Xe chạy từ trường học đến hội Thiết Quyền ở khu Hắc Thủy mất khoảng hai mươi phút. Lâm Thịnh vừa nói chuyện phiếm với tài xế vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên các con đường của thành phố Hoài Sa, người đi lại càng lúc càng nhiều. Rõ ràng là thường xuyên xảy ra chuyện, thế nhưng trái ngược với chiều hướng biến hóa của cục diện chính trị thì nơi này càng ngày càng phồn hoa hơn.
"Hình như gần đây người trong nội thành nhiều lên thì phải?" Lâm Thịnh thuận miệng hỏi.
"Không phải hình như, mà quả thực là tăng nhiều." Bác tài thở dài nói: "Gần đây khu vực cảng có rất nhiều người nước ngoài đến, mỗi người đều làm cho đường phố ở gần đây trở nên ngột ngạt khó thở."
"Người nước ngoài?"
"Đúng vậy. Chủ yếu là bên Mida, cả người bên Tây Âu nữa. Lúc trước không biết xảy ra chuyện gì mà phía trên nói phải mở cửa bến cảng, thành phố Hoài Sa của chúng ta cũng nằm trong danh sách mở cửa." Tài xế đè thấp giọng nói.
"Mở cửa bến cảng?" Lâm Thịnh hơi sửng sốt: "Trước kia còn chưa mở đủ hay sao?"
"Nói là công khai giảm miễn thuế cho công ty nước ngoài, và còn có cả đủ loại chính sách ưu đãi nữa. Thế nhưng đối với công ty trong nước thì ngược lại, chẳng có được nhiều phúc lợi như thế." Tài xế hơi bất bình.
"Vậy sao?" Lâm Thịnh đăm chiêu.
Chính sách kiểu này, rõ ràng không giống như Tịch Lâm chủ động đưa ra. Chuyện này cho cậu một cảm giác giống như bị ép phải ban hành vậy. Xe nhanh chóng chạy đến cửa lớn của hội Thiết Quyền. Lâm Thịnh trả tiền, xuống xe rồi đi đến đứng trước cửa trụ sở chính của hội.
Bây giờ hội Thiết Quyền đã mua một nơi vốn là một trường tiểu học tư nhân. Lâm Thịnh đổi tòa nhà dạy học duy nhất trong trường thành trụ sở của hội Thiết Quyền.
Ngoài cửa là hai đệ tử mặc áo đen vừa mới được tuyển đang đứng ở hai bên. Hai người nhìn thấy Lâm Thịnh xuống xe, nhanh chóng cúi đầu chào hỏi.
"Chào chủ tịch!"
"Các anh vất vả rồi." Lâm Thịnh gật đầu, đi vào cửa lớn. Ngay lập tức có một cô phục vụ xinh đẹp bước lên, dẫn cậu vào phòng thay đồ để thay đồng phục của hội. Thân là chủ tịch của hội, đồng phục của cậu là áo dài quần dài rất đơn giản, có điều là màu đen, còn sau lưng thì dùng chỉ trắng khâu một chữ Thiết cực lớn.
Bây giờ không có nhiều kinh phí nên tất cả đều được tối giản. Khi hội Thiết Quyền còn chưa đạt được lợi nhuận đáng kể, Lâm Thịnh không định thiết kế những bộ trang phục phức tạp. Càng đơn giản thì càng tốt.
Thay đồng phục xong, cậu nhanh chân bước vào đại sảnh. Nơi này vốn chỉ là một trường học nhỏ, ngay cả bãi tập cũng không có, chỉ có một tòa nhà và một cái sân, bên cạnh còn có cột cờ.
Đại sảnh được sửa thành phòng huấn luyện. Saru đang biểu diễn kiếm thuật Hắc Vũ cho mấy học viên. Cậu ta nhìn thấy Lâm Thịnh bước vào cửa thì lập tức dừng lại, chào đón.
"Đại ca, à không, chủ tịch, anh đến rất đúng lúc. Hình như ông Đạo Linh đột phá rồi, mấy hôm nay tôi cảm thấy khí thế trên người ông ấy càng lúc càng mạnh. Mọi người chẳng ai dám tới gần!" Trong khoảng thời gian này, Saru tập theo kiếm thuật Hắc Vũ và minh tưởng Hôi Ấn, khí thế thô bạo trên người cậu ta đã giảm đi so với trước kia rất nhiều. Cậu ta có vẻ thận trọng hơn, sự táo bạo trước kia đã từ từ lắng xuống hết, mà giờ có vẻ điềm tĩnh chững chạc hơn.
"Cậu cũng tiến bộ hơn nhiều rồi." Lâm Thịnh vỗ vai cậu ta. Sau khi bước vào cảnh giới siêu phàm, cậu có thể cảm nhận được hơi thở đặc biệt mà người bình thường chẳng thể nào phát hiện được. Giống như bây giờ vậy, trên người Saru không ngừng tỏa ra từng tia Thánh lực Hôi Ấn đang dao động rất mỏng manh. Hiển nhiên, minh tưởng Hôi Ấn của cậu ta đã thành công, chỉ là cậu ta không biết mà thôi.
"Thật không? Tôi cũng có chút cảm giác, chỉ là không biết mình đã tiến triển chỗ nào!" Saru nghe vậy thì rất vui. Có thể nói rằng cậu ta khá tin tưởng Lâm Thịnh, nghe thấy cậu nói thế thì lập tức tin ngay.
"Hãy cảm nhận thật cẩn thận. Thứ mà minh tưởng mang đến cho cậu không chỉ là tâm thái ôn hòa và vững chắc đâu." Lâm Thịnh chỉ điểm cho cậu ta một câu: "Được rồi, ông Đạo Linh ở đâu?"
"Đang ở trong đó minh tưởng." Saru vội vàng nói.
"Tôi vào trong xem trước đã." Lâm Thịnh cũng muốn nhìn thử xem, bây giờ Móng Vuốt Tử Thần Đạo Linh đã đạt đến cấp độ gì. Đạo Linh không giống với Saru, bản thân ông là người theo võ lâu năm nhưng thân thể đã đạt đến giới hạn, chỉ vì tuổi tác càng lúc càng lớn mà sức khỏe trở nên suy yếu. Vì vậy khi ông đột phá, có nghĩa là giới hạn đã bị phá vỡ. Chuyện này tạo ra hiệu quả như thế nào, ngay cả Lâm Thịnh cũng khó có thể xác định được.
Cậu để Saru tiếp tục huấn luyện học viên, còn mình thì rời khỏi đại sảnh, đi dọc theo hành lang. Chẳng mấy chốc cậu đã đến khu vực thứ hai của tầng một - Khu minh tưởng.
Trước kia khu minh tưởng là những phòng học, sau đó được cải tạo thành nơi dành riêng cho mọi người minh tưởng. Chỉ có hội viên chính thức của hội Thiết Quyền mới có thể bước vào nơi này. Những người huấn luyện ở bên ngoài chỉ là học viên bình thường, chứ không phải là hội viên.
Lâm Thịnh đã thiết lập ra hai loại thân phận được phân biệt rất rõ ràng - hội viên và học viên.
Hội viên tương đương với người hướng dẫn học viên, có đủ tự do, quyền lựa chọn về việc có nên giảng bài cho học viên để kiếm thêm thu nhập hay không.
Cũng có thể chỉ là người hướng dẫn trên danh nghĩa, thỉnh thoảng mọi người lại cùng nhau giao lưu võ đạo. Đương nhiên, trên danh nghĩa như vậy thì sẽ không nhận được bản vẽ Hôi Ấn do Lâm Thịnh vẽ ra. Những thứ này đều chỉ là quy định ban đầu, vẫn cần tiếp tục hoàn thiện.
Song Lâm Thịnh cũng không thèm để ý, trước tiên cậu cần phải thu hút nhiều cao thủ hơn, sau đó mới tính toán tiếp. Tiến vào khu minh tưởng, cậu nhanh chóng tìm được vị trí của Đạo Linh. Chỉ mới đứng ở cửa, cách bức ngăn mà cậu cũng có thể cảm nhận được một luồng hơi ấm áp đang không ngừng tản ra từ bên trong.
