Editor: Nguyetmai
Đã rất lâu rồi Lâm Thịnh không ngủ được một giấc ngon như vậy.
Khi cậu tỉnh lại, ánh mặt trời đã chiếu xuyên qua rừng cây, sương sớm ướt át đọng trên những nhánh cỏ xung quanh người.
Cả người cậu bị Cardura lẳng lặng ôm thật chặt, mái tóc mềm mại màu trắng xõa ra hai bên bao lấy cậu. Khuôn mặt trắng nõn với đường nét xinh đẹp và sắc sảo yên lặng dựa vào ngực cậu, hai mắt nhắm chặt, lông mi cong và dài khép lại, có vẻ như đã ngủ rồi.
Một mùi hương nhàn nhạt chui vào trong lòng chui vào mũi của Lâm Thịnh, làm cậu cảm thấy hơi ngứa.
"Cardura?"
Cậu nhẹ nhàng giơ tay ra, muốn chạm vào cái mũi nhỏ ở trước mặt một chút.
Vụt.
Bỗng nhiên đôi mắt to xinh đẹp của Cardura mở choàng ra, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Lâm Thịnh.
"Anh tỉnh rồi?" Cardura từ từ ngồi dậy, mái tóc dài màu trắng chầm chậm nhấc lên, rời khỏi người của Lâm Thịnh. Mùi hương thoang thoảng kia cũng rời đi theo.
"Cảm ơn." Lâm Thịnh cảm thấy hơi kỳ quái, thật ra Cardura cũng là phân hồn của cậu, chỉ là bởi vì có ký ức chủ thể khác nhau nên mới có hành vi khác nhau mà thôi.
Bây giờ lại thế này…
"Tự mình quyến rũ mình à? Chuyện này là sao đây?" Cậu cảm thấy thật là dở khóc dở cười.
"Nếu như anh thích thì em sao cũng được…" Cardura chớp mắt với cậu: "Dù sao em chính là anh, anh chính là em, cho dù anh đối xử với em thế nào, hay có làm gì với em thì em cũng sẽ không nói ra ngoài đâu…"
Nó hơi chu miệng lên, trên má có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, mặt ửng hồng.
"Ừm…" Lâm Thịnh thừa nhận là mình cũng có chút động lòng.
Bởi vì là phân hồn nên Cardura suy nghĩ cái gì cậu cũng sẽ biết.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, cậu đã thấy được vô số các hình ảnh hạn chế độ tuổi trong đầu Cardura. Mà nhân vật chính trong đó toàn là Cardura với khuôn mặt ửng hồng và cậu.
"…" Nguy hiểm thật… Suýt nữa là động lòng rồi...
Lâm Thịnh hiểu Cardura đang nói thật.
Chỉ có điều… Cậu cảm thấy nếu tự mình chơi với mình… thì có phải hơi bị đáng thương quá không…
"Anh…" "Đừng nói nữa!"
Lâm Thịnh nhanh chóng giơ tay lên, nói với vẻ chính trực.
"Tôi không phải là người như vậy! Là một kẻ mạnh, nếu bị dục vọng mê hoặc dễ dàng đến thế thì chúng ta vất vả tu luyện Thánh lực còn nghĩa lý gì nữa?"
Cardura mỉm cười ngọt ngào, không nói thêm nữa.
Nó vốn chính là phân hồn của Lâm Thịnh, một thân thể hai linh hồn, đối với suy nghĩ và bản chất thật sự của Lâm Thịnh thì làm gì mà không rõ?
Lâm Thịnh cũng không dám ở chung một chỗ với Cardura nữa, cảm thấy nếu cứ vậy thì nhất định sẽ có chuyện.
Cậu đứng dậy, nhìn sắc trời, sau đó lấy di động ra xem.
"9 giờ sáng rồi à?"
"Nên giải quyết cẩn thận vấn đề của Vua Bóng Đêm. Mặc dù mình đã rót bản năng chiến đấu vào nhưng Vua Bóng Đêm không thể được sử dụng như một cá thể độc lập mà cần được mình điều khiển, gần giống như kiếm sĩ Hắc Vũ cấp thấp nhất. Nếu dùng hết sức thì mình chỉ có thể duy trì trong ba giây, điều đó có nghĩa là sức mạnh linh hồn của mình chênh lệch quá lớn với Vua Bóng Đêm."
Lâm Thịnh tập trung tinh thần suy nghĩ. Cậu đã giết chết nhiều rất nhiều quái vật và hấp thu rất nhiều ký ức. Những chuyện đã trải qua trong đời cũng đủ để viết thành một phòng sách. Nếu muốn giải quyết vấn đề này thì cũng không khó.
"Cần phải nghĩ ra một cách giải quyết vấn đề sử dụng Vua Bóng Đêm."
Cậu nhớ lại những tin tức và kiến thức về lĩnh vực linh hồn.
"Những vị tướng lĩnh mình đã triệu hồi lúc trước đã hành động độc lập bằng cách nào? Cardura và Vua Thép ngay từ đầu đã có thể phát huy toàn bộ thực lực. Vì sao mình tự điều khiển thì không được?"
Lâm Thịnh cẩn thận nhớ lại xem hai bên có gì khác nhau.
Cậu đi vào Thánh điện và ngồi vào trên bục cầu nguyện, yên lặng phân tích các chi tiết.
Chẳng mấy chốc, một chi tiết cực kỳ nhỏ xuất hiện ở trong đầu cậu.
"Chắc là do tính chất khác biệt của linh hồn..." Cậu bỗng hiểu được mang máng một chút.
