Triền Miên Sau Ly Hôn


Mà Tống Nhiễm ngồi bên cạnh bàn làm việc, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc ấm áp nhẹ nhàng.
“Bởi vì là thai sinh đôi, bụng của cô ấy to hơn bụng của thai phụ bình thường một chút.

Phản ứng trong lần mang thai đầu tiên cũng khá lớn.

Nhưng mà không cần phải lo lắng.

Chuyện này đều là bình thường thôi.” Bác sĩ nói đoạn rồi đưa hai tắm ảnh siêu âm đến trước mặt Tống Nhiễm: “Cái này có thể giữ lại làm kỷ niệm.”
Tống Nhiễm đưa tay ra đón lấy.

Đôi môi hơi cong lên: “Cảm ơn.”
Đi đôi với âm thanh cánh cửa xe bị kéo ra “cạch” một tiếng, Tống Nhiễm ngồi vào trong xe.

Cô ta nhìn chăm chú vào tắm ảnh chụp siêu âm trong tay mình.

Đột nhiên cô ta hoàn hồn lại.
Người đàn ông bên cạnh không kiên nhẫn mà quay mặt ra ngoài cửa số.

Lông mày nhíu chặt vào một chỗ: “Chuyện đã nói xong rồi.


Cô đừng có quên đấy.”
Điều mà anh ta luôn mong muốn cũng chỉ là một chút cỗ phần trong tay của Tống Nhiễm.

Cho nên anh ta mới chịu khuất phục đi tới cái nơi gọi là trung tâm bảo vệ sản phụ để gặp một người phụ nữ mà anh ta chưa từng gặp mặt nhưng lại mang thai con của anh ta và Tống Nhiễm.
Đây quả thực là trò đùa trong cả thiên hạ mà.
Người phụ nữ nhàn nhạt cong môi.

Trong chốc lát sự vui vẻ liền biến mắt.

Cô ta lạnh lùng đè hai tắm ảnh siêu âm bên dưới cánh tay: “Yên tâm.

Tôi sẽ không nuốt lời đâu.”
Người đàn ông nghe thấy câu nói này thì hơi thở phào một hơi.

Tiếp đó anh ta lại kéo cửa xe ra: “Vậy thì tôi đi trước đây.”
Bầu không khí đè nén trong không gian nhỏ bé này khiến anh ta dường như ngạt thở.

Anh ta vừa mới đặt chân xuống đắt thì phía sau tai liền vang lên giọng nói lạnh lùng của người phụ nữ: “Hôm nay ba tôi muốn tới.

Về nhà ăn cơm đi.”
Rõ ràng là lời nói thương lượng nhưng lại mang theo ngữ điệu không được nói chen vào.

Cô ta trước sau vẫn vậy.
Bước chân bước ra ngoài của Thượng Điền hơi ngưng lại.

Gió lạnh xuyên qua khe cửa thổi vào trong.
Tống Nhiễm ở phía sau im lặng quần chặt lấy áo khoác trên người.

Vẻ mặt lạnh nhạt đắc thắng nhìn chăm chăm vào bóng lưng của người đàn ông.
Cô ta cong môi: “Thai sinh đôi.

Nhìn thấy hai đứa bé đó khiến anh chán ghét như vậy sao?”

Cánh cửa trước mặt đột nhiên bị đóng lại, xao động “cạch” một tiếng vang lên.

Tống Nhiễm còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm thấy cơ thể bị một nguồn sức mạnh trầm ổn áp chế.
Khuôn mặt ẩn nhẫn lại tức giận của Thượng Điền đột nhiên được phóng to ra trước mắt cô ta.
Con mắt anh ta hơi run rầy.

Anh ta không quan tâm đến trong xe còn có tài xế riêng mà liền khoá chặt người phụ nữ lại, dọa cô ta hít vào một hơi lạnh.
“Tống Nhiễm…” Anh ta cứng rắn nhìn chằm chằm vào cô ta.

Bên trong ánh mắt mang theo sự tức giận: “Nếu cô thật sự muốn sinh con thì cần gì phải khổ sở như vậy? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp.

Tôi có thể dùng cách của vợ chồng bình thường khiến cho cô mang thai con của tôi.”
Anh ta ngừng lại rồi lại tiếp tục: “Chuyện này cô có kinh nghiệm, không phải sao?”
Anh ta ám chỉ hai đứa bé đó không được bảo vệ trong bụng của Tống Nhiễm.
Lời nói này của anh ta, từng câu từng chữ khuấy động suy nghĩ của người phụ nữ, giống như một con dao rồi lại một con dao sắc nhọn khoét vào máu thịt của cô ta, khiến cho trán cô ta nổi đầy gân xanh.
Nhưng vẻ mặt của cô ta vẫn lạnh lùng y như cũ.

Thậm chí ánh mắt còn bình tĩnh, không hề gợn sóng, không có chút cảm xúc gì có thể đem ra cười nhạo khi bị Thượng Điền truy vần.
Trong cuộc đối đầu dài đằng đãng lại im lặng này, vẫn không bắt ngờ gì mà nhìn người đàn ông bại trận trước.

Anh ta buông tay ra, ngồi về chỗ của mình.

Anh ta bình tĩnh chỉnh lại nếp gấp trên bộ âu phục của mình.
Cô ta cũng từ từ ngồi thẳng người lên.


Cô ta nhìn chằm chằm vào tắm ảnh siêu âm rơi xuống bên chân bởi vì đợt tập kích bắt ngờ vừa rồi.

Đột nhiên cô ta cong môi: “Vì sao đứa thứ hai không thể sinh ra được? Anh rõ ràng hơn tôi.”
Tại sao cô ta lại nghiện thuốc? Còn trùng hợp vào lúc cô ta đang mang thai nữa.
Ban đầu chỉ là nghỉ ngờ thôi.

Mặc dù có chứng cứ chỉ hướng rồi, cô ta vẫn thuyết phục bản thân, gạt bỏ đi suy đoán này từ nơi sâu thẳm trong lòng.
Nghe thấy ý tố cáo trong lời nói này, người đàn ông vẫn bình tĩnh chỉnh lại cúc áo: “Con là tự cô làm mắt, Tống Nhiễm.”
Anh ta nói từng câu từng chữ như đang nghiêm túc nhắc nhở.
Trong xe lại im lặng trở lại.

Mãi đến khi Tống Nhiễm thông qua kính chiếu hậu nhìn vào ánh mắt lo lắng của bác tài xế, nhàn nhạt nói: “Lái xe đi.”
Trong tiếng động cơ nỗ đùng đoàng, xe bảo mẫu dần dần đi lên đường lớn.

Tống Nhiễm cụp mắt xuống nhìn chăm chăm vào hai tờ giấy trắng nhăn nhúm dưới chân.

Đột nhiên cô ta dùng sức đá sang một bên, giống như mang theo cảm xúc ghét bỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận