Editor: Nguyetmai
Gió biển vừa mát mẻ lại pha chút ồn ã. Lâm Thịnh đưa tay sửa lại phần tóc bị gió thổi bay tên trán, ngắm nhìn từng chiếc thuyền buôn chạy tới chạy lui trên mặt biển phía xa xa, tâm trạng dần bình tĩnh lại.
"Nhưng đứng một lúc rõ lâu rồi, mà sao xung quanh vẫn yên lặng như vậy?" Cậu nhớ lúc bình thường, vào khoảng thời gian này nơi đây có rất nhiều người rảnh rỗi qua lại.
Bây giờ nhìn qua một lượt, cậu chỉ thấy mấy chiếc tàu chở hàng đang nghiêm chỉnh thả neo trên bến tàu. Nhân công khuân vác và các thương nhân đều vui vẻ hợp tác, mặt mày hòa nhã
Mấy chuyện như nhân công nâng giá, giữ hàng không cho di chuyển mà cậu nghe hồi trước đều không thấy.
"Xem ra lời đồn sai lệch rất nhiều." Lâm Thịnh khẽ gật đầu.
Ít nhất, khu bến tàu cậu đang nhìn thấy thì hoàn toàn không giống với lời đồn. Lâm Thịnh đứng cạnh lan can thêm một lúc nữa, thấy sắp đến giờ cơm bèn trở về. Cậu xoay người, đi về theo con đường mà mình đã tới.
Lúc chuẩn bị rời đi, cậu đưa mắt nhìn cô gái kia. Cậu nhớ lúc cậu tới, cô gái này đã đứng ở đây rồi. Bây giờ cậu chuẩn bị đi, cô ấy vẫn đứng ở đây, ngay cả tư thế cũng không thay đổi nhiều. Không nói những thứ khác, chỉ riêng sự ổn định này đã khiến người ta phải khen ngợi.
Nhưng cậu không biết, khi mình liếc mắt qua, suýt chút nữa thì Tạ Kiều Nguyệt đã run bắn lên, hai chân cũng như nhũn ra chỉ muốn ngã xuống đất. Cô đứng nguyên một tư thế trong khoảng thời gian quá lâu, bắp chân đã sớm không chịu nổi nữa rồi.
Lâm Thịnh thong thả rời khỏi bến tàu rồi bắt một chiếc taxi, cuối cùng cũng đi khỏi. Mãi đến khi chiếc xe kia hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Tạ Kiều Nguyệt mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, quệt tay trên phần trán đã đổ đầy mồ hôi.
"Không được không được... Trái tim bé nhỏ của bà đây thật sự không thể chịu thêm bất kỳ kích thích nào nữa. Còn bị thêm mấy lần như vậy thì e là cái mạng nhỏ này cũng đi tong!"
Cô đã lăn lộn kiếm sống ở khu bến tàu này hơn ba năm, cũng coi như là cáo già lõi đời.
Vì trời sinh cô đã có cảm giác cực nhạy bén với nguy hiểm, cho nên mới có thể phát triển nhanh chóng tại nơi bến tàu vô cùng hỗn loạn này, trở thành chị cả của một nhóm trộm cướp.
Cũng chính vì thế mà ngay giây phút khi cô nhìn thấy Lâm Thịnh, trong lòng liền dâng lên cảm giác sợ hãi muốn trốn chạy. Có thể nói, cảm giác lần này là mãnh liệt nhất kể từ khi cô trở thành kẻ móc túi!
Trên người Lâm Thịnh dường như có một loại khí thế khiến cho người khác có cảm giác sợ hãi khó hiểu. Đối với những người bình thường khác, loại khí thế này đã đủ để mang lại hiệu quả rõ ràng. Cho nên, đối với người có cảm giác nhạy bén trời sinh như cô thì cảm giác ấy lại càng mạnh hơn.
"Con mẹ nó, thật là quá khủng!" Tạ Kiều Nguyệt thở phào một hơi, khom lưng xoa hai cẳng chân cứng đờ của mình.
Leng keng.
Vì khom người xuống mà từ trong khe ngực cô trượt ra một sợi dây chuyền có mặt là một viên đá hình giọt nước màu hồng nhạt. Chất liệu viên đá giống như là ngọc thạch nhưng ở chính giữa lại có một màu trắng thuần hệt như màu sữa bò, ở xung quanh là những đường hoa văn thần bí được khắc rất tỉ mỉ.
Tạ Kiều Nguyệt vội vàng nhét sợi dây chuyền vào lại trong áo, áp sát vào người. Đây là thứ mà mấy ngày trước cô trộm được từ một thuyền trưởng người ngoại quốc trông vô cùng nhếch nhác.
Khi ấy cô thấy nó khá lạ mắt, cảm thấy bán sẽ được giá nên mới tiện tay mang về. Sau đó cô càng nhìn càng thấy thích, bèn đeo luôn lên người.
Tuy cô chỉ là một kẻ móc túi nho nhỏ nhưng kiến thức và mắt nhìn cũng không kém. Mặc dù chất liệu của nó không hề đáng tiền, nhưng nét trạm trổ và trang trí đều mang hơi hướm cổ xưa đậm dấu vết thời gian, không chừng chính là đồ cổ gì đó, sau này có khi tăng giá lại kiếm được một mớ lớn.
Cô vỗ vỗ lên chân mình vài cái rồi đứng dậy, vươn vai nhìn ra mặt biển phía xa xa, bỗng chốc cảm thấy thật sảng khoái và thanh thản.
