Triền Miên Sau Ly Hôn


Người trong phòng đồng thời quay mặt lại, chỉ thấy Triệu Mịch Thanh đầy cửa tiến vào, đang đổi giày ở chỗ cửa chính.

Sau đó đến gần, đứng ở bên cạnh bàn ăn, ánh mắt nhuộm đầy sự mệt mỏi rơi vào trên người Lương Hạnh, cười nhạt với cô: “Em tỉnh rồi? Anh mua bánh ngọt mà em thích ăn.


Trong phòng ăn cũng không tính rộng rãi, bầu không khí nhất thời kiềm nén lại, Châu La La thấy vậy, đứng dậy đưa đứa nhỏ vào ngực Triệu Mịch Thanh: “Anh tới vừa lúc, tôi cũng nên về nhà trông con.


Cô nói xong, nháy mắt với Lương Hạnh: “Buỗi chiều tớ đi bệnh viện với bác gái, cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt là được.


“Cảm ơn.

” Trên mặt Lương Hạnh hiện ra một nụ cười lành lạnh, nhìn theo người rời khỏi.

Chờ cửa “Phịch” bị đóng lại, Triệu Mịch Thanh kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, thuận tiện đem bánh ngọt mua được đặt trên bàn ăn, nhìn chằm chằm chén cháo trắng đầy trước mặt Lương Hạnh chưa bị động qua, mím môi: “Nếu không muốn ăn cháo thì ăn chút bánh ngọt đi.



“Ừm.

” Lương Hạnh nhẹ nhàng lên tiếng, mười ngón tay từ đầu đến cuối lại nắm chặt, đem An Ngôn vòng ở trước người, không có ý gì là muốn ăn một miếng.

Môi cô tái nhợt, mặt trên của môi nỗi lên một lớp da chết mờ nhạt, làm nỗi bật vài phần tiều tụy.

“Cảm ơn.

” Cô mím môi, lại khàn giọng nhắn mạnh một câu: “Cảm ơn anh, Mịch Thanh.


Cô không cần nghĩ cũng biết Triệu Mịch Thanh đón An Khê từ nhà họ Triệu ra là có ý nghĩa gì.

Trước đây luôn nghe anh nói, anh sẽ luôn đứng về phía mình, lúc đó chưa từng suy nghĩ, nếu như thật sự có một ngày phải lựa chọn đến, anh sẽ làm như thế nào.

Cuối cùng sự thật chứng minh, anh không nói dối.

Nhưng mà Lương Hạnh không ngờ rằng Triệu Mịch Thanh trả giá vì cô còn muốn nặng hơn so với tưởng tượng.

“Bánh ngọt không đắt, không đáng để em nói hai tiếng cảm ơn.

” Triệu Mịch Thanh nhíu chặt mày, lại cười trêu ghẹo.

Còn muốn nói gì, cách cửa phía sau bị gõ vang “Cốc cốc”, anh đứng dậy đi mở, sau khi thấy rõ người đứng bên ngoài, vẻ mặt nháy mắt bị đông lạnh lại.

“Sao cậu lại tới đây?” Anh đứng ở cạnh cửa, không có ý tứ muốn đón tiếp người vào.

Năm ngón tay Lưu Nam nắm chặt thành quyền, đỉnh tóc thắm đẫm một chút sương mù, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, tuy rằng cỗ họng không lưu loát, nhưng vẫn cố chấp mà hô một tiếng: “Sếp Triệu…”

Một tiếng “Sếp Triệu” này hô lên đến, hai người đều im lặng.

Triệu Mịch Thanh hắng giọng, ánh mắt u ám: “Lưu Nam, cậu không phải đi theo tôi ngay từ đầu, lúc trước đem cậu điều qua đây, cũng nên chuẩn bị tốt.

Hội đồng quản trị bên kia tôi đã chào hỏi, cậu vẫn là trưởng thư ký.


“Nhưng ngài thật sự có thể buông xuống được sao?” Người đàn ông đứng ở cạnh cửa, giờ phút này quan tâm nhất không phải tiền đồ của mình, bờ vai của anh ta run rấy: “Ngài thật sự cho rằng, Long Đằng rời khỏi sự quản lý của ngài còn có thể tiếp tục phát triển giống như bây giờ sao?”
Triệu Mịch Thanh rũ mắt xuống, còn chưa lên tiếng trả lời, chợt nghe thấy một giọng nói nặng nề u ám ở phía sau tai: “Lời này có ý gì?”
Lương Hạnh từ phòng ăn đi ra, đứng ở phía sau Triệu Mịch Thanh, tầm mắt lại thẳng tắp rơi vào trên người Lưu Nam.

Một thoáng yên lặng, chỉ thấy Lưu Nam há miệng thở dốc, lại theo thói quen mà đi quan sát vẻ mặt của Triệu Mịch Thanh, tạm thời không biết nên trả lời như thế nào.

Người đàn ông một tay ôm con xoay người lại sau một lúc im lặng ngắn ngủi, cười nhạt với cô, môi mỏng cong lên, vẻ mặt thoải mái: “Ý là chồng của em trong khoảng thời gian tới có thể phải được em nuôi.


Anh vốn dĩ không định giấu cô, bởi vì giấu cũng giấu không được.

Lương Hằng nghe vậy, so sánh với vẻ mặt tẻ nhạt thoải mái của anh lúc này, trong lúc hoảng hốt nghĩ rằng mình đã hiểu sai ý trong lời nói của anh.

Ba qua đời một tuần, rốt cuộc mẹ cũng hoàn toàn thanh tỉnh lại.


Khi biết được tin chồng chết, trở nên yên lặng ít nói.

Bà ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn ngủ, chưa bao giờ cho Lương Hạnh thêm nửa phần phiền toái, nhưng không muốn nói lời nào.

Ánh mắt từ sáng sớm đến tối đều trống rỗng, nhìn chằm chằm trần nhà trắng như tuyết trong bệnh viện.

Lương Hạnh mỗi ngày tan làm cũng sẽ đi thăm bà, mang hai đứa bé, còn có đồ ăn Triệu Mịch Thanh làm, chỉ có thấy bọn trẻ, bà mới có thể cười một chút.

Hôm nay Lương Hạnh tỉnh lại, theo lệ ở phòng bếp thấy bóng người bận rộn kia, người đàn ông mặc quần áo ở nhà, đang khuấy nồi cháo nóng, từng trận hơi nóng mờ mịt tỏa ra, bay trong toàn bộ không gian.

Trên bàn ăn rót một ly nước ấm, còn có sữa bột đã pha xong chưa kịp đút cho hai đứa bé, cô bắt giác cong môi cười nhạt, xoay người vào phòng rửa mặt.

Rửa mặt chải đầu xong đi ra, bữa sáng đã bưng lên bàn, Triệu Mịch Thanh gỡ tạp dề trên người xuống để trên ghế dựa bên cạnh, thuận tay đưa nước nóng tới bên miệng Lương Hạnh: “Uống nhiều nước một chút.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận