Editor: Nguyetmai
Trong biển người mênh mông, từng dòng người nối đuôi nhau dọc theo cầu thang không ngừng bước lên con tàu biển to lớn. Đạo Linh nhanh chân di chuyển tới trước. Ông đã thay sang một bộ âu phục màu đen, trà trộn vào một đoàn các nhà khoa học tới đây khảo sát. Bây giờ họ đang chuẩn bị chào từ biệt nhau lần cuối.
Nhóm các nhà khoa học này đều đến từ Euro, họ đến Tịch Lâm để tiến hành khảo sát thực địa về lịch sử cổ xưa của vùng đất này.
Bọn họ có một lộ trình lưu trú chuyên biệt. Nếu không nhờ Rocina quen biết một đường dây chuyên về vấn đề này thì chắc Đạo Linh đã chẳng giành được tấm vé trà trộn lên thuyền.
Lúc này, cả đoàn người đội mũ dạ, mặc quần áo đen, tay cầm gậy chống đều đang cúi đầu chào từ giã một vị phu nhân mặc váy trắng.
Vị phu nhân đó tên là Visani, hơn sáu mươi tuổi, làn da cũng bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn của thời gian. Hai tay bà đều đeo găng tay bằng lụa trắng, phong thái khoan thai, nhã nhặn. Đứng cạnh bà là ba vệ sĩ đảm bảo an toàn.
"Lần này, thật vinh hạnh cho tôi khi được đón tiếp các vị đây. Mười ba ngày nghiên cứu về lịch sử, về văn hóa và thần thoại Tịch Lâm quả thực quá đỗi ngắn ngủi. Nếu lần sau còn có cơ hội thế này, tôi hy vọng có thể lại tiếp tục đồng hành với các vị."
Giọng nói của phu nhân Visani nhẹ nhàng, mềm mại, khiến người nghe có cảm giác rất êm tai, dễ chịu. Bà không ngừng bày tỏ sự tiếc nuối và đưa ra lời mời ghé lại lần nữa đối với vị trưởng đoàn Kenhart.
Đạo Linh và Rocina đang trà trộn vào phía sau đoàn người hoa cả mắt khi nhìn những người hào hoa, phong nhã này nói mấy câu khách sáo đưa đẩy qua lại. Họ cảm thấy như mình và những người đó như không cùng thuộc về một thế giới.
Bọn họ là hai kẻ thô kệch chỉ biết thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nếu không tính đến võ học thì bọn họ so với những vị thân sĩ, quý tộc này quả thực có chạy đến gãy chân cũng không đuổi kịp.
"May mà trà trộn thành công, đoàn người khảo sát này được cấp phép ưu tiên lên thuyền trước. Nếu không phải ông cứ giục tới giục lui thì tôi còn có một đường khác đến Mida." Rocina đứng phía sau Đạo Linh nhỏ giọng nói.
"Không biết tên Lâm Thịnh kia có đuổi theo hay không. Còn cả Saru nữa, có lẽ hiện giờ bọn họ vẫn cho rằng chúng ta chỉ đang ra ngoài làm việc thôi đúng không? Đến khi bọn họ biết được chúng ta đã rời đi, thì chắc có lẽ cũng đã qua hai ba ngày rồi." Đạo Linh cũng nhỏ giọng đáp.
"Vẫn còn kịp, không sao đâu." Rocina khẽ gật đầu, cuối cùng cũng thấy được đội trưởng Kenhart kia hôn tay phu nhân, kết thúc nghi lễ. Cả đoàn người bắt đầu di chuyển.
"Đi thôi." Ông ta đẩy Đạo Linh.
Hai người rất ăn ý đi theo sau đoàn người, núp sau lưng một gã trung niên râu ria rậm rạp, bắt chước leo lên con thuyền nhỏ chuyên chở ra tàu lớn.
Con tàu biển khổng lồ màu đỏ với chiều dài hơn một trăm mét và sức chứa lên đến hơn 200 người, là một con tàu thủy hạng trung đến từ Euro với cái tên Hoa Hồng Đỏ.
Người người nườm nượp lên thuyền. Đạo Linh cùng Rocina theo đoàn khảo sát cùng tiến lên tàu.
Cộp cộp cộp.
Trên nền xi măng trắng xóa của bến tàu, một đôi ủng da màu đen gõ cồm cộp xuống đất, băng băng bước tới. Lâm Thịnh khoác trên người chiếc áo da màu đen, mái tóc màu đen cũng rối tung, đứng ở khu vực cửa vào bến tàu. Hơn trăm đệ tử hội Thiết Quyền hiên ngang bước tới, trực tiếp chặn đứng con đường di chuyển vào bến.
Từng chiếc xe vận chuyển hàng hóa đang tiến vào đều bị chặn lại, ngừng ngay giữa đường. Một vài xe đẩy nhỏ phụ trách vận tải cũng bị chặn, đứng lại đầy đường.
Trong đoàn người sốt ruột đó, đã có người bắt đầu xuống xe mắng chửi, chuẩn bị đến xem là ai dám gây chuyện, gây ách tắc trên đường. Những người đi đường và đám thương nhân cũng bắt đầu hấp tấp chạy tới hai bên đường đứng hóng chuyện.
Có vài người mặt đã biến sắc, nhận ra đồng phục của hội Thiết Quyền - một thế lực hiện đang lên cao như mặt trời ban trưa.
Một vài viên cảnh sát phụ trách tuần tra ngay gần đó cũng dẫn đội tuần tra tiến đến gần, sắc mặt vốn đang hằm hằm lửa giận, nhưng vừa nhìn thấy hội Thiết Quyền thì lập tức biến sắc, bước chân cũng chậm lại.
Lâm Thịnh ngẩng đầu liếc nhìn con tàu lớn, ánh mắt lập tức dừng lại trên con tàu thủy màu đỏ kia.
Hiện giờ, trong thân hình cao to cân xứng của cậu còn mang theo vẻ nóng nảy và lạnh lùng đan xen. Cùng với đó là khí chất dũng mãnh, uy nghiêm của loài rồng tỏa ra mà không kiêng nể gì ai, khiến cho người ta cảm giác được sự ngang ngược và hung hãn. Cảm giác ấy tựa như đang phải đối mặt với loài mãnh thú khổng lồ, tàn nhẫn và vô tình. Bây giờ chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Lâm Thịnh thôi là người ta đã run lên bần bật, không dám can ngăn.
"Đi đi, bắt bọn họ lại." Lâm Thịnh bình tĩnh nói bằng chất giọng có phần khàn đặc: "Hội Thiết Quyền không cho phép có sự phản bội."
Câu nói này vốn chỉ do cậu thuận miệng nói ra, nhưng cậu sẽ xem nó là nguyên tắc số một.
Xoẹt.
Một tên đàn ông mặc đồ đen bịt mặt cầm kiếm chữ thập đứng cạnh cậu nhanh chóng vượt lên, chạy thẳng đến chỗ con tàu. Ngay sau đó, hai gã chiến sĩ mặc giáp sắt cồng kềnh cũng nhanh chóng bước ra, hướng thẳng đến chỗ con tàu kia.
Saru bước đến đứng cạnh Lâm Thịnh, biểu cảm trên mặt cũng đầy lạnh lùng và giận dữ.
Bên cạnh cậu ta, từng nhóm người mặc đồ đen cùng với một gã đàn ông cao lớn khác ở đằng sau nhanh chóng di chuyển vào giữa đoàn người trên bến tàu, bắt đầu ổn định trật tự, tạo thành một lối đi cho hai người.
Cả nhóm người này, mỗi ngày ngoại trừ ăn uống ra thì đều dành thời gian rèn luyện tu luyện, thân thể cường tráng, kỹ năng thực chiến tay không tuyệt vời, lại còn được tham gia khóa học tránh súng được dạy bởi người mà Saru mời tới.
Trình độ đào tạo và rèn luyện của họ đã vượt xa các bang phái thông thường. Đó là còn chưa kể đến kỹ năng thực chiến bọn họ được dạy đều là tinh hoa mà Lâm Thịnh đúc rút lại từ thành Hắc Vũ.
Người có thể nhận được sự đào tạo từ một nơi tập trung vô số người siêu phàm như thành Hắc Vũ, đương nhiên không phải là kẻ dễ đối phó. Thậm chí chỉ ở mức cơ bản cũng có thể mạnh hơn nhiều so với các kỹ năng thực chiến tương đương ở Tịch Lâm.