"Ồ? Đó là gì vậy?" Tạ Kiều Nguyệt vừa định xoay người đi, ánh mắt lại bị một vật đang trôi bồng bềnh trên mặt biển hấp dẫn.
Đó là một con ưng biển màu xanh đen trông hệt như một viên đá quý tinh khiết. Chỗ bắt mắt nhất là trên cổ và trên hai cánh của nó, bởi nó có một vài đường vân nhỏ màu vàng giống như vàng thật. Ưng biển thì quá quen thuộc, Tạ Kiều Nguyệt lớn lên bên biển nên đã gặp quá nhiều rồi. Nhưng con ưng biển có vân vàng bao quanh trên cổ và cánh như thế này thì đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
"Đáng tiếc... Con ưng biển này bắt mắt như vậy, nhất định là không có phần của mình rồi."
Đại ca của khu bến tàu này là bang Hắc Lang, trong số những người vừa rồi chạy nhanh hơn cô, ít nhất có mười người đều là người của băng nhóm này.
Nhiều người thấy như vậy, con ưng biển có dáng vẻ không tầm thường này tất nhiên sẽ không có liên quan gì với cô. Cô đứng bên cạnh lan can, nhìn con ưng biển kia từ từ trôi tới theo sóng biển, không động đậy chút nào.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kinh ngạc chính là, mãi đến khi con ưng biển kia bập bềnh trôi tới trước mắt cô, cách cô một khoảng không tới mười mét, xung quanh cũng không có ai để ý tới nó.
"Chuyện gì vậy??" Tạ Kiều Nguyệt cảm giác được có gì đó bất thường.
Cô liếc mắt nhìn xung quanh, nhiều người đi đi lại lại như vậy nhưng chẳng ai để ý tới con ưng biển nổi bật trên mặt biển này. Con chim đó to bằng một chậu rửa mặt nhỏ, đường vân màu vàng trên người vẫn lấp lánh dưới ánh mặt trời rực rỡ, cực kỳ nổi bật.
"Quái lạ..." Nét mặt Tạ Kiều Nguyệt hơi đanh lại.
Tình huống này quá quái dị. Cô phát hiện, hình như những người xung quanh không hề nhìn thấy bất kỳ cử động nào của con ưng biển.
Có một thủy thủ mới xuống thuyền, thậm chí còn đi qua lan can bên cạnh nó, khom lưng nhặt một đồng hai xu dưới đất lên, sau đó hí hửng rời đi. Nhưng hắn lại không hề để ý tới con ưng biển bập bềnh bên cạnh. Loại cảm giác ấy... giống như là hoàn toàn không thấy nó vậy.
"Này nhóc... Nhóc nhìn thấy ta à?"
Bỗng nhiên, một âm thanh già nua chậm rãi vang lên bên tai của Tạ Kiều Nguyệt. Cả người cô cứng đờ, cơ thể lập tức căng ra, chuẩn bị co cẳng chạy bất kỳ lúc nào. Loại hiện tượng kỳ dị này đã vượt qua khả năng tiếp nhận của một người thường như cô.
Trong phạm vi năm mét xung quanh không có một ai, thế nhưng âm thanh này giống như là có người đang tựa sát bên tai cô mà nói chuyện vậy, gần trong gang tấc.
"Đừng sợ... Ta đang bị thương, bị thương rất nặng. Ta ở ngay trên mặt biển trước mặt nhóc ấy." Cái âm thanh kia lại vang lên lần nữa.
Tạ Kiều Nguyệt nuốt nước bọt ực một cái, nhanh chóng liếc mắt nhìn mặt biển trước mặt. Sau đó, cô liền hoảng sợ khi nhìn thấy con ưng biển đang bập bềnh trên sóng biển kia không biết đã mở hai mắt tự lúc nào, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cô.
Cô chỉ là một tên trộm nhỏ, từ bé đến giờ, người mạnh nhất mà cô được nhìn thấy chính là đại ca hội Thiết Quyền xưng bá khu Hắc Thủy ở gần đây. Nào đã thấy qua chuyện gì thần kỳ như thế này.
"Phiền cô giúp tôi một chút, cô gái nhỏ. Để báo đáp lại, tôi có thể dạy cô một số thứ." Ưng biển há miệng, phát ra âm thanh giống như ông lão.
"Ực..." Tạ Kiều Nguyệt cố gắng nuốt một ngụm nước bọt, cảm giác cổ họng khô khốc vô cùng...
Nhưng cô không hề phát hiện ra, mặt dây chuyền bằng đá giấu trong ngực của cô đang tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt hiền hòa.
....
....
Lâm Thịnh về đến nhà, cứ hết tu luyện Thánh Lực rồi lại minh tưởng Hôi Ấn mãi đến buổi chiều. Sau đó, cậu ăn cơm tối và xem tivi cùng chị Lâm Hiểu, tiếp theo lại ăn thêm một chút đồ ăn đêm mà cha mang về, cuối cùng tắm qua rồi đi ngủ.
Bởi vì thăm dò thất bại, bị chết đuối một lần nên hai ngày nay cậu không thể nào vào được giấc mơ, chỉ có thể ngủ một giấc bình thường.
Mơ màng mãi đến nửa đêm.
Một tràng tiếng pháo nổ vang đánh thức Lâm Thịnh từ giấc ngủ say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...