Triệu Hoán Mộng Yểm

Editor: Nguyetmai

"Các người tới đây có việc gì?" Lâm Thịnh nhìn chằm chằm vào cô gái tự xung là trung tá Viên Minh Sa kia, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

"Khối kim tự tháp này là vật chứng quan trọng nên chúng tôi cần cầm đi. Mặt khác, về tung tích của chim ưng biển cánh vàng mà người này truy sát, mong Chủ tịch Lâm hãy phối hợp báo cáo." Viên Minh Sa lạnh lùng nói.

Lâm Thịnh liếc nhìn khối kim tự tháp nhỏ dưới đất. Sau khi có sự xuất hiện của Viên Minh Sa, luồng dao động mà nó phát ra đột nhiên sinh động hơn rất nhiều.

Hiển nhiên, tên này có liên quan trực tiếp với đám người Viên Minh Sa đây. Hơn nữa, quan trọng nhất là gã vẫn chưa chết.

Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Lâm Thịnh cúi đầu.

"Nếu như tôi không nói thì sao?"

"Chủ tịch Lâm, xin đừng hành động theo cảm tính." Viên Minh Sa thờ ơ nói: "Tôi tới đây cũng tức là đang đại diện cho thái độ của Bộ quốc phòng quân đội, chứ không phải đang hỏi ý kiến của cậu."

"…" Lâm Thịnh im lặng.

"Lấy đồ đi." Viên Minh Sa vung tay ra hiệu, hai tên lính bên cạnh lập tức xông lên, dùng nòng súng khều khối kim tự tháp ra khỏi ngọn lửa và nhanh tay bỏ vào túi vải, mang đi.

"Các người..." Lâm Thịnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên: "Đừng nói là các người nghĩ rằng chuyện này tới đây là xong chứ?"

"Hả?" Viên Minh Sa hơi giật mình, trầm ngâm nhìn Lâm Thịnh: "Cậu có ý gì?"

Bán Long Hóa trên người Lâm Thịnh tản đi, màu vàng trong mắt cũng từ từ biến mất, trở về màu sắc ban đầu.


"Người này đột nhiên đánh giết ba đệ tử thuộc hội Thiết Quyền của tôi. Nếu không phải đúng lúc tôi có ở đây, đêm nay e là nơi này sẽ máu chảy thành sông." Giọng của Lâm Thịnh rất bình tĩnh, vóc người cũng thu nhỏ lại, trở về hình dạng ban đầu.

"Đó là chuyện của cậu." Viên Minh Sa cười lạnh.

"Chuyện tối nay, nhân viên của tôi đã báo cáo đầu đuôi cho cấp trên rồi." Lâm Thịnh lên tiếng: "Hy vọng tới lúc người của tổng hội Thiết Quyền đến thì cô vẫn có thể cười được."

Tổng hội Thiết Quyền??

Sắc mặt Viên Minh Sa không thay đổi, nhưng trong lòng lại hơi nặng nề.

Lâm Thịnh chỉ là một chủ tịch của phân hội, nhưng dựa theo thực lực vừa thể hiện ra thì cậu đã vào khoảng giữa cấp Song Dực. Lục Dực là thang đo có thể bao quát gần hết các loại người biến dị và người ăn mòn. Lâm Thịnh chỉ mới ở cấp Song Dực, còn cô ta là sĩ quan cao cấp của Bộ quốc phòng nên có thể không cần bận tâm, nhưng trong lời nói của đối phương còn nhắc tới thế lực phía sau - Tổng hội.

Viên Minh Sa không thể coi thường. Tuy cô ta không biết tổng hội Thiết Quyền kia mạnh đến đâu, nhưng Lâm Thịnh lại dám lấy nó ra để uy hiếp cô ta...

Viên Minh Sa thầm nhíu mày.

Khó giải quyết!

Thật sự khó giải quyết!

Nhìn dáng vẻ của Lâm Thịnh, không hề giống như đang phô trương thanh thế. Nếu như thật sự có một thứ gọi là "Tổng hội Thiết Quyền", vậy thì dựa mức độ coi trọng phân hội nhỏ bé này của họ, họ nhất định sẽ điều động rất nhiều người đến đây.

