Editor: Nguyetmai
"Mùi máu tanh nồng." Trong bóng đêm, một kẻ quái dị không da, chỉ thấy cơ thịt chằng chịt trên người đang lặng lẽ đi từ từ vào trong hội quán từ cửa sau, cứ như đây là chỗ không người.
Cạch.
Ổ khóa bằng sắt trên cửa sau bị gã bẻ gãy nhẹ nhàng như bóp nát một miếng đậu phụ. Trên mặt kẻ quái dị hiện lên một nụ cười ma mỵ rồi đi vào trong.
Trong phòng bảo vệ ở bên cạnh có một đệ tử trông coi hội quán. Cậu ta đang cúi đầu đọc sách, lâu lâu lại bưng chén nước bên cạnh lên uống một ngụm. Nghe thấy tiếng gãy rất nhỏ của khóa cửa, cậu cảnh giác nhanh chóng đứng lên, cầm một cây gậy chích điện và đẩy cửa đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cửa, cậu đã thấy kẻ quái dị với thân hình đỏ lòm đi vào.
"Ông!!?" Cậu sững ra như trời trồng, miệng há to định hét lên để kêu cứu.
Tiếc là đã muộn.
Trên mặt kẻ quái dị vẫn mang theo nụ cười ma mãnh. Gã vừa giậm chân một cái thì đã vọt qua hơn bốn mét, xuất hiện ở bên cạnh đệ tử canh cửa kia. Một tiếng "rắc" vang lên, tay của gã đã để lên miệng của cậu đệ tử rồi bóp nhẹ một cái. Một sức mạnh cực kì kinh khủng, làm nát bét nửa bên đầu của đệ tử gác cửa chỉ trong nháy mắt. Mà điều làm người ta sợ hãi hơn cả là động tác và sức mạnh gớm ghiếc của gã lại không làm phát ra một tiếng động nhỏ nào. Ngay cả sóng dao động của năng lực siêu phàm cũng cực kì nhỏ.
"Tôi biết cô đang ở bên trong, nếu cô không ra đây thì cũng được thôi, đợi tôi ăn hết mấy người này, nhất định sẽ tìm thấy cô." Kẻ quái dị mỉm cười, rút tay lại rồi hít sâu một hơi. Bụi máu đang nổ tung giữa không trung bỗng như biến thành sinh vật sống, tự động chui vào lỗ mũi gã và biến mất. Gã lại giậm chân một lần nữa, đi thẳng tới khu nhà chính của hội quán.
…
Lâm Thịnh đang ôm đàn hạc Huyết Lam, ngón tay thi thoảng lại khảy nhẹ vài cái lên dây đàn nhưng không phát ra âm thanh nào. Cậu đang đàn theo một bản nhạc tương đối khó trong ký ức. Gã binh sĩ mặc giáp sắt kia cũng khá đa tài đa nghệ, trình độ chơi đàn hạc khá giỏi, đủ để cậu học tập trong một thời gian dài.
Lâm Thịnh cảm nhận được Thánh lực trong cơ thể mình đang cuộn trào dữ dội, không ngừng dâng lên lại hạ xuống như từng đợt sóng biển.
Ở bên ngoài, vẻ mặt cậu càng trầm tĩnh hơn, tựa như người không màng danh lợi, trong lòng không buồn không vui, cứ như đang chìm trong một trạng thái đặc biệt, tĩnh lặng và an tường. Cậu nhắm mắt lại, cảm giác như có thể nhìn thấu hết cấu tạo của các bộ phận trong cơ thể. Cậu bỗng hiểu ra là cậu sắp đột phá.
Theo như hệ thống của thành Hắc Vũ, hiện giờ cậu đã là chiến sĩ Thánh điện cấp ba siêu phàm, sau khi hấp thu Thánh lực của Thiên sứ xám thì Thánh lực trong người cậu đã đạt đến ngưỡng giới hạn rồi. Từ hôm đó đến giờ, cậu vẫn kiên trì tu luyện Thánh lực là để hấp thụ hết Thánh lực của Thiên sứ xám và biến thành nó của mình. Hiện tại, cậu đã tiêu hóa gần xong, đồng thời dung hợp nó với Thánh lực của mình.
"Tố chất cơ thể và kinh nghiệm chiến đấu của mình đã đạt tiêu chuẩn từ lâu. Dù không Bán Long Hóa thì mình vẫn có thể dễ dàng đột phá chiến sĩ Thánh điện cấp bốn." Lâm Thịnh tự đánh giá năng lực của mình.
"Lúc trước nhờ vào huyết mạch Nham Long, mình đã có thể bộc phát ra năng lực khoảng cấp bốn cấp năm, nhưng Thánh lực thì vẫn chỉ ở cấp ba. Nhưng giờ, một khi đột phá Thánh lực lên cấp bốn, mình càng hiểu rõ thêm cơ thể của mình và còn có thể đạt được một môn Thần thuật thiên phú mới. Một khi Bán Long Hóa thì…" Lâm Thịnh vô cùng chờ mong.
Sau một lúc đánh đàn mà không phát ra âm thanh gì, cậu cảm thấy Thánh lực trong cơ thể mình dường như đang trùng xuống. Cậu biết ngay rằng đã dùng lực quá mức nên bèn đứng dậy, để đàn hạc Huyết Lam qua một bên và chuẩn bị nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên, một đường liên kết rất nhỏ trong đầu cậu bị cắt đứt. Lâm Thịnh thoáng khựng lại một chút, sau đó nhẹ nhàng hít thở một hơi rồi đứng lên.
Vừa rồi, một binh sĩ mặc giáp sắt đang tuần tra chung quanh hội quán của cậu đã bị mất liên lạc. Cậu biết rõ một binh sĩ mặc giáp sắt có thực lực ra sao và khó chơi đến cỡ nào, dù có người có thể giải quyết bọn họ thì cũng không thể nhanh như vậy được, hơn nữa còn không phát ra dù chỉ một tiếng động.
Mấy ngày nay cậu đã phải chịu áp lực của quân đội Lydum nên nghỉ ngơi không được tốt, vậy mà lúc này lại có người âm thầm đánh tới tận cửa.
Mặt Lâm Thịnh biến sắc, trong lòng bùng lên ngọn lửa giận dữ. Cậu mặc thêm áo khoác, mở cửa phòng và đi ra ngoài.
Trong hội quán hơi âm u và tĩnh mịch.
Trên mặt tường trắng tinh trong góc có dính máu, bên cạnh là một thi thể của đệ tử nào đó yên lặng tựa vào. Lâm Thịnh chầm chậm đi qua, ngồi xổm xuống xem xét. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt vặn vẹo và thống khổ của đệ tử này. Cậu giơ tay, vuốt nhẹ lên cặp mắt đang trợn to kia.
Trong bóng đêm có cơn gió nhẹ thổi qua.
Vù.
Lâm Thịnh đứng bật dậy, cơ thể cậu nhanh chóng phình to lên như là thổi bong bóng. Các cơ bắp gồ lên từng cục và rắn chắc như một pho tượng đá.
Trong bóng tối, đôi mắt cậu lóe lên ánh sáng vàng. Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác uy nghiêm của loài rồng vô hình tản ra từ trên người cậu, lan tỏa ra tứ phía.
Lâm Thịnh xoay cổ vài cái, trên người liên tiếp phát ra tiếng bẻ khớp giòn vang như tiếng pháo. Không chần chừ thêm nữa, cậu sải bước đi thẳng vào trung tâm hội quán.
…
Tạ Kiều Nguyệt biết là mình lại gây chuyện rồi! Cô không nên lỗ mãng xông vào trong, làm cho hội Thiết Quyền không có phòng bị gì mà phải đối mặt với kẻ quái dị đang đuổi giết theo mình. Như vậy, rất nhiều người vô tội trong hội quán sẽ bị thương thậm chí là mất mạng. Một khi chuyện này bị lộ, cô sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết trả thù từ cả hai thế lực.
Không rõ là hội Thiết Quyền có buông tha kẻ mang vạ như cô không, nhưng bên phe của kẻ quái dị kia thì chắc chắn sẽ không nương tay. Vì cô đã chứng kiến thủ đoạn săn hồn của bọn họ vài lần rồi.
"Về yêu cầu gia nhập hội Thiết Quyền của cô, tôi đã đã báo lên trên rồi. Cô yên tâm, chỉ cần điều kiện phù hợp và không có vấn đề gì khác thì phía trên chắc chắn sẽ đồng ý." Cô gái lễ tân thấy Tạ Kiều Nguyệt có vẻ gấp gáp bèn nở một nụ cười trấn an.
"Đừng quá lo lắng, tuy gần đây, hội Thiết Quyền là một tổ chức tương đối mạnh trong khu vực nhưng chúng tôi là những công dân lương thiện luôn tuân thủ pháp luật, sẽ không làm những nghiệp vụ trái pháp luật."
"Không, không có gì đâu. Chẳng qua tôi…" Tạ Kiều Nguyệt càng ngày càng thấy áy náy.
Lỡ như tất cả các cao thủ trong hội Thiết Quyền đều đi vắng, khi bị quái vật kia đánh bất ngờ thì chắc chắn những người khác sẽ chết thảm, vậy thì tội lỗi lần này của cô khó mà dung thứ! Cô càng nghĩ càng thấy bất an.
"Cô chờ một chút nhé, bây giờ trong hội quán chỉ có mấy đệ tử phụ trách bảo vệ, các hội viên chính thức và chủ tịch đã về nghỉ ngơi hết rồi. Khoảng bảy giờ thì sẽ có người tới." Cô gái lễ tân nhẹ nhàng giải thích.
"Không sao, không sao, tôi chờ bao lâu cũng được mà." Tuy rằng Tạ Kiều Nguyệt càng ngày càng cảm thấy bất an nhưng giờ mọi chuyện đã lỡ rồi.
Giờ thì cô đâu còn đường lui nữa. Mấy chuyện đánh cược mạng sống như đi tới bến cảng và tìm thuyền để rời đi không phải là lựa chọn hàng đầu của cô. Chuyện đã tới nước này, cô chỉ hy vọng là trong hội Thiết Quyền vẫn còn đủ người có khả năng đối phó với kẻ quái dị kia.
Cô gái lễ tân trực đêm cười càng thêm tươi tắn và xinh đẹp. Đáng lẽ hội Thiết Quyền đã không cần tuyển người nữa, nhưng với khuôn mặt và dáng người của Tạ Kiều Nguyệt đều được đánh giá cao. Các cô gái xinh đẹp luôn là ưu tiên số một, huống chi lại còn chịu tập luyện võ đạo, người như vậy thì đâu phải dễ kiếm được.
Cho nên, mặc dù chủ tịch đã ra thông báo là dừng không tuyển thêm người nữa, nhưng vẫn bổ sung thêm một điều, nếu có một cô gái có năng lực trời phú cộng với khuôn mặt và dáng người đẹp thì vẫn có thể nhận vào.
Tạ Kiều Nguyệt vô thức sờ lên móng vuốt của chim ưng biển trên đầu. Mỗi khi cô căng thẳng, chỉ cần sờ lên cặp móng vuốt lạnh buốt của chim ưng biển sẽ giúp cô cảm thấy an toàn hơn một chút. Mặc dù làm vậy thì hơi kỳ cục nhưng người thường căn bản không thấy chim ưng biển.
"Nhóc con, đến rồi kìa!" Chim ưng biển bỗng nhiên nói với giọng lạnh lẽo.
Tạ Kiều Nguyệt cứng đờ cả người, hai mắt nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía hòng tìm kiếm vị trí mà đối phương có thể xuất hiện.
"Tìm được rồi." Lúc này, một kẻ quái dị có thân hình cao lớn với màu đỏ lòm từ từ đi ra từ trong cửa hông của đại sảnh hội Thiết Quyền.
"Utiya." Trên mặt kẻ quái dị lộ ra một nụ cười, nhìn thẳng vào con chim ưng biển trên đầu của Tạ Kiều Nguyệt.
"Trong giây đầu tiên, ta sẽ đâm xuyên não của bà."
"Giây tiếp theo, ta sẽ bẻ gãy hết xương trên người bà."
"Giây thứ ba, ta sẽ móc đôi mắt của bà ra và làm thành hai viên trân châu xinh đẹp nhất."
Tạ Kiều Nguyệt và chim ưng biển cứng đờ cả người, gần như là không thể nhúc nhích. Sát khí tựa sóng biển cuộn trào trên người đối phương như có năng lực đặc biệt vậy, nháy mắt đã làm đông cứng mạch máu và tê liệt thần kinh bọn họ.
Nhưng thứ thật sự làm cho hai người các cô không thể nhúc nhích không phải là sát khí trên người kẻ quái dị. Mà là bóng người cao lớn có đôi mắt màu vàng đang yên lặng xuất hiện ở trong bóng đêm phía sau lưng gã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...