốn ngăn cản bọn tao?" Trong số những người bị bao vây, một người đàn ông mở miệng, lạnh lẽo gằn giọng nói một câu.
"Không thử một chút thì làm sao mà biết được?" Từ trong làn khói đen lại nhanh chóng ngưng tụ ra một người đàn ông cao lớn với đôi tay tái nhợt.
Người đàn ông bị bao vây cười lạnh một tiếng, đột nhiên trong tay rực lên ánh sáng đỏ, cơ thể xông thẳng về phía người đàn ông cao lớn.
Bọn họ cũng không giống như hàng loạt tổ chức nhỏ, yếu thế bị vây quét mấy ngày nay.
Huyết Phần có phạm vi trải rộng trên toàn thế giới, có thể so sánh với một con quái vật khổng lồ đích thực. Đó là tổ chức sát thủ cao cấp xếp hạng thứ năm mươi bên trong thế giới ngầm.
Mặc dù bây giờ đã bị phát hiện, nhưng xưa nay sát thủ của Huyết Phần chưa bao giờ sợ hãi việc bị bại lộ thân phận. Bọn họ cũng rất am hiểu chiến đấu chính diện.
Nhưng mà người đàn ông bị bao vây vừa mới xông tới được một nửa đường thì đột nhiên, một cảm giác ớn lạnh thấu xương thoáng cái trào ra từ trong trái tim gã.
Gã không nói hai lời, vội vàng xoay người sang một bên, dùng toàn lực bật về phía bên trái.
Vèo vèo!!
Hai cánh tay tái nhợt bắn lên trong bóng đêm, cào nát phần áo trên lồng ngực của gã, suýt chút nữa thì đã xé rách bụng gã.
"Là sát thủ thuộc hạ của Cardura nghìn tay! Rút lui!" Người đàn ông bị bao vây hét lớn một tiếng, ánh sáng đỏ trên tay tản ra, hóa thành một đôi cánh màu đỏ nhạt dang rộng phía sau lưng.
Một tiếng "vù" vang lên, tốc độ của gã chợt tăng lên chóng mặt. Gã vội vàng chạy như bay ra xa để trốn thoát.
Mấy người còn lại cũng lập tức phản ứng lại, nhanh chóng bỏ chạy.
Bọn họ lấy tiền để làm việc, chứ không phải là lấy tiền để nộp mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...