Lâm Thịnh chậm rãi thu lại quyền cước, đi đến trước mặt gã.
"Thành công rồi. Sức mạnh của Bán Long Hóa, bản năng chiến đấu tự do vô cùng hoàn hảo, khả năng đổi hướng và lực bộc phát kinh khủng, lại còn cộng thêm cả Thánh Huyết Nhiên Thiêu. Bây giờ mình... đúng là không gì ngăn cản nổi nữa."
Thành thật mà nói, sức mạnh của Khiên Thánh Tàn Bạo không hề kém hơn cậu, đáng tiếc độ linh hoạt của gã và khả năng biến chiêu còn cách Lâm Thịnh một khoảng rất xa. Giống như hai kiếm thủ với tố chất thân thể giống nhau nhưng trong đó có một người linh hoạt hơn, tốc độ cũng nhanh hơn, dễ dàng tránh né hơn, việc thu hồi hay ra đòn cũng có thể tùy ý quyết định. Với trình độ chênh lệch này, Lâm Thịnh ước chừng chỉ cần dùng vài động tác giả là đã có thể lừa Khiên Thánh Tàn Bạo mất đi thăng bằng, sau đó dễ dàng đánh ngã hắn. Nếu như cậu muốn, vừa nãy, trong nháy mắt đã có thể đánh trúng chỗ hiểm, lập tức kết thúc trận chiến.
Bộ giáp nặng nề kia có lẽ sẽ ngăn được một số tổn thương, nhưng sau khi Bán Long Hóa, cậu không còn dựa vào các chiêu đâm chém bình thường mà là đánh đấm trực diện. Lòng Lâm Thịnh vừa khẽ động, Khiên Thánh Tàn Bạo trước mặt đã đột ngột hóa thành làn khói đen, nhanh chóng tan biến mất.
"Thử nghiệm xong hết rồi, nên trở về luyện tập đàn thôi." Sau khi chế tạo thành công đàn hạc Huyết Lam, cậu không kìm lòng nổi mà ngày đêm mải miết tập luyện đàn.
Mặc dù cậu gảy đàn không được êm tai, mà ngược lại còn chưa thuần thục và đứt quãng, nhưng chỉ nhiêu đó thôi không đủ dập tắt ngọn lửa nhiệt tình cháy hừng hực trong lòng Lâm Thịnh.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng, trong quá trình tập luyện đàn, tốc độ tăng trưởng của Thánh lực trong cơ thể cậu đã nhanh hơn ít nhất ba lần so với lúc tu luyện bình thường. Loại tốc độ cực đại này khiến cho cậu hoàn toàn say mê, chìm đắm trong thế giới của đàn hạc Huyết Lam.
Sau khi nhìn một lượt quanh bốn phía, chắc chắn trong rừng cây không có ai phát hiện ra những gì mình làm ở bên này, Lâm Thịnh mới vẫy tay gọi quạ đen. Nó bay tới từ giữa không trung cao rộng, vỗ vỗ cánh đậu lên trên bả vai cậu.
"Đi thôi, trở về nào."
Rời khỏi rừng cây, cậu thả quạ đen bay đi tuần sát tình hình xung quanh. Lâm Thịnh thong thả ngồi lên một chiếc xe đạp đặt ở ven đường, dọc theo đường quốc lộ, đạp thẳng về nhà mình.
Cậu mới mua chiếc xe đạp này sáng sớm hôm nay, nhờ nó mà cậu không cần phải đi bộ nữa, cảm giác khá tuyệt. Ít nhất thì giờ đây cậu không cần phải đứng ven đường bắt xe hết nửa ngày trời nữa. Xe đạp rung lắc qua lại, hết lên lại xuống, không ngừng đi qua mấy ổ gà, ổ voi giữa đường. Lâm Thịnh vừa đạp xe, vừa suy nghĩ đến những chuyện có liên quan đến Hôi Ấn Nộ Hống.
Nhờ vào sự trợ giúp của đàn hạc Huyết Lam, tốc độ tăng trưởng Thánh lực của cậu đã vượt ngoài sức mong đợi, tiến độ minh tưởng của Hôi Ấn Nộ Hống cũng tăng nhanh đáng kể.
Hiện tại, Lâm Thịnh có một loại cảm giác mơ hồ rằng mình đã có thể thử thả ra sức mạnh của Hôi Ấn thứ hai.