"Phân hồn mà mình đưa ra chỉ là một nền tảng. Bọn họ dựa trên nền tảng này, hấp thu chất dinh dưỡng là các mảnh ký ức thiếu hụt để tẩm bổ cho cơ thể. Sau đó thông qua những kích thích của thế giới bên ngoài, họ không ngừng hoàn thiện và đắp nặn ra hình hài mới của phân hồn. Phân hồn này thật ra đã không giống với phân hồn ban đầu của mình nữa."
Lâm Thịnh khẽ giật mình.
"Hoặc cũng có thể nói rằng, bọn họ là những hạt giống mà mình đã gieo xuống, về sau sẽ lớn lên và biến thành những loại cây trái khác nhau trong từng thân thể."
Cảm nhận được khói đen do Vua Bóng Đêm hóa thành đang vờn quanh trên người mình, cậu bỗng nghĩ ra một cách.
"Vậy thì có phải chỉ cần mình cho bọn họ những môi trường trưởng thành khác nhau thì những phân hồn này cũng sẽ biến thành những con người khác nhau?"
Cậu im lặng cảm nhận phần linh hồn vừa lớn vừa nặng của Vua Bóng Đêm trong đầu mình. Thực lực của Vua Bóng Đêm mạnh hơn Vua Thép nhiều, vậy nên linh hồn sẽ càng mạnh, càng nhiều và càng khó tiêu hóa.
"Mặt khác, về việc tiêu hao linh hồn, chắc là do cảm xúc của mình thay đổi quá nhanh nên đã làm cho thiên phú của Vua Bóng Đêm phát ra mạnh mẽ, gây tiêu hao nhiều. Mà sau khi linh hồn bản thể của mình rời đi, chỉ có phần ký ức chiến đấu cơ sở điều khiển Vua Bóng Đêm nên sẽ không có sự thay đổi về cảm xúc. Vậy thì năng lực thiên phú cũng sẽ ở vào trạng thái đóng, nên lượng tiêu hao sẽ giảm đi rất nhiều."
Lâm Thịnh cảm thấy mình đã thăm dò được nguyên nhân chân chính, bèn lập tức bắt đầu thử nghiệm.
Cậu bảo Cardura quản lý Thánh điện, còn mình thì đi ra phía sau, chỗ đất rừng đang có thủ vệ Huyết Khải bảo vệ. Cậu thử điều chỉnh suy nghĩ, khống chế cảm xúc, sau đó từ từ truyền từng chút linh hồn của mình vào trong cơ thể của Vua Bóng Đêm.
Chẳng mấy chốc, một luồng khói đặc ngưng tụ thành hình trước mặt của Lâm Thịnh, lại biến thành thân thể cao lớn của Vua Bóng Đêm.
Khoảng một phút sau.
Vua Bóng Đêm chầm chậm giơ tay lên.
"Thành công…"
Lâm Thịnh thử nắm tay lại một chút. Chỉ cần cảm xúc thay đổi không nhiều thì thân thể này sẽ không lại tiêu hao quá nhiều nữa.
"Hơn nữa, thân thể này hình như còn đang không ngừng hấp thu những năng lượng đặc biệt ở xung quanh. Tốc độ hấp thu này… quá nhanh…"
Lâm Thịnh cẩn thận cảm giác thân thể của Vua Bóng Đêm, có vẻ sức mạnh thì khá yếu nhưng tốc độ hấp thu các loại năng lượng xung quanh thì quả thực đã đạt tới một trình độ ghê gớm.
Cardura và Vua Thép có thân thể mạnh như vậy nhưng tốc độ hấp thu năng lượng thần bí xung quanh chỉ bằng một phần ba của Vua Bóng Đêm.
"Hèn gì người này được gọi là Nghị viên mạnh nhất của thành Hắc Vũ…"
Lâm Thịnh thầm cảm thán.
Khi ở trong thân thể của Vua Bóng Đêm, mặc dù thấy rất mệt vì phải liên tục duy trì tâm trạng ổn định không thay đổi… Nhưng Lâm Thịnh cảm nhận được, thân thể này đang không ngừng sinh ra những hạt linh hồn thuần khiết, tẩm bổ linh hồn chính của cậu.
Linh hồn của cậu cũng đang nhanh chóng tăng mạnh với một tốc độ khủng khiếp, thậm chí còn nhanh hơn gấp mấy lần so với khi sử dụng đàn hạc Huyết Lam!
"Y như là đang hack! Cứ giống như là đang dùng một máy gia tốc cho linh hồn vậy…"
Dùng thân thể của cường giả cấp Nghị Viên để tẩm bổ linh hồn, Lâm Thịnh đoán trên đời này không có mấy người xa xỉ như vậy.
"Như vậy thì tạm thời cũng đã sử dụng được khả năng chiến đấu của Vua Bóng Đêm... Nhưng cần có một thời gian dài để thích ứng. Nếu cứ để linh hồn bản thể của mình và cả phân hồn trong thân thể này hấp thu chất dinh dưỡng do thân thể cung cấp để trở nên mạnh hơn, thì chẳng bao lâu nữa, linh hồn của mình cũng sẽ giống như bọn Cardura, nhanh chóng khôi phục tới hạn mức cao nhất của thân thể này."
"Hay nói cách khác là mình có thể dùng thân thể mạnh mẽ này để làm linh hồn của mình lớn mạnh tới cấp bậc như Cardura." Lâm Thịnh bỗng nhiên hiểu ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...