Đám người bị đẩy ra không chịu nổi chen chúc, đã mấy lần nhào tới phản kháng, xô đẩy nhưng ngay lập tức đều bị người của hội Thiết Quyền trấn áp.
Chẳng mấy chốc, lối đi đã hình thành.
Lâm Thịnh cùng Saru sải bước đi ở giữa, hướng thẳng một mạch đến con tàu màu đỏ đang đậu trước mặt.
"Mẹ kiếp! Lũ người hội Thiết Quyền." Bụp.
Trong đám người, mấy tên đầu trọc xăm trổ đầy tay vừa mới mở miệng muốn mắng chửi mấy câu đã lập tức bị nhóm người của hội Thiết Quyền xông tới đấm đá túi bụi.
Tuy những gã đó trông rất cường tráng, nhưng nào phải đối thủ của những đệ tử đã thông qua sự huấn luyện chuyên nghiệp của hội Thiết Quyền. Chỉ trong vài chiêu, mấy gã đó đã bị đạp ngã lăn trên đất, mười mấy cái chân đạp thẳng xuống, trong nháy mắt đã không còn nghe thấy động tĩnh gì.
Lâm Thịnh cùng Saru hướng thẳng lên tàu. Hai người thủy thủ râu quai nón phụ trách soát vé đã bị đánh ngất, ngã lăn trên đất. Trên boong của con tàu chở khách, có thể loáng thoáng nghe được tiếng ẩu đả và tiếng súng rất nhỏ.
Lâm Thịnh bước từng bước trên bậc thang, thong thả đi lên tàu. Saru vẫn theo sát ngay phía sau. Chẳng mấy chốc, cả hai đã leo lên đến boong tàu.
Kiếm sĩ Hắc Vũ và hai gã binh sĩ hầm giam đã khống chế được cục diện. Một thanh niên tóc lam cầm súng lục ngồi trong một góc, lấy tay che bụng, máu đã rỉ đầy qua kẽ tay. Chắc hắn là cao thủ hộ vệ trên tàu.
Đạo Linh và Rocina cúi đầu xuống, chen giữa đám người, hy vọng Lâm Thịnh không phát hiện ra họ. Nhưng việc đã đến nước này, thậm chí cậu còn đuổi tới tận boong tàu luôn rồi. Trong lòng bọn họ buốt lạnh như băng, đồng thời cũng hiểu ra một chuyện, ắt hẳn hội Thiết Quyền có năng lực truy lùng nào đó mà bọn họ không hề hay biết.
"Thôi, bây giờ đi ra nhận tội đi. Lúc này hội Thiết Quyền vẫn đang cần người, nhất định chủ tịch sẽ tha cho chúng ta." Đạo Linh thở hắt ra một hơi, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Rocina cắn răng, chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể làm vậy. Dẫu sao, hai người bọn họ cũng là người ở cấp bậc siêu phàm, đối với hội Thiết Quyền hiện giờ mà nói, chỉ cần không gây ra lỗi lầm quá lớn thì chắc chắn Lâm Thịnh sẽ tha lỗi cho bọn họ.
Chỉ bằng ánh mắt, hai người đều có thể cảm nhận được sự chán nản, bất lực trong lòng người kia. Không còn cách nào khác, hai người một trước một sau rời khỏi hàng, đi đến trước mặt Lâm Thịnh.
"Chủ tịch Lâm." Đạo Linh hít một hơi thật sâu: "Lão già tôi nhận lời mời của người khác nên đi tới tàu thủy này kiểm tra sơ qua, nhưng lại không báo trước cho người trong hội. Tôi sai rồi."
Rocina cũng vội vàng tiến lên.
"Chủ tịch Lâm, là tôi không nói rõ ràng với mọi người từ đầu, vừa lúc nghe nói trên chuyến tàu này có khách quý chuẩn bị rời đi, mà người đó có thể giúp đỡ cho hội nên mới đặc biệt tới đây đưa tiễn."
Ông ta chỉ vào đội trưởng Kenhart đang đứng bên kia. Kenhart đã nhận không ít tiền, nên lúc này cũng tháo mũ xuống nở một nụ cười với Lâm Thịnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...