Trước khi đến, cô ta đã lấy được Phó trưởng giao quyền hành động đặc biệt, tức là có thể tự do làm chủ, xử lý tất cả các chuyện dưới cấp trong một mức độ nhất định.

Lâm Thịnh vươn tay ra, bình tĩnh đưa vào ngọn lửa đang cháy ở bên phải, giống như ngọn lửa đang cháy rực đó không hề ảnh hưởng gì đến da thịt của cậu. Không những thế, ngọn lửa đó còn nhanh chóng nhỏ đi một cách kỳ diệu, sau đó tắt mất.


"Trung tá Viên Minh Sa, cô suy nghĩ kĩ chưa?" Lâm Thịnh nhẹ nhàng rút tay về.

Con ngươi của Viên Minh Sa co lại khi thấy được cảnh này, không ngờ ngọn lửa đó lại không thể làm đối phương bị thương. Cô ta cũng hiểu rõ đây là Lâm Thịnh đang thị uy với mình. Rõ ràng đối phương vẫn chưa dùng hết sức. Một khi trở mặt thì với những gì mà cậu vừa thể hiện, có lẽ cô có thể thoát đi được, nhưng còn binh lính ở đây thì phải chết đến hơn 90%.

Cô không chắc chắn về giới hạn của Lâm Thịnh.

"Cậu có ý gì?" Viên Minh Sa lạnh lùng hỏi.

"Bồi thường!" Lâm Thịnh bình tĩnh đáp lời: "Tên này giết ba người của phân hội Thiết Quyền, tôi muốn bồi thường. Nếu không, gã nhất định phải chết ở đây."

"Anh ta đã bị cậu đánh cho tàn phế rồi!" Viên Minh Sa lạnh nhạt nói.

"Không đủ!" Lâm Thịnh cắt ngang lời cô ta: "Tôi muốn gã phải chết!"

Hai mắt cậu nheo lại, sát khí như bão tố lập tức dâng trào.

"Xem ra là cậu muốn chết!!" Hàng lông mày của Viên Minh Sa nhướng lên, trong đầu tràn đầy sự hiểm ác.

"Vậy để xem ai chết trước!!" Quanh người Lâm Thịnh bỗng bùng lên một ngọn lửa, áo khoác đen cậu mặc cũng bị cháy rụi mất. Cơ thể cậu nhanh chóng Bán Long hóa, giữa lông mày hiện lên đường gân màu tím, cả người phồng lên còn to hơn lần trước.

Bịch!!

Cậu vừa bước ra một bước, mặt đất liền rạn nứt. Trong nháy mắt, Lâm Thịnh lập tức biến mất khỏi chỗ đó.


Tạch tạch tạch!!

Mấy tên bắn súng căn bản không kịp phản ứng, chỉ bắn vào chỗ đứng trước đó của cậu.

Trong lòng Viên Minh Sa hoảng hốt, bởi giờ cô ta không thể nào tìm ra được vị trí của Lâm Thịnh. Cô ta hét lên một tiếng và nhanh chóng lùi về phía sau, cơ thể cũng phát ra ánh sáng màu xanh. Ánh sáng này cứ tự do chuyển động xung quanh người, bao bọc lấy cơ thể, nhưng nó có thể biến thành khiên chắn cản phá tất cả sự tấn công bất kỳ lúc nào.

Nhưng mà không kịp.

Một bàn tay thật to vươn ra từ khoảng không ở bên trái của cô, đánh tan ánh sáng màu xanh rồi lặng lẽ tóm lấy cổ của Viên Minh Sa.

"Dừng tay!!" Xa xa, một tiếng quát như sấm rền vọng đến.

Ầm!!

Trong phút chốc, Lâm Thịnh lùi về sau mấy bước, cánh tay sắp túm được cổ của Viên Minh Sa cũng đành rút lại nhanh như chớp. Chân cậu bước vài bước, trong nháy mắt đã trở lại vị trí cũ.

"Cậu!!" Một người đàn ông cao lớn mặc quân phục trắng nhanh chóng vọt vào, tức giận trừng mắt với Lâm Thịnh.

