Răng rắc.
Một giờ sau...
Đến lần thứ tư thử nghiệm chế tác đàn hạc Huyết Lam, cuối cùng Lâm Thịnh cũng thành công.
"Về cơ bản đàn hạc đã hoàn thành. Chỉ là một chút sửa đổi đơn giản thôi mà cũng thất bại nhiều lần như vậy..." Lâm Thịnh cảm thấy khá thất vọng đối với kỹ thuật thủ công của chính mình.
"Nhưng cũng may là thành công được một cái." Cậu thở hắt ra, cầm thành phẩm trong tay lên, bắt đầu gắn từng dây một lên đàn.
Đàn hạc Huyết Lam và đàn hạc Saar không khác nhau mấy, chỉ là màu sắc tổng thể của nó hơi sẫm hơn, cũng đều là màu vàng nhưng là màu vàng đậm hơn.
Sau khi gắn dây đàn xong xuôi, Lâm Thịnh không thử âm ngay, bởi vì đánh đàn ở nhà sẽ gây ồn ào, và chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của cả nhà.
Cậu cũng thấy hơi mệt mỏi. Hai ngày này, vì để làm chủ trạng thái Bán Long Hóa trong cơ thể, cũng vì chế tác đàn hạc Huyết Lam, cậu đã đặt hết toàn bộ tinh thần lên hai chuyện này.
"Được rồi, phải đi học thôi. Hôm nay sẽ dành ra một nửa thời gian để minh tưởng, còn lại dùng để luyện đề." Lâm Thịnh cất đàn hạc đi rồi nhanh chóng thu dọn xong mớ đồ vật lộn xộn đầy đất.
Sau khi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trên đường về phòng cậu còn tiện tay cầm một quả táo lên gặm. Chỉ vài miếng cậu đã xử lý xong quả táo, sau đó uống thêm ngụm nước rồi mới thay áo quần, nằm dài trên giường.
Cùng với một tiếng "tách", đèn bàn tắt đi. Lâm Thịnh nhắm mắt lại, dần dần tiến vào trạng thái tĩnh lặng và thở đều.
Tích tắc tích tắc tích tắc...
Âm thanh rất nhỏ của kim giây phát ra ngày một rõ ràng, không ngừng phóng đại bên tai Lâm Thịnh. Ý thức của cậu giống như rơi vào biển sâu, không ngừng chìm xuống, chìm xuống.
Không biết qua bao lâu.
Lâm Thịnh mở mắt ra, trước mắt tràn đầy sương mù. Đây rõ ràng là hầm giam Tinh Linh mà cậu đã ở chừng mấy ngày qua. Nhiệt độ không khí trong hầm giam rất thấp, ánh nến chập chờn xung quanh gây ra một loại cảm giác âm u bí hiểm. Thật ra Lâm Thịnh đã quen thuộc không khí nơi này. Cậu nhanh chóng đi vào một gian phòng giam bên phải.
Đây là phòng giam có điều kiện tốt nhất quanh đây. Bên trong có đầy đủ bàn ghế, cầu tiêu, giá sách, tủ quần áo, thậm chí còn có gương và cốc uống nước. Hầu hết những thứ này Lâm Thịnh đều không cần dùng tới. Cậu kéo cái ghế ra, đặt mông ngồi xuống.
Cậu đang muốn làm giống như trước đây, bắt đầu minh tưởng Hôi Ấn. Đột nhiên, tầm mắt của cậu đảo qua vách tường phòng giam, chợt như nghĩ ra điều gì đó.
"Phòng giam này... được xây dựng dưới đất, vậy hồi trước mình tới đây thế nào nhỉ?" Lâm Thịnh nhớ lại lúc ban đầu mình làm thế nào mà vào được hầm giam Tinh Linh.
"Khe hở... Khe hở trên tường..."