"Thế nhưng mà... Nên dùng cách gì đây..." Lâm Thịnh lại rơi vào suy tư.
Muốn sử dụng Nộ Hống thì nhất định phải hét lên một tiếng điên cuồng và chất chứa giận dữ. Cậu biết điên cuồng gào thét, nhưng bao hàm cả tức giận thì... Yêu cầu này hơi cao.
Xe đạp chạy đi thong thả, từ từ lăn bánh trên con đường quốc lộ. Xe băng qua những cánh đồng mênh mông và khu phức hợp đô thị - nông thôn với những mái nhà lầu đơn sơ xen kẽ với những căn nhà xây bằng đất nung. Những gánh hàng rau và trái cây dần dần xuất hiện trên đường ngày một nhiều, các gia đình nông dân đang chuẩn bị chất hàng vào thành phố buôn bán.
Lâm Thịnh đạp xe, khi đi lướt qua một cậu thiếu niên bán cà chua ven đường thì dừng lại mua hai cân cà chua tươi, chuẩn bị đem về cho chị gái ăn sống, bổ sung thêm vitamin.
Hơn hai mươi phút sau.
Xe đạp dừng lại trước cổng khu dân cư Huệ Lý An.
Lâm Thịnh xoay người xuống xe, xách theo túi cà chua. Cậu đi vào khu dân cư, lên cầu thang, lấy chìa khóa ra mở cửa. Cậu mới vừa đặt cà chua xuống mặt đất cạnh cửa thì đã nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi hơi quen mặt ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Thật bất ngờ, đó là người đã cứu Lâm Hiểu lần trước - Trần Mẫn Giai.
Không biết Lâm Hiểu và Trần Mẫn Giai đang nói chuyện gì, nhưng bầu không khí giữa hai người rất vui vẻ, tự nhiên, hoàn toàn không giống như những người xa lạ mới biết nhau chưa bao lâu.
"Đúng lúc thật, tình cờ em thấy trên đường bán cà chua sạch nên mua luôn. Mọi người cùng ăn đi." Lâm Thịnh mỉm cười, quay sang gật đầu với Trần Mẫn Giai với thái độ rất thân thiện.
"Hồi chiều cha mẹ ra ngoài sắm sửa đồ Tết rồi, chúng ta tự giải quyết thôi. Đúng lúc chị Mẫn Giai tới đây, hay là mọi người cùng nhau nấu lẩu ăn được không? Cứ ăn ở nhà là được." Lâm Hiểu đưa ra đề xuất.
"Không thành vấn đề, vậy bây giờ em đi mua đồ ăn nhé." Lâm Thịnh cũng không cần thay giày, cậu mỉm cười xoay người quay ra cửa lần nữa.
Lạch cạch.
Cửa mở ra, bên ngoài là một cậu thiếu niên cao ráo sắc mặt trắng bệch đang đứng thở hồng hộc. Thiếu niên vừa trông thấy Lâm Thịnh thì lập tức tỏ ra vô cùng mừng rỡ, mở miệng định nói chuyện.
"Không cần gấp. Cứ từ từ mà nói." Lâm Thịnh hơi kinh ngạc nhưng đã bình tĩnh lại ngay lập tức. Cậu nhẹ nhàng dùng tay kéo cửa, không để hai người bên trong nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ.
"Hội quán xảy ra chuyện rồi... Bên phía quản lý Saru cũng xảy ra chuyện rồi! Chúng tôi không thể nào liên lạc được với cậu ấy!" Cậu thiếu niên nọ thở hổn hển, câu đầu tiên thốt ra đã khiến cho mặt Lâm Thịnh hơi biến sắc. Cậu nhớ Saru có nhắc tới chuyện cậu ta cùng cha mình đi phá án, nếu có chuyện gì cứ liên hệ qua điện thoại di động với cậu ta bất cứ khi nào...
"Còn điện thoại bàn nhà Saru thì sao?"
"Cũng không gọi được!"
...
...
Trong rừng rậm.
Môi Saru trắng bệch khô khốc, mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt, cậu được cha dìu đến ngồi dựa vào bên cạnh một gốc cây trong rừng.