Ầm!!

Đúng lúc này, túi áo của người đang giữ khối kim tự tháp đột nhiên nổ tung, cả đồ vật bên trong lẫn túi áo đều nổ tan tành, văng đi tứ tung. Thì ra, mục đích thật sự của Lâm Thịnh là khối kim tự tháp kia.

Viên Minh Sa lạnh người, toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Cô ta giơ tay lên sờ sờ cổ, nơi đó hình như vẫn còn cảm giác hơi đau. Nếu vừa rồi anh trai không đến kịp thời, e rằng cô đã sớm biến thành một cái xác, chết đến mức không thể thê thảm hơn được nữa!!

"Cậu… Được lắm!!" Cô ta cắn răng nhìn Lâm Thịnh chằm chằm nhưng không còn dám nói một lời độc ác nào.

"Hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của Chủ tịch Lâm, tương lai nhất định sẽ báo đáp!!" Cô ta không ở lại nói nhảm thêm nữa mà xoay người nhanh chóng rời khỏi. Anh chàng mặc quân phục màu trắng kia cũng lạnh mặt liếc Lâm Thịnh rồi xoay người nhanh chóng đuổi theo.

"Tôi chờ." Lâm Thịnh nói nhẹ nhàng.


Lúc này, những binh lính còn lại mới như tỉnh mộng, gấp gáp lui về phía sau, rời khỏi sân luyện tập của hội quán. Bọn họ mới vừa được tận mắt chứng kiến tốc độ khủng bố và sức tàn phá kinh khủng của Lâm Thịnh. Điều quan trọng nhất vẫn là lực uy hiếp vô hình đó. Mới vừa rồi, vốn dĩ Lâm Thịnh hoàn toàn không thể thoát được khỏi vòng vây của những họng súng đang nhắm thẳng vào người. Thế nhưng sự uy hiếp vô hình phát ra từ trên người cậu đã khiến những tay bắn tỉa gần đấy phải khiếp sợ trong nháy mắt.

Cũng chỉ trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy Lâm Thịnh làm liền một mạch các hành động: bắt người, tập kích, hủy khối kim tự tháp rồi lại quay về vị trí cũ, nhanh như chưa từng di chuyển.

Bởi vậy Viên Minh Sa mới sợ đến mất mật, một câu nặng lời cũng không dám nói mà đã vội vã rời khỏi đây. Cô ta lo rằng, nếu mình còn nán lại thì chắc sẽ bị giết chết mất.

Thân là một người chỉ huy của quân đội Lydum hùng mạnh, cô ta còn mang theo nhiều người như vậy, thế mà khi đối mặt với Lâm Thịnh lại rơi vào thế hạ phong.

Nếu việc này truyền ra ngoài, buổi gặp mặt cảnh cáo trước đó của Bộ Quốc phòng Lâm thời cũng sẽ biến thành trò cười.

Lâm Thịnh đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Những chấm đỏ trên người cậu cũng nhanh chóng biến mất.

Mãi đến tận khi tất cả binh lính rời khỏi.

Mấy phút sau.

Ở ngoài sân tập mới có một đám học trò của hội Thiết Quyền nhanh chóng chạy vào.

Ba người Đạo Linh, Saru và cả Rocina đều xuất hiện.

Bọn họ mới nhận được điện thoại của học trò, biết là hội quán xảy ra chuyện nên mới vội vã chạy đến. Thế nhưng, khi bọn họ đến nơi thì mọi việc đã kết thúc rồi.

"Đại ca!" Saru tức giận chạy đến, lập tức quỳ "bộp" xuống ngay trước mặt Lâm Thịnh.

"Xin lỗi! Em tới trễ!!" Cậu ta cúi đầu nói lớn, vẻ mặt vô cùng hổ thẹn.

Còn Đạo Linh và Rocina cũng lúng túng, hơi xấu hổ cúi đầu.

Bọn họ không giống Saru, thật ra bọn họ đã sớm chạy đến gần đây rồi, nhưng đáng tiếc khi đối diện với binh lính Lydum thì hai người chỉ bo bo giữ mạng cho mình, hoàn toàn không dám tới gần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui