Editor: Nguyetmai
"Không cần lo lắng, nếu phán đoán dựa trên những dấu hiệu hiện tại thì Lydum không có ý định đàn áp bạo lực trên diện rộng." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
"Ngày mai tôi sẽ đến Bộ quốc phòng lâm thời, trực tiếp gặp mặt, tiếp xúc với họ để xem thử thái độ và chính sách của họ như thế nào."
"Chủ tịch cần phải chú ý cẩn thận." Đạo Linh nghiêm mặt nhắc nhở.
"Tôi biết rồi." Lâm Thịnh gật đầu.
So với sức mạnh khổng lồ của cả một quốc gia thì sức mạnh của một cá thể là vô cùng nhỏ bé, chỉ như một một hạt cát trong sa mạc mênh mông. Chỉ cần mất cảnh giác trong phút chốc cũng có thể bị sự hùng mạnh kia đè bẹp, bóp nát thành từng mảnh nhỏ. Sau khi về nhà, Lâm Thịnh an ủi cha mình đang bị sa sút tinh thần. Cửa hàng nhỏ của ông vì không thể tiến hành nhập hàng mà thiếu hụt không ít loại hành hóa. Không thể nhập hàng tức là không có thu nhập. Có điều bây giờ, đồng tiền thông dụng của Tịch Lâm còn có thể dùng được thêm bao lâu nữa cũng là cả một vấn đề.
Ngược lại, mẹ cậu đã đến nhà trẻ thăm hỏi tình hình. Bên đó vẫn không có thay đổi gì, chỉ là thời gian nghỉ bị rút ngắn đi. Hoặc có thể là vì muốn dùng công việc để vực dậy tinh thần. Vì thế, nhà trẻ dự định đẩy ngày tựu trường lên sớm hơn, có điều họ cũng không biết được rốt cuộc sẽ còn bao nhiêu đứa trẻ có thể theo học ở đó.
Lâm Hiểu thì lại mang theo vẻ mặt hoang mang pha chút bất lực ngồi trong phòng đọc sách, lật mấy quyển tài liệu lịch sử. Có lẽ cô đang tìm định hướng cuộc sống tương lai từ những trang ghi chép cũ.
Dẫu sao thì hiện tại, Lydum đã chiếm thành phố, phong tỏa cả tỉnh, cắt đứt hoàn toàn phương tiện liên lạc với những nơi khác, nên đương nhiên Lâm Hiểu cũng không thể trở lại trường học ngoại tỉnh của mình. Không thể hoàn thành việc học, thấp thỏm lo âu trước việc chọn lựa ngành nghề, tiền đồ mịt mờ, chỉ có thể miễn cưỡng sống qua ngày. Đối mặt với một cuộc sống như vậy, thì việc Lâm Hiểu nhanh chóng sa sút tinh thần cũng là điều dễ hiểu.
Lâm Thịnh cũng không biết nên nói câu gì mới thích hợp. Sau khi ăn xong bữa tối, từng người trong nhà đi rửa mặt rồi ngủ. Lâm Thịnh còn một ngày nữa mới hoàn toàn thoát khỏi sự trừng phạt sau khi chết trong giấc mơ. Cậu không thể tiến vào khung cảnh trong mơ nên chỉ có thể lăn qua lộn lại trên giường, thao thức không sao ngủ được.
Mặc dù bề ngoài cậu tỏ ra khá bình tĩnh, nhưng thực tế cậu cũng chỉ là một người phiên dịch ngôn ngữ cổ đại rất đỗi bình thường. Tuy rằng cậu đã hấp thụ được lượng lớn các mảnh vụn ký ức, thế nhưng các mảnh vụn này cũng không khác mấy so với những thước phim được lưu giữ trong não cậu, căn bản là không để lại di chứng hay gây ra ảnh hưởng gì cho cậu về sau.
Có ai vì xem quá nhiều phim mà dẫn đến rối loạn trí nhớ không?
Dĩ nhiên là không rồi.
Vậy nên, những lúc chỉ có một mình, Lâm Thịnh mới thoáng để lộ ra vẻ mệt mỏi và hoang mang. Hình ảnh lúc nữ sĩ quan quân đội giết chết Khiên Thánh Tàn Bạo trong chớp mắt khi trước vẫn cứ không ngừng quẩn quanh trong dòng suy nghĩ của cậu.
Sự chênh lệch lớn về sức mạnh khiến Lâm Thịnh căn bản không muốn nghĩ đến chuyện sẽ đối mặt với người kia như thế nào. Ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn, cậu đừng hòng bắt kịp cô ta.
Sức mạnh của bản thân cậu chỉ lớn hơn so với Khiên Thánh Tàn Bạo một chút, không tính là nhiều. Nếu người kia có thể hạ gục Khiên Thánh Tàn Bạo trong chớp mắt thì đương nhiên cũng có thể làm điều tương tự đối với cậu.
"Vả lại, khi chiến tranh bùng nổ, mặc dù những binh sĩ do mình triệu hoán có thể ngăn cản vũ khí hạng nhẹ, nhưng nếu đổi lại là vũ khí hạng nặng hơn thì chắc chắn không cản nổi. Một khi vũ khí đó bị người siêu phàm khống chế, chỉ cần một phát cũng có thể dễ dàng giết chết bất kỳ binh sĩ triệu hoán nào của mình."
"Mình vẫn còn quá yếu..." Lâm Thịnh không kìm được, trút tiếng thở dài.
Tính ngẫu nhiên của giấc mơ quá mạnh, nếu cậu muốn trở nên mạnh mẽ hơn thì hoàn toàn phải dựa vào bản thân, tự mình tìm kiếm các loại kiến thức thần bí từ khắp nơi. Trước đó, huyết mạch Nham Long và binh sĩ triệu hoán đều là đồ tốt mà Lâm Thịnh tự mình tìm ra trong giấc mơ.
"Mấy giấc mơ này xảy ra quá ngẫu nhiên, vậy còn một đống ký ức mình đã hấp thụ thì sao?" Lâm Thịnh thử rà soát trong vô vàn các mảnh vụn ký ức hòng tìm ra biện pháp tạm thời ứng phó với tình huống trước mặt.
Ký ức mà cậu đã hấp thụ quá nhiều, tìm hết một lượt thì ý thức cũng dần dần mỏi mệt, rồi chầm chậm rơi vào giấc ngủ. Đến lúc cậu tỉnh lại thì đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Thịnh vội vàng đánh răng rửa mặt, mặc vào một bộ quần áo thể thao màu tím đen, sau đó vào trong siêu thị nhỏ ở cửa khu dân cư, mua một chiếc mặt nạ đầu lâu chất lượng kém.
Sau khi đeo mặt nạ lên mặt, Lâm Thịnh đến hội quán Thiết Quyền gặp mặt Saru và Đạo Linh. Tiếp đó, cậu mới ngồi lên xe Jeep quân đội đã đợi sẵn trước cửa, chạy thẳng đến thành phố Adyan.
Từ Hoài Sa đến Adyan không tốn quá nhiều thời gian, chỉ mất ba giờ đi xe đã đến nơi.
...
...
Xế chiều, tại Bộ quốc phòng lâm thời ở thành phố Adyan.
Nam sĩ quan cầm cây roi đen trên tay ngồi tại vị trí chủ tọa, mặc bộ quân phục phẳng phiu, trên mặt bàn bên cạnh là khẩu súng ngắn màu bạc.
Ông ta ngồi giữa một đám binh lính Lydum đang đứng ngay ngắn chỉnh tề, tất cả họ đều được trang bị súng đầy đủ, phần mũi súng đang hướng xuống đất. Bầu không khí nơi đây vô cùng cảnh giác và căng thẳng.
Lâm Thịnh vừa đến nơi thì lập tức bị dẫn đến chỗ này. Ngoài ra, còn có hơn mười người nữa cũng giống hệt như cậu. Mọi người không ai trao đổi với nhau câu gì, sau khi xuống xe đều tự tản ra. Đến lúc vào Bộ quốc phòng, lại kẻ đứng, người ngồi chờ đợi trong phòng khách.
Không ai trò chuyện với ai, mà thật ra trong hoàn cảnh bị hàng loạt các binh lính giám sát như hiện giờ, cũng không ai muốn mở lời trò chuyện cả. Mãi đến khi nam sĩ quan này nhịp nhàng bước từng bước đi vào rồi ngồi lên vị trí chủ tọa.
"Tên tôi là Stith, các vị cũng có thể gọi tôi là Thứ trưởng Stith. Tôi thật sự rất vui khi tất cả mọi người có thể đến đây theo đúng như lời hẹn. Phong cách chủ yếu của người Lydum chúng tôi là hành động, chắc hẳn trên tờ truyền đơn cũng đã nêu rõ vấn đề này rồi." Giọng nói của gã sĩ quan có phần lười nhác, giống như một con sói đã ăn no, mệt đến rã rời.
"Vậy nên, lần này gọi tất cả mọi người đến đây, trước là muốn biết mặt nhau, giúp mọi người ghi nhớ kỹ biểu tượng đặc biệt của Bộ quốc phòng chúng tôi để khỏi phải rước họa vào thân."
Ông ta rút một điếu thuốc lá ra, đưa lên miệng.
"Thứ hai, các vị thân là các thế lực ngầm chủ yếu ở vùng Anduin, thời gian này, các vị phải giúp tôi ổn định tình hình trong tỉnh. Dù sao, các vị ngồi đây cũng quen thuộc với nơi này nhất."
Một nhóm người với các trang phục khác nhau đều không lộ ra biểu cảm gì, cũng không mở miệng nói chuyện. Trong đây có không ít người còn đang bận xử lý những chuyện khác, còn chưa giải quyết xong đã bị Lydum ép tới đây họp bàn.
Sĩ quan Stith cúi đầu, nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc đã hút. Ông ta hít sâu sau đó chậm rãi phả ra một làn khói mờ.
"Mọi người có ý kiến gì, bây giờ có thể công khai phát biểu, đừng để đến khi đã xong xuôi hết mới lại có người lên tiếng phản đối." Trong phòng khách, giọng nói của gã sĩ quan vẫn vang lên đều đều.
"Bây giờ nói ra để sau này chúng ta ai cũng bằng lòng vừa ý. Đừng chờ đến khi phạm tội, tôi ra tay thì lại nói mình không hề hay biết gì hết."
Lâm Thịnh đứng giữa cả nhóm mười mấy người trông vô cùng nổi bật. Ở nơi này, cậu là người trẻ tuổi nhất, nhưng cũng may cậu đã có sự đề phòng nên trước đó đã đeo lên mặt một tấm mặt nạ nhựa. Đó là chiếc mặt nạ đầu lâu đơn giản màu trắng, chỉ có đôi mắt và lỗ mũi lộ ra đằng sau mặt nạ.
Yên lặng hồi lâu, vẫn không có ai lên tiếng. Mọi người ở đây đều không phải là chim non mới ra ràng, ai cũng sắc sảo và có những tính toán riêng của mình. Cho dù thực sự tức giận trong lòng cũng sẽ không biểu lộ ngay ra mặt.
"Tốt lắm."
Bộp bộp bộp.
Stith vỗ tay nhè nhẹ để thu hút sự chú ý của mọi người.
"Xem ra các vị cũng đồng ý đón nhận sự sắp xếp của chúng tôi. Vậy thì bây giờ, tôi có một vài việc muốn giao lại cho các vị đảm nhiệm." Ông ta ngẩng đầu, ra ám hiệu với bên ngoài.
Ngay sau đó, một tên lính mang một xấp ảnh trên tay tiến vào, bắt đầu phát cho tất cả mọi người. Bất ngờ thay, người trong bức ảnh mà bọn họ đang cầm trên tay là một bà lão tóc bạc mặc chiếc áo gió màu đen. Bà lão này có khí chất rất khác người, đôi mắt như chó sói chỉ có một màu xanh lá cây. Bên cạnh bà lão, một con chim ưng biển lớn màu xanh đậm đang vỗ cánh sà xuống, nổi bật trên người nó là những đường vân màu vàng.
"Nếu các vị gặp được người này hay nhìn thấy con ưng biển kia thì hãy nhanh chóng thông báo với chúng tôi. Người tìm ra sẽ nhận được một phần quà nhỏ kỳ diệu của Tháp Thiên Đường." Sĩ quan mỉm cười.
"Hãy tin tôi, nếu các vị may mắn lấy được phần quà nhỏ kia, nhất định sẽ không phải hối hận."
"Cuối cùng, tôi xin đưa ra phương án nhằm cai quản toàn bộ các tổ chức thế lực bên trong thành phố..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...