Cậu đứng lên, cầm lấy thanh trọng kiếm lớn được gác ở bức tường bên cạnh rồi đi đến trước vách tường của phòng giam. Bức vách đã lâu không được tu sửa, những vết nứt nhỏ chằng chịt khắp nơi.
Lâm Thịnh chọn một vết nứt khá lớn, cắm kiếm vào rồi bắt đầu thọc trái đâm phải thật mạnh. Những hòn đá nhỏ vụn từ khe nứt rơi ra ngoài, lăn trên mặt đất. Thời gian dần trôi qua, với những xúc cảm mà Lâm Thịnh cảm nhận được, cậu càng có cảm giác suy đoán của mình là chính xác.
"Trống không! Sát vách trống không!"
Cậu cảm thấy phấn khích. Thanh kiếm đâm vào khe nứt đã tiến vào được phân nửa, rồi sau đó mũi kiếm chợt nhẹ bẫng một chút, phía trước không còn lực cản nào. Lâm Thịnh cố sức nhổ kiếm ra.
Phốc.
Thân kiếm đột nhiên bị rút ra. Trong khe hở hắt ra một tia sáng huỳnh quang màu tím nhạt.
"Chính là màu tím giống như lúc mình vào!"
Lâm Thịnh thầm vui vẻ, lập tức nhận ra vùng không gian chứa đầy chất lỏng màu tím mà cậu băng qua trước khi tiến vào hầm giam. Cậu biết được mình đã tìm được khe hở đi vào rồi, bèn quả quyết chọc kiếm vào một lần nữa, dùng sức đâm loạn xạ.
Soạt soạt soạt...
Giữa những tiếng ma sát nhỏ vụn chói tai, trên vách tường dần dần xuất hiện một cái động không ra động, cao chừng nửa mét rộng nửa mét. Ánh huỳnh quang màu tím nhạt từ cửa động hắt đến, trông tựa như có vô số dung dịch màu tím đang trôi nổi dập dờn, thỉnh thoảng còn hiện lên một chút sóng gợn.
"Lần này không đợi đến lúc thời gian giấc mộng kết thúc mà đã rời đi, chắc sẽ không có rắc rối gì đâu nhỉ?" Lâm Thịnh đứng trước cửa động, hơi chần chừ.
Nhưng cậu đã chịu đựng hầm giam này đủ rồi, ở lại đây thêm cũng chỉ lãng phí thời gian. Mặt người với đầy những cánh tay trong hồ, cậu cũng đánh không lại. Cho dù bây giờ cậu thu được huyết mạch Nham Long, có thể tiến vào trạng thái Bán Long Hóa thì cũng không muốn đi trêu chọc nó.
Theo suy nghĩ của Lâm Thịnh, trừ phi trong tay cậu có vũ khí lợi hại gì có thể dễ dàng cắt đứt cánh tay cứng rắn đến biến thái đó, nếu không cậu tuyệt đối không bao giờ đi tìm con quái vật kia. Đơn giản vì trình độ chênh lệch quá lớn.
"Bí mật lớn nhất của hầm giam này chắc chắn ở chỗ mặt người cánh tay kia, đáng tiếc... thực lực của mình còn quá yếu. Giống như thành Hắc Vũ trước đây, mình không có cách nào thăm dò đến chỗ sâu nhất."
Lâm Thịnh thở dài một hơi, không nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng thay sang một bộ giáp sắt hoàn chỉnh, mang theo thanh kiếm lớn, mũ giáp và ủng kim loại. Sau đó, cậu chậm rãi tiến vào cửa động màu tím trên vách tường.
Ục ục.
Cảm giác như là thoắt cái đã tiến vào đáy biển có màu tím nhạt.
Lâm Thịnh dang rộng tay chân, tăng tốc chuyển động về phía trước trong dung dịch màu tím. Thân thể của cậu từ từ phình ra, làn da trở nên xỉn màu và cứng rắn tựa đá, sức chịu đựng và đề kháng đều được nâng cao. Đồng thời, trong cổ họng cứ xuất hiện một cảm giác bỏng rát, hai mắt nóng lên, chuyển hóa thành mắt rồng màu vàng nhạt.
Soạt.
Lâm Thịnh cố sức khua một cái. Hai tay cậu quạt dòng nước lớn, lướt nhẹ về phía trước một cách nhanh chóng. Rõ ràng là mặc giáp rất nặng, nhưng Lâm Thịnh lại không thấy nặng gì, thân thể nhẹ bẫng lướt nhanh trong dung dịch màu tím.
"Sau khi Bán Long Hóa, thể tích phổi cũng tăng lên nữa à?" Lâm Thịnh không biết dung tích phổi mình tăng lên bao nhiêu, nhưng cậu cảm thấy dù không hít thở trong một thời gian ngắn cũng không sao. Cậu chuyển động về phía trước nhanh như bay, trên dưới trái phải đều là dung dịch màu tím.
Nhưng chẳng mấy chốc, sau năm phút... Lâm Thịnh cảm thấy không thở nổi.
Sức nín thở của Bán Long Hóa đúng là đã tăng hơn rất nhiều, song vẫn không chịu nổi ngột ngạt trong một thời gian dài và tiêu hao lớn. Xung quanh lúc này vẫn chỉ có một màu tím lịm, không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Lâm Thịnh hít thở ngày càng khó khăn, bắt đầu cảm thấy hoa mắt.
"Tiêu rồi..."
Rốt cuộc, cậu không nhịn được mà há mồm hít thở dồn dập. Từng ngụm chất lỏng màu tím cuồn cuộn xông vào phổi cậu. Lâm Thịnh cảm thấy ngực mình đau nhức một lúc lâu, sau đó hai mắt tối sầm. Khung cảnh trước mắt hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Không biết sau bao lâu, cậu chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc.
"Chết rồi à..." Lâm Thịnh đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Cậu ngồi dậy, liếc nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường: Bốn giờ ba mươi hai phút.
Bầu trời bên ngoài âm u tăm tối. Lâm Thịnh hơi bất lực, mặc dù ở trong giấc mộng mình sẽ không thực sự chết, nhưng chết một lần thì phải chờ tận ba ngày, trong lúc đó đã lãng phí bao nhiêu thời gian tu hành Hôi Ấn.
"Đáng tiếc..."
Cậu bước xuống khỏi giường, thay áo quần, định đi đến hội Thiết Quyền xem thử.
Bên kia luôn mở cửa 24/24 giờ, buổi tối có nhân viên trực thay ca làm nhiệm vụ. Dù sao cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên cậu muốn đi thử hiệu quả của đàn hạc Huyết Lam.
Cậu mặc quần áo tử tế, cầm theo hộp đàn. Lần này cũng không phải hộp kiếm ngụy trang, mà là hộp đàn thật. Nhưng hộp đàn lần này lớn hơn khá nhiều, chỉ có thể làm như balô đeo ở sau lưng.
Mọi người trong nhà đều chưa thức giấc. Lâm Thịnh đeo hộp đàn trên lưng, lặng lẽ ra khỏi nhà.
Giữa đêm khuya, khu dân cư thật vắng vẻ tĩnh lặng.
Gâu gâu.
Một con chó bị què chân ở trong góc tối sủa ầm lên. Lúc thấy Lâm Thịnh đi xuống cầu thang, nó dường như đã bị cái gì làm cho khiếp sợ, vội xoay người bỏ chạy.
Hai ngày nay Lâm Thịnh cũng đã dần quen với tình huống kiểu này. Dù có đi tới đâu, tuy cậu không Bán Long Hóa nhưng cũng vẫn phảng phất tỏa ra chút uy thế của loài rồng. Toàn bộ động vật và côn trùng có giác quan nhạy cảm đều sẽ vô thức tránh xa cậu.
- ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...