Choang!
Tiếng kim loại ma sát chói tai vang lên, cú va chạm nảy lửa này làm phụt ra một vòng khói xám hình tròn, nổ tung trong nháy mắt.
Lâm Thịnh cầm thanh kiếm gãy, khuôn mặt dữ tợn, sức lực trên cơ bắp khắp người không ngừng nương theo dòng chảy của Thánh lực mà hóa thành lực húc nguyên thủy nhất, lan truyền đến mũi kiếm.
Rắc!
Phần còn lại của thanh kiếm cũng bắt đầu xuất hiện vô số vết rạn nứt rồi nổ tung thành từng mảnh vương vãi khắp nơi.
Nắm đấm của tên béo chặn thanh kiếm gãy của Lâm Thịnh lại, gã không để ý đến máu tươi đang tuôn ra ồ ạt ngay eo mình mà điên cuồng phát lực. Chính vì sự dồn ép này mà máu từ vết thương của gã càng phun ra như suối. Dần dần, gã đã không thể nào kiên trì được nữa.
A!
Gã điên cuồng hét lên, phát ra tiếng rít gào thuộc về riêng mình, sau đó ngã ầm ầm xuống đất. Cú va đấm Lâm Thịnh đã hao hết sức mạnh cuối cùng trên người gã. Máu chảy ồ ạt từ miệng vết thương ngay eo của gã, cùng với đó còn có một lượng khói xám mù mịt. Máu của gã béo như chứa đựng một lượng nhiệt nóng hổi, không ngừng bốc ra một lượng hơi nước lớn màu xám.
Lâm Thịnh lảo đảo lui về phía sau mấy bước, khập khiễng tựa lưng vào vách tường. Cậu vận chuyển Thánh lực trong cơ thể để trị liệu vết thương trên đầu gối và phần cơ bắp bị thương vì kéo căng. Thanh kiếm trong tay cậu chỉ còn mỗi cái chuôi trụi lủi, chính giữa tấm khiên gỗ thì nứt ra một cái khe lớn có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
"Hỏng hết rồi... Tiếc thật..."
Mức độ kiên cố của cái khiên gỗ này mạnh hơn khiên sắt rất nhiều, diện tích che chắn cũng lớn, rất tiện dụng. Đáng tiếc bây giờ đã bị hỏng hẳn rồi.
Quăng cái khiên và chuôi kiếm đi, Lâm Thịnh nhọc nhằn kéo phần giáp ngực bị lõm xuống.
Cậu sờ vào xương ngực của mình, cảm thấy ít nhất đã gãy mất bốn cái xương.
"Khụ khụ..."
Sau vài tiếng ho khan, cậu nôn ra một ngụm máu. Kế tiếp, cậu chậm rãi lê bước tới trước mặt gã béo đã bất động hoàn toàn. Lúc này trên người gã là một mớ sợi đen dày đặc đang bốc hơi lên, tất cả đều tập hợp lại với nhau, tạo thành một luồng khí đen càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng.
"Hy vọng lần này có được thu hoạch tốt..." Lâm Thịnh hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ ký ức trước mắt mình. Cậu có thể đoán được rằng mảnh vỡ linh hồn của gã béo này vượt xa so với các quái vật khác.
Vèo!
Cùng với một âm thanh nhỏ, các sợi khói đen nhanh chóng xông vào trong lồng ngực của Lâm Thịnh như tia chớp. Cậu như bị sét đánh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, giống như có một luồng điện chảy dọc khắp người. Mỗi một tế bào trên người cậu đều đang rít gào tê dại.
"Ma trận Bác Ly... Cậu muốn chọn loại huyết mạch nào?" Tiếng nói già nua vang lên bên tai cậu. Đó là một loại ngôn ngữ hay đến mức không thể hình dung, chỉ là một câu trần thuật, thế nhưng lại du dương như đang ca hát.
"Tôi là người mạnh nhất, cho nên tôi muốn chọn loại huyết thống mạnh nhất!" Một thanh niên còn trẻ vô cùng hưng phấn đáp lại ông bằng giọng trầm thấp.
"Càng mạnh thì nguy hiểm càng lớn. Linh hồn của cậu có thể chống lại việc hóa thú không?" Ông lão hỏi tiếp.
"Không thử thì sao biết được. Đại sư Erig đã cho tôi hy vọng, tôi sẽ không làm ngài ấy phải thất vọng!" Trong lời nói của người thanh niên này tràn ngập dã tâm.
"Thật sao? Mỗi người chỉ có thể dung hợp ma trận Bác Ly một lần, thế nhưng cậu phải biết rằng, vì muốn đối kháng với sự suy vong nên đại sư Erig mới sáng tạo ra loại kỹ thuật này, chứ nó không dùng để theo đuổi sức mạnh."
"Ngoại trừ tôi, còn ai chịu được huyết mạch Nham Long chứ?" Người thanh niên nở nụ cười ngạo mạn.
Ông lão không nói thêm gì nữa. Âm thanh dần dần biến mất. Lâm Thịnh lắc lắc đầu, từ trong mơ màng dần tỉnh táo lại.
Cậu không thích rơi vào trạng thái mơ hồ như lúc nãy, thế nhưng loại trạng thái này lại là quá trình quan trọng nhất và tất nhiên phải thực hiện để tìm đọc nội dung của mảnh vỡ ký ức.
"Cảnh lúc nãy... là ký ức về việc gã béo phun lửa đã nhận được huyết mạch phân tách sao? Một người chỉ có thể dùng ma trận Bác Ly một lần?"
"Erig sáng tạo ra loại kỹ thuật này, không vì chiến đấu, chẳng lẽ là vì trường sinh?" Lâm Thịnh lục lọi, xem lại vô vàn ký ức trong đầu mình.
Không ngoài dự đoán của cậu, gã to con này đã dùng Ma trận Bác Ly để hấp thu và dung hợp một loại huyết thống bán long thú* tên là Nham Long.
(*) "Bán long thú" nghĩa là nửa rồng.
Cũng vì vậy mà gã nhận được sự gia tăng sức mạnh thể chất vô cùng khổng lồ, còn có thêm cả khả năng phun lửa.
Tiếc là, tuy rằng sức chiến đấu của gã đã được tăng lên, thế nhưng linh hồn cũng bị bản năng của huyết mạch Nham Long ăn mòn, trở nên bạo ngược không thể khống chế nổi. Từ sau khi dung hợp huyết mạch, ký ức của gã trở nên vô cùng hỗn loạn, lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ hồ.
"Đây là bị đảo khách thành chủ sao?" Lâm Thịnh lắc đầu một cái. Sau khi đợi Thánh lực khôi phục cho mình một chút thể lực, cậu đi tới trước người gã béo, tìm kiếm xem có chiến lợi phẩm gì hay không.
Nhưng thật tiếc, thứ duy nhất còn lại trên người gã là giáp tay và găng tay, chỉ có điều những thứ này lại quá to. Lâm Thịnh nhấc lên ướm thử trên người mình, hoàn toàn không thể xỏ vào được. Cuối cùng cậu chỉ có thể từ bỏ.
Lâm Thịnh nhảy qua thi thể của gã béo, thận trọng bước từng bước về phía trước. Khói xám càng ngày càng đậm, dần dần đã đến mức đưa tay không thấy được năm ngón.
Mỗi một bước đi của Lâm Thịnh càng trở nên cẩn thận hơn. Từ trong ký ức của gã béo, cậu biết thứ mà gã đang canh giữ chính là một nhóm ma trận Bác Ly cuối cùng ở trong hầm giam. Loại ma trận này vô cùng đặc thù. Trước khi sử dụng thì nó có thể tạm thời bám vào lớp vỏ ngoài của linh hồn người ta bằng hình thức năng lượng thuần túy, dưới hình dáng trận văn* của lực lượng suy vong.
(*) Nhiều hoa văn kết hợp lại tạo thành một trận đồ, gọi là trận văn.
Sau khi chọn được mục tiêu, chỉ cần đọc lời khởi động là ma trận này có thể nhanh chóng bay ra, hòa tan và nuốt chửng huyết mạch nguyên thủy trên người mục tiêu, đồng thời hóa thành tinh thể máu. Đến lúc đó, chỉ cần nuốt tinh thể này là có thể nhận được huyết mạch tương ứng.
Mà điểm mấu chốt nhất là ma trận Bác Ly chỉ tương thích với huyết mạch siêu phàm. Để tiện cho người khác sử dụng, Erig còn thêm cả cơ chế cảm ứng vào trong đó. Sau khi cảm ứng được mục tiêu có huyết mạch siêu phàm, nó mới có thể hoàn toàn phát động. Lâm Thịnh vừa sửa sang lại tư liệu mà mình mới có được vừa không ngừng tiến bước.
"Theo như ký ức của gã béo thì chắc tiếp theo không còn người trông coi nữa. Có điều, chẳng có gì là tuyệt đối cả, mình vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn."
Cậu bước từng bước về phía trước, đi được khoảng hơn mười phút. Dần dần, khói xám trong con đường phía trước bắt đầu mỏng hơn. Trong phòng giam ở hai bên cũng dần xuất hiện một số bộ xương của các loại sinh vật.
Lâm Thịnh nhìn quanh một lúc, trong phòng giam ở bên trái phía trước là xương của một con vật hình dáng giống sói, có cánh dài. Trong phòng giam bên phải là xương sọ của một con sơn dương, to bằng bàn tay, chỉ là chính giữa trán của xương sọ có một lỗ nhỏ.
Cậu càng cảnh giác hơn, bước chân cũng chậm lại, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Càng đi tới, số xương trong phòng giam cũng càng nhiều.
Có phòng giam chứa rất nhiều bộ xương, thi thoảng trong phòng giam nào đó còn xuất hiện bộ xương khổng lồ nữa.
Cứ tiếp tục đi về phía trước như vậy mấy phút, rốt cuộc, Lâm Thịnh cũng nhìn thấy một cánh cửa lớn màu đen bằng kim loại. Cậu đã đi đến phần cuối của con đường.
Trên vách tường nơi đây chỉ có một cánh cửa lớn màu đen làm bằng kim loại. Cửa lớn cao tới bảy tám mét, rộng hơn năm mét, có vẻ như không phải là cửa ra vào dành cho người có vóc dáng như Lâm Thịnh.
Lúc này cánh cửa đã mở ra một khe hở, bên trong không ngừng tràn ra từng luồng khói xám. Lâm Thịnh dừng chân lại một lát, sau đó chậm rãi bước về phía trước, đi tới bên cạnh cánh cửa khép hờ. Cậu cẩn thận thò chân ra, dùng sức đẩy một cái.
Két...
Cửa lớn chậm rãi mở ra kèm theo tiếng ma sát ken két, dần dần mở rộng hơn.
Lâm Thịnh chậm rãi đi vào theo khe cửa đó. Dựa theo ký ức của gã béo, nơi này chính là phòng thí nghiệm đặt ma trận Bác Ly.
Phía sau cánh cửa là một cái hố sâu khổng lồ có hình vuông, bên trong dập dờn đầy dung dịch huỳnh quang màu xanh đậm.
- ----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...