Đám người kia vốn không có tài sản hợp pháp, thế lực hoàn toàn thuộc về xã hội đen, căn bản không hề sợ các loại quan hệ giao thiệp kiểu đó. Hơn nữa, gần đây sở cảnh sát bị thiếu hụt nhân lực trầm trọng, cũng bất lực trong việc quản lý bọn chúng, khiến cho hành động của lũ người này càng thêm ngông cuồng.
Ngày hôm sau, câu lạc bộ đã có ba người bị đánh gãy hai tay, bất tỉnh rồi bị bọn chúng vứt ở cạnh cảng biển. Đám người kia còn đặt hai tờ giấy trên người của hai hội viên đó, đưa ra hai sự lựa chọn cho câu lạc bộ.
Một là nhường trụ sở cho bọn chúng sử dụng, coi như một hình thức bồi thường.
Hai là bồi thường mười triệu tiền mặt.
"Sau đó thì sao? Russell, Madiel và Hạ Nhân, bọn họ xử lý chuyện này như thế nào?" Lâm Thịnh tiếp tục hỏi.
"Madiel sợ nên đã... về nhà rồi... Anh Russell và chị Hạ Nhân muốn mọi người cùng hợp sức lại, nhưng không ai chịu nghe theo bọn họ cả. Hội viên chính nói đi là đi, bây giờ đã rút lui khỏi câu lạc bộ được hơn phân nửa rồi."
"Rút lui khỏi câu lạc bộ sao?" Lâm Thịnh lắc đầu. Đây chính là nguyên nhân tại sao lúc trước cậu lại cương quyết muốn bắt đầu lại từ con số không. Câu lạc bộ lúc trước thoạt nhìn bề ngoài có vẻ không tệ, nhưng trên thực tế lại là chia năm xẻ bảy, không hề có sự đoàn kết.
Hiện giờ, khi câu lạc bộ vì chuyện này bị gây khó dễ một chút, bọn họ đã không chịu nổi rồi.
"Một lũ kém cỏi!" Saru đứng cạnh cười lạnh: "Có lẽ bang phái kia cũng chẳng ngờ được rằng, bọn chúng chỉ định dọa nạt một chút thôi, ai ngờ lại có hiệu quả tốt như thế."
"Chủ tịch Lâm, thầy Saru, phải làm sao bây giờ?!" Cô gái bất lực đưa mắt nhìn sang Lâm Thịnh và Saru.
"Chả có gì gọi là làm sao bây giờ cả." Saru cất giọng cười ha hả: "Lúc trước đã nói muốn cùng bọn họ hợp tác nhưng bọn họ không nghe, giờ thì hay rồi."
"Cô quay về nói lại với Russell, việc này tôi có thể giúp cậu ấy một lần, xem như trả cho họ ân tình bọn họ giúp đỡ tôi lúc trước. Chỉ là đều đã chia năm xẻ bảy ai đi đường nấy, câu lạc bộ chắc chắn chẳng thể vực dậy nổi." Lâm Thịnh bình tĩnh đáp. Cậu là người rạch ròi giữa ân và oán. Lúc trước Russell đã giúp đỡ cậu, phần ân tình này cậu nhất định phải hoàn trả cậu ấy.
"Cảm ơn chủ tịch Lâm, em sẽ quay về báo lại ngay!" Cô gái rất vui mừng, sau khi cúi xuống cảm ơn rối rít thì lập tức chạy mất. Lúc chạy ra đến cửa, cô còn suýt vấp ngã.
Saru nhìn theo bóng lưng của cô không khỏi cảm thán: "Cô gái này rất có nghĩa khí."
"Con chuột ở trong hang thì không sợ mèo. Chuyện thường thôi." Lâm Thịnh cười cười: "Một lát họ đến nữa thì cậu dẫn người đi giải quyết nhé?"
"Tôi không rảnh, phải chuyên tâm minh tưởng chứ." Saru kiên quyết cự tuyệt.
"Vậy được thôi, tôi xếp người khác vậy. Cơ hội luyện tập tốt như thế lại dễ dàng nhường cho người khác hưởng, chậc chậc."
"Tôi đi tôi đi!" Saru lập tức đổi ý.
"Đi thật à?" Lâm Thịnh mỉm cười nhìn cậu ta.
"Đi chứ. Đại ca à, không phải anh muốn tìm nguồn lao động miễn phí hay sao?" Saru cạn lời.