"Saru... Kiên cường lên, cha tuyệt đối sẽ không để chuyện gì xảy ra với con đâu!!!" Sắc mặt Hoài Ân tái mét, lời nói chắc như đinh đóng cột. Ông cố gắng nắm chặt lấy tay con trai mình.
"Con... Không sao đâu... Mau... mau cầm lấy cái này, đi tìm hội quán Thiết Quyền ở khu Hắc Thủy... Gọi đại ca của con tới đây, tới cứu con! Bây giờ, chỉ có cậu ấy mới có thể cứu chúng ta thôi! Mau lên!!!"
Saru nhét bản vẽ Hôi Ấn Công Sự và tờ danh thiếp vào tay cha mình, sau đó nghiêng đầu sang một bên, ngất đi. Mới vừa nãy, Hoài Ân bị vây giữa một đám người, ít nhất một nửa số hộ vệ vây quanh đã phản bội, những người theo tới đều phải chết thảm hoặc bị thương nặng.
Giữa lúc hỗn loạn, có người muốn ngắm bắn vào Hoài Ân, lại bị Saru bắt gặp kịp thời. Dưới tình huống không kịp ngăn cản giết chết tay súng đó, Saru lao người tới, thay cha mình đỡ trọn một phát súng.
Ngay sau đó, sự việc bất ngờ đã xảy ra.
Một con quái vật không biết xuất hiện từ chỗ nào bắt đầu tàn sát tất cả tay súng xung quanh bằng tốc độ nhanh như chớp. Thừa lúc rối loạn, cha con Saru mang theo những thuộc hạ trung thành còn sống sót, nhanh chóng chạy trốn. Lúc này, khi thấy con trai mình ngất đi, sắc mặt Hoài Ân cũng tái nhợt. Ông nhanh chóng kiểm tra hơi thở của con, thấy cậu không sao thì mới trút tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Từ Hà đứng bên cạnh ông và cả hai người hộ vệ khác đều chỉ còn biết nhìn nhau. Một đội ngũ gồm hơn hai mươi người, hiện giờ lại vì nội chiến và sự tấn công của quái vật mà chỉ còn sót lại vài người bọn họ đứng đây.
Bây giờ chuyện khẩn cấp nhất là phải giải quyết con quái vật trước, còn những tên phản bội kia thì tính sau. Chắc chắn nó vẫn còn tìm kiếm bọn họ khắp nơi trong rừng rậm, nếu chẳng may bị nó phát hiện thì hậu quả thực sự khó mà tưởng tượng nổi.
Hoài Ân nhẹ nhàng ôm lấy con trai, cúi đầu nhìn sơ qua bức vẽ Hôi Ấn và tấm danh thiếp. Ông không biết nên đặt niềm tin vào ai. Lúc này ông có cảm giác như xung quanh mình toàn là gián điệp, chẳng thể phân rõ kẻ nào là người trung thành, kẻ nào là tên gian tế. Thoáng khựng lại trong giây lát, cuối cùng ông vẫn quyết định đưa tờ giấy cho Từ Hà.
"Từ Hà, cậu đi một chuyến đi. Bây giờ chúng ta không thích hợp ra mặt. Cậu cũng đừng về tòa nhà chính phủ trong thành phố vội, đi thẳng đến nơi mà thằng bé Saru nói, tìm người kia đi."
"Nhưng Bộ trưởng à... Tuổi Saru vẫn còn nhỏ... Nhỡ may vết thương xuất hiện bất trắc gì..." Từ Hà vẫn thấy lo lắng không nguôi.
"Mạng lưới quan hệ của tôi giờ đã không an toàn nữa rồi. Trong trận mai phục lần này, chắc chắn có dính dáng đến rất nhiều người. So với việc buộc phải cẩn trọng phân biệt người với người, chẳng thà chúng ta thay đổi phương hướng, thử đi theo con đường này của Saru xem sao." Hoài Ân bình tĩnh đáp, trong giọng nói rõ ràng thể hiện sự cùng đường lạc lối và bi thương chất chứa.
Ông không muốn nghĩ lại xem có tất cả bao nhiêu kẻ đã phản bội mình, trừ ba người đang bên cạnh ra, những người còn lại thật khó lòng tưởng tượng nổi. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là vết thương do đạn bắn của con trai ông.
Từ Hà im lặng một lúc, cuối cùng vẫn nhận lời.
"Tôi biết rồi... Tôi lập tức đi ngay."
- ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...