Trong ký ức của gã béo phun lửa có vô vàn nội dung khô khan, bất kể là ngôn ngữ, chữ viết hay là thế giới quan đều được giới thiệu rõ ràng. Cho nên, Lâm Thịnh mới càng kinh ngạc về sự khác biệt của giấc mơ này so với các giấc mơ trước đó.
"Thôi vậy, mỗi lần mình tới một thế giới trong mơ, ít nhất cũng phải ở lại đó mấy tuần. Tạm thời không cần gấp, chờ sau khi đào được cửa vào hầm giam rồi ra ngoài nhìn một chút, xem có thể tìm được đầu mối gì mới không." Đột nhiên, Lâm Thịnh cảm thấy rất hứng thú với sự chuyển đổi và kết nối của các giấc mơ.
"Nếu như mình có thể tự do nắm bắt được quy luật ra vào giấc mơ, liệu có phải mình chỉ cần khống chế một chút là có thể lựa chọn giấc mơ mà mình muốn tới không?"
"Trước hết không nghĩ tới cái này nữa. Trong trí nhớ của gã béo phun lửa có kỹ thuật chiến đấu tay không, nhưng không ngờ tên này còn tinh thông cả kỹ thuật đánh ngược!" Vừa nghĩ tới việc mình đã vòng ra phía sau lưng tên béo mà gã vẫn có thể dễ dàng đánh ra một quyền mạnh kinh khủng, trong lòng Lâm Thịnh liền dâng lên sự hào hứng.
Giờ đây, cậu đã đạt được trình độ kiếm thuật Nạp Khê và kiếm thuật Hắc Vũ cực cao nhưng dùng tay không đánh địch thì lại là chuyện khác.
Đa số thời điểm, cậu sử dụng hai tay như kiếm. Cho nên kỹ thuật chiến đấu tay không của gã béo phun lửa này tới rất đúng lúc. Phải biết rằng người này là một cao thủ cực kỳ đáng gờm, vừa gặp mặt đã giết Lâm Thịnh trong nháy mắt.
Cho dù Lâm Thịnh có sức mạnh siêu phàm và lực phòng ngự dũng mãnh làm hậu thuẫn, nhưng gã vẫn có thể nhanh chóng giết chết cậu như vậy, đủ để thấy trình độ đánh tay không của gã cực cao.
"Đáng tiếc là phần kỹ thuật này chỉ còn một số ghi chép ít ỏi trong ký ức, cho dù có thể giúp mình mạnh hơn chút nhưng cũng có hạn..."
Lâm Thịnh bước xuống giường, lại lấy quyển sổ ra khỏi ngăn kéo rồi bắt đầu dùng bút ghi chép và tổng kết kinh nghiệm từ trận chiến này.
Mặc dù việc sử dụng chữ Hán và bính âm để mã hóa rất phiền phức, nhưng con người là một sinh vật rất nhanh quên, nếu không mau chóng viết lại thì ấn tượng sẽ nhạt đi rất nhanh, sau đó không để ý tới, cuối cùng là hoàn toàn quên mất.
Sau khi ghi chép xong tất cả, cậu cất quyển sổ đi rồi mới thay sang bộ quần áo khác, mở cửa đi ra khỏi phòng ngủ. Trong phòng khách, chị Lâm Hiểu đang nghe điện thoại, dường như còn có thể nghe được một giọng nữ văng vẳng trong loa.
Nhìn nét mặt của Lâm Hiểu, hình như tâm trạng cô không ổn lắm.
Lâm Thịnh lại nghĩ tới, chị mình bị tai nạn xe cộ đã lâu vậy rồi mà cái người được gọi là bạn trai kia cũng chưa từng đến thăm chị, xem ra tình cảm này chẳng còn giữ được bao lâu.
"Cắt đứt cũng tốt, chờ sau khi tốt nghiệp đi làm rồi mới suy nghĩ về những chuyện này thì tốt hơn." Lâm Thịnh cũng chẳng ôm hy vọng gì với tình yêu trong trường đại học.
Tình yêu như vậy, tỷ lệ kết hôn không cao, sau này còn phải cùng nhau đối mặt với những va chạm thực tế trong xã hội, thậm chí còn có thể đối mặt với việc ly hôn. Tình yêu thời đại học, không phải nói là không thể nào thành công, mà là cứ như vậy thì thật quá mệt mỏi.
Bước tới phòng tắm, Lâm Thịnh cầm phích nước lên, đổ một nửa vào trong chậu rửa mặt, sau đó kéo khăn rửa mặt đang treo xuống, ném vào trong chậu.
Ơ??
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu tập trung lại, nhìn vào mu bàn tay trái của mình.
Trên mu bàn tay lộ ra một chút hoa văn hình hoa cỏ màu bạc tinh xảo.
Trông nó giống một hình W được tạo thành từ cây mây và dây leo. Trên mỗi chiếc lá, mỗi nhánh cây hoa văn đều có những ký hiệu rất khéo léo mà không biết là gì. Lâm Thịnh khâm phục ở chỗ, số lượng những ký hiệu này ít nhất phải hơn một nghìn nhưng lại không có cái nào lặp lại.
"Thật sự xuất hiện trong hiện thực rồi ư!!? Ma trận Bác Ly!?" Cậu thầm ngạc nhiên nhưng ngay sau đó trong lòng liền dấy lên một ngọn lửa.
"Nếu đã có thể mang tới hiện thực, vậy liệu nó có nghĩa là khi mình sử dụng ma trận Bác Ly trong đời thực thì cũng có thể tiến hành dung hợp huyết mạch với cơ thể thật của mình hay không!?" Suy nghĩ này vừa nảy ra liền giống như một ngọn lửa, không thể nào dập tắt được.
Từ trong trí nhớ của gã béo, Lâm Thịnh biết được kiểu dung hợp huyết mạch này rất có thể sẽ để lại di chứng. Nhưng di chứng này chủ yếu là vì linh hồn của bản thân không đủ mạnh.
Khéo một cái là việc tu luyện Thánh quang và minh tưởng Hôi Ấn chính là cách củng cố và rèn luyện linh hồn của mình. Cho nên đối với tác dụng phụ mà ma trận Bác Ly mang tới cho linh hồn, Lâm Thịnh cũng không quá lo lắng.
"Chỉ cần khi lựa chọn sinh vật mục tiêu, mình không chọn loại quá bạo ngược thì chắc là không vấn đề gì!" Lâm Thịnh nhìn chằm chằm vào hoa văn trên mu bàn tay, linh cảm trong lòng không ngừng cuộn lên như sóng trào, chỉ trong khoảnh khắc mà cậu đã nghĩ đến năng lực của đủ loại động thực vật.
Trong biển cả, trên bầu trời, dưới lòng đất… có đủ chủng loại lớn nhỏ khác nhau. Vô số năng lực mạnh mẽ không ngừng lóe lên trong đầu cậu. Nếu có thể lấy được một vài năng lực của động vật, cậu nhất định có thể mạnh lên rất nhiều trong thời gian rất ngắn.
"Chẳng qua là... Ma trận Bác Ly chỉ phản ứng đối với huyết mạch siêu phàm thôi... Rốt cuộc ngoài đời thực có sinh vật huyết mạch siêu phàm hay không?" Đột nhiên Lâm Thịnh nghĩ tới vấn đề này.
"Trầm Trầm, em đã xong chưa, chị muốn đi vệ sinh." Chị Lâm Hiểu ở ngoài phòng khách gọi với vào.
"Xong rồi xong rồi." Lâm Thịnh kéo tay áo xuống, che kín hoa văn trên mu bàn tay. Sau đó cậu vội vàng rửa mặt, treo khăn mặt về lại chỗ cũ rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Mẹ cậu đang cẩn thận đỡ Lâm Hiểu đi tới.
"Trong bồn cầu có cháo..." Vừa mở miệng nói, bà cảm giác có gì đó không đúng, khuôn mặt già nua đỏ lên, vội vàng sửa lại.
"Trong bếp có cháo, con hâm lên mà ăn. Đồ ăn cũng làm xong từ hôm qua rồi, cải xanh thịt băm, canh dưa leo với thịt."
"Con biết rồi. Con có hẹn ra ngoài ăn, cha mẹ không cần đợi con đâu." Trong lòng Lâm Thịnh sốt ruột muốn thử ma trận trên mu bàn tay, vội vàng cầm áo khoác lên rồi bước ra cửa đi giày.
"Cũng đã hơn mười giờ rồi, con còn đi với ai?" Cố Uyển Thu hỏi, có vẻ không hài lòng lắm, mà quan trọng hơn là lo lắng cho đứa con trai.
"Với Saru!" Saru vạn năng được mang ra làm bia đỡ đạn lần thứ n.
Lâm Thịnh đi giày vào, mở cửa ra ngoài, chớp mắt liền biến mất ở cầu thang. Cửa chống trộm từ từ khép vào rồi khóa lại phát ra tiếng lạch cạch.
Cố Uyển Thu còn định nói gì đó, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì chẳng còn thấy bóng người đâu nữa.
...
...
Chợ bán thú nuôi của thành phố Hoài Sa nằm trong một khu mới cách bến tàu xa nhất. Cụ thể là nằm ở bên cạnh một bãi đỗ xe.
Xe khách đường dài ra ra vào vào, liên tục lướt qua khu chợ bán thú nuôi kia. Tiếng còi xe đinh tai nhức óc cùng với tiếng kêu của các loại chó mèo gà vịt lẫn vào nhau thành một mớ hỗn độn.
Hoàn cảnh xung quanh cực kỳ xấu.
Tại một nơi cách cửa ra vào của trạm xe năm mươi mét về phía tay phải.
Một dãy cửa hàng dài và hẹp như bánh mì xếp bên đường, còn có một ít sạp nhỏ của những hộ gia đình mang thú cưng nhà mình ra bày bán. Đây chính là toàn cảnh của khu chợ thú cưng.
Giữa dòng người thưa thớt, Lâm Thịnh tay trái đeo găng màu đen, mặc bộ đồ thể thao, chậm rãi bước qua từng hàng thú cưng ở nơi này.
Trong những cái lồng to nhỏ khác nhau của cửa hàng là đủ loại chó, mèo, chim, còn có chuột hamster, thỏ, lợn cảnh, nhím v.v…
Lâm Thịnh đi qua một đoạn đường, tiếc là hoa văn trên mu bàn tay không hề có phản ứng gì. Ở đây có biết bao nhiêu loại động vật, cậu cũng đi qua năm sáu cửa hàng rồi nhưng nó vẫn chẳng có phản ứng gì cả.
"Là trong cơ thể những thú cưng này không có huyết mạch siêu phàm? Hay là ngoài đời thực vốn chẳng thể dùng được ma trận Bác Ly này?" Lâm Thịnh thầm suy đoán trong lòng. Nếu có thể, thật ra cậu muốn giữ ma trận Bác Ly này lại hơn, để sau này gặp những con quái vật mạnh thì mới mang ra sử dụng.
"Quái vật" ở đây là chỉ những con quái vật xuất hiện ở trong giấc mơ kia. So với đời thực, đương nhiên trong giấc mơ thì cơ hội gặp được quái vật có huyết mạch siêu phàm sẽ cao hơn rất nhiều.
Chẳng qua Lâm Thịnh lo lắng rằng, nếu mình sử dụng ma trận Bác Ly trong mộng, huyết mạch dung hợp rất có khả năng sẽ không ứng trên cơ thể thực sự của mình. Cũng giống như việc cậu bị giết trong giấc mộng, nhưng trong thực tế thì lại không chết.
Ma trận Bác Ly chỉ có thể dùng một lần. Cậu không dám cá cược.
Cho nên, nếu ma trận Bác Ly này thực sự có thể sử dụng thì cậu chỉ có thể sử dụng trên sinh vật trong thực tế.
Thậm chí cậu còn nghĩ cả tới việc dùng trên chính Khiên Thánh Tàn Bạo mà mình triệu hoán ra được, hoặc là trên những vật triệu hoán sau khi cậu đạt được độ gánh vác linh hồn cao hơn.
Cậu hoàn toàn có thể gọi ra một con quái vật, sau đó dùng ma trận hấp thu dung hợp huyết mạch của nó. Phương án này rất khả thi.
Chỉ có điều, trước lúc đó Lâm Thịnh vẫn muốn tới chợ thú cưng này xem thử một chút. Ma trận Bác Ly không chỉ là một ma trận dùng để dung hợp huyết mạch, mà còn có thể dùng để điều tra xem liệu xung quanh có sinh vật huyết mạch siêu phàm hay không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...