"Hội Thiết Quyền chẳng phải là một "quả hồng mềm"* như câu lạc bộ kia, mà sau này sẽ còn nhiều trận chiến hơn nữa. Tạm thời tập làm quen trước cũng có lợi." Lâm Thịnh thuận miệng tiếp lời: "Được rồi, vậy tôi về trước, còn vấn đề gì cần hỏi không?"
(*) Ý chỉ người yếu đuối, dễ bị người khác bắt nạt.
Dĩ nhiên cậu không hề thiếu người để ra tay, chỉ cần hai kiếm sĩ Hắc Vũ cũng dễ dàng giải quyết cả đống phiền phức rồi. Bọn họ thân là chiến sĩ Hắc Vũ dạng hư thể, tính cơ động khá mạnh, khả năng chiến đấu cũng vượt trội hơn người thường, đối phó với một băng nhóm nho nhỏ chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Dựa vào tốc độ phản ứng của kiếm sĩ Hắc Vũ, hoàn toàn có thể né tránh được, hoặc là hóa khói trước khi người khác nổ súng. Mục đích thực sự khi giao nhiệm vụ này cho Saru xử lý chỉ là để tôi luyện cậu ta mà thôi.
Sau khi đã giải đáp hết thắc mắc của Saru về việc tu luyện, Lâm Thịnh rời khỏi hội Thiết Quyền, bắt xe quay trở về nhà mình. Sau đó, cậu lại tiếp tục tiến vào giấc mơ để tu luyện.
Cậu đã nắm được đại khái cách vận dụng cơ bản của Thánh quang, nhưng Hôi Ấn Nộ Hống vẫn chưa mang lại hiệu quả gì, có lẽ do thời gian minh tưởng còn quá ngắn.
Hiện giờ, Lâm Thịnh đều lợi dụng việc thời gian trong mơ trôi chậm hơn nhiều so với hiện thực để phục vụ quá trình tu luyện minh tưởng. Việc này đồng nghĩa với chuyện, cậu tự nhiên có thêm nhiều thời gian hơn so với người khác.
...
Thành Tuyết Phong.
Lâm Thịnh nằm trên giường, chậm rãi mở mắt, ý thức dần dần khôi phục, tỉnh táo trở lại.
Cậu ngồi dậy, trước tiên là nhìn về phía lỗ thủng trên cánh cửa. Nơi đó có tấm khiên gỗ và thanh kiếm to lớn được cậu sử dụng để tạo thành lá chắn an toàn. Lá chắn vẫn hoàn hảo như cũ, không có thay đổi gì.
Cậu ngồi dậy, bước xuống giường, ngồi vào bàn đọc sách. Cậu không mở cuốn ngôn ngữ Tà linh ra, mà chỉ nhắm mắt lại lần nữa rồi rơi vào trạng thái minh tưởng. Sau khi minh tưởng hết một lần, Lâm Thịnh bắt đầu tu hành Thánh lực, điều chỉnh trạng thái.
Trước đó cậu đã hấp thụ Thánh lực vô chủ từ thiên sứ xám, vẫn cần phải rèn luyện thêm một chút để nó hoàn toàn trở thành Thánh lực của mình và hoạt động như một cánh tay chỉ huy mới được.
Chỉ một lúc sau, Lâm Thịnh đột nhiên thấy nôn nao. Vừa nãy, cùng với việc Thánh lực đang mạnh lên không ngừng... là một vài đường hoa văn cũng theo đó mà xuất hiện, bắt đầu vẽ từng đường trên vùng bụng đang chứa Thánh lực của cậu, hình thành những đường hoa văn thần bí không theo một quy luật nào.
Thánh lực xung quanh hoa văn tựa như ánh sáng ấm áp chiếu vào lục phủ ngũ tạng trong người Lâm Thịnh. Chỉ có điều, dường như loại ánh sáng này đang từ từ truyền lại cho cậu một ít tin tức thần bí nào đó. Giống như một loại bản năng, Lâm Thịnh đột nhiên có cảm giác dường như mình đang nắm giữ một năng lực thiên phú trong người.
Cậu ngồi trên ghế, cẩn thận kiểm tra lượng thông tin vừa được truyền ra kia.
"Dò Tìm Tội Ác?? Đây là thần thuật cố định của chiến sĩ Thánh điện cấp ba sao?"
"Dò Tìm Tội Ác? Vậy phải đạt đến ngưỡng nào mới được coi là tội ác? Giới hạn này phân chia ra làm sao?" Lâm Thịnh thấy hơi khó hiểu. Chẳng bao lâu sau, dựa vào một vài lời chú thích trong thông tin, cậu đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề.
Dò Tìm Tội Ác, nói là dò tìm nhưng thực ra là một loại tín ngưỡng.
"Tất cả kẻ dị giáo đều có tội!"
Cách dò tìm này thực ra vô cùng đơn giản, chỉ cần nhìn vào độ gắn kết giữa Thánh lực với cơ thể. Nếu như người bị dò có những sức mạnh khác trong cơ thể, không tiếp nhận Thánh lực, vậy chắc chắn đó là tội ác.
Nếu như thể chất của người bị dò không hòa hợp được với Thánh quang, hoặc là trong tư tưởng tồn tại ý bất kính nào đó với Thánh quang, thì cũng là tội ác. Việc dò tìm này cũng giống như một cái máy phát hiện nói dối về mặt tín ngưỡng vậy.
Bản chất của Thánh lực vốn bắt nguồn từ linh hồn, việc này Lâm Thịnh đã biết từ khi tu hành pháp lực cơ bản. Nếu linh hồn không đồng ý tiếp nhận Thánh quang, nó sẽ khiến cơ thể không cách nào tạo ra được sự gắn kết.
Lâm Thịnh hơi bùi ngùi. Loại sức mạnh này quá ngang ngược, nhất định phải hoàn toàn tiếp nhận nó từ thể chất đến tinh thần thì mới có thể vượt qua dò tìm.
"Thần thuật này phải sửa. Sau này mình sẽ nghĩ cách để sửa đổi được lời chú thích này." Lâm Thịnh bỏ thần thuật này sang một bên rồi tiếp tục luyện tập Thánh lực.
Minh tưởng Hôi Ấn, luyện tập Thánh lực, sau khi đã luyện cả hai đến mức mệt mỏi thì cậu lại quay sang học ngôn ngữ Tà linh, thay đổi cho đầu óc thoải mái hơn chút.
Lâm Thịnh cảm thấy kiếp trước lúc cậu ôn thi vào đại học cũng chưa từng chăm chỉ đến thế này. Có điều loại cảm giác rằng thực lực mình đang tăng lên từng chút một, mỗi giây mỗi khắc trôi qua đều có cảm giác đang tiến bộ hơn, thực sự rất tốt.
"Tu luyện Thánh lực có vẻ như là một quá trình thuần hóa dung nhập các mảnh vụn linh hồn đã hấp thụ được vào chính bản thân mình." Lâm Thịnh đã loáng thoáng cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình.
"Nếu là người bình thường, hấp thụ nhiều mảnh vụn linh hồn như vậy, hẳn đã sớm gặp chuyện không hay rồi, nhưng mình thậm chí lại không có bất cứ di chứng nào. Bây giờ nghĩ lại mới thấy, có lẽ luyện tập Thánh lực đã giải quyết tất cả mọi vấn đề rồi." Đột nhiên, cậu nhớ lại đoạn châm ngôn lúc trước đã thấy được.
"Lòng ta là sinh linh, lòng ta là thánh minh."
Đoạn châm ngôn Hằng Quang này chẳng phải là câu tối nghĩa ẩn chứa nhiều hàm ý gì cả. Cái gọi là Thánh lực, về mặt bản chất thì rất có khả năng là chính mức độ mạnh mẽ của ý chí bản thân hiển hiện ra. Không ngừng tu hành Thánh lực cũng chính là không ngừng rèn giũa ý chí và linh hồn của mình.
Nghĩ tới đây, Lâm Thịnh cũng dừng những dòng suy nghĩ miên man đang chạy trong đầu, tiếp tục khôi phục trạng thái luyện tập Thánh lực. Thứ hôm nay cậu cần chính là thời gian đủ nhiều.
Chỉ khi thành công mới có thể vận dụng năng lực của Hôi Ấn, cậu dự định sau đó sẽ tiếp tục thăm dò tòa thành. Chỉ có tiếp tục săn tìm, giết chết quái vật mới có thể gia tăng độ mạnh của linh hồn, mới có thể khiến cậu mau mau chóng chóng trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu không làm được thì phải đi theo con đường tu hành cực khổ, nhích từng bước từng bước một. Thông thường, từ cấp ba lên cấp bốn cũng phải mất rất nhiều năm, mà càng lên cao càng không biết cần thêm bao nhiêu thời gian nữa. Cậu không thể chờ đợi một khoảng thời gian dài như thế được.
Giết được càng nhiều con mồi, thu được càng nhiều linh hồn, triệu hoán được càng nhiều thuộc hạ! Đây mới là mong muốn của cậu! Hơn nữa, linh hồn càng mạnh, đương nhiên Thánh lực cũng sẽ càng mạnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...