"Thành công?!" Ánh mắt của Lâm Thịnh khẽ lay động. Cảm giác ấm áp như thế này rất giống với Thánh lực mà cậu biết ở trong mơ. Nhưng có một điểm khác nhau là, luồng hơi ấm áp ở đây quá yếu ớt, còn không bằng một phần mười của cậu lúc trước nữa.
Cậu giơ tay gõ cửa.
Cốc cốc.
"Mời vào, chủ tịch." Bên trong truyền đến tiếng nói bình tĩnh mang theo sự mừng rỡ của Đạo Linh. Hiển nhiên ông đã nghe ra tiếng bước chân của Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh đẩy cửa bước vào. Bên trong là một căn phòng màu trắng, kín mít và không có cửa sổ.
Đạo Linh đang ngồi xếp bằng ở giữa, mái tóc dài hoa râm xõa tung. So với trước kia thì cơ bắp và làn da trên người ông gần như không hề có dấu vết của tuổi già.
Sự thay đổi mà minh tưởng Hôi Ấn mang lại cho ông, nhất là sự thay đổi về mặt tinh khí thần quả thực quá khủng khiếp, giống như ma thuật vậy. Khi nhìn thấy bề ngoài của Đạo Linh, Lâm Thịnh cũng phải kinh ngạc.
"Bế quan minh tưởng năm ngày... Thu hoạch rất lớn..." Đạo Linh đứng dậy, nụ cười trên mặt vẫn không thể thu lại: "Tất cả còn phải cảm ơn sự hoan hỉ chia sẻ của chủ tịch."
Lâm Thịnh cởi giày, đi tới tấm ván gỗ, cửa phòng phía sau tự động bật ngược khép lại.
"Xem ra ông thật sự đã đột phá cực hạn."
"Đúng vậy... Lúc còn trẻ tôi vẫn luôn theo đuổi con đường không hoàn chỉnh đó, mà mới ngày hôm qua, tôi đã thật sự vượt qua được..." Đạo Linh chìa hai tay của mình ra, trước kia hai tay của ông không khác những ông già bình thường là bao. Nhưng hiện tại, làn da trên mu bàn tay của ông như đã khôi phục lại giống thuở thanh xuân, căng chặt rắn chắc, tràn ngập sức sống.
"Tôi có thể cảm nhận được trên người mình đang bao trùm tầng sức mạnh đặc biệt này, giống như một bộ giáp hoàn hảo bảo vệ toàn bộ cơ thể. Vô cùng thần kỳ!" Đạo Linh cảm thán.
"Đây chính là sức mạnh của Hôi Ấn." Lâm Thịnh gật đầu.
"Đúng vậy... Giống như chủ tịch từng nói, loại sức mạnh này quá thần kỳ..." Đạo Linh khen ngợi không ngớt.
"Nhưng nó cũng không phải là không cần trả giá." Lâm Thịnh giải thích: "Hôi Ấn lấy được từ minh tưởng. Trong quá trình minh tưởng, thật ra là chúng ta đang ngưng tụ ý chí tinh thần của bản thân mình."
"Ý của hội chủ là? Loại sức mạnh này thật ra đều là của bản thân chúng ta?" Đạo Linh kinh ngạc nói.
"Ông hiểu như thế cũng được. Hôi Ấn là thứ phụ trợ, dùng để kích hoạt Thánh lực của bản thân chúng ta. Tuy rằng Thánh lực này là của chính chúng ta, thế nhưng nếu không có Hôi Ấn làm cho chúng hiện ra, thì chẳng bao lâu chúng sẽ tự phai nhạt rồi biến mất." Lâm Thịnh bình tĩnh nói.
"Nói cách khác, tôi nhất định phải minh tưởng Hôi Ấn không ngừng thì mới có thể duy trì trạng thái như thế này?" Khi nghe rõ được ý cậu, sắc mặt của Đạo Linh trở nên khó coi.
"Đúng vậy." Lâm Thịnh gật đầu: "Nhất định phải minh tưởng Hôi Ấn theo chu kỳ thời gian khoảng nửa năm một lần. Nếu không thì Hôi Ấn sẽ biến mất, sức mạnh cũng trở nên suy yếu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...