Triền Miên Sau Ly Hôn





CHƯƠNG 373: BUPROPION

Khi Lương Hạnh trên đường đi vệ sinh không cách nào tránh né mà gặp phải Tống Nhiễm.

Tống Nhiễm bước ra khỏi gian vệ sinh, bước chân nhẹ nhàng lướt qua Lương Hạnh bốc lên mùi một luồng khói không rõ ràng, mặc dù trong suốt quá trình hai người đều nhìn nhau nhưng vẫn luôn ăn ý duy trì khoảng cách, ngay cả câu chào hỏi cũng không nói lời nào.

Ánh mắt của Lương Hạnh càng thâm sâu, nhấc chân muốn bước vào gian vệ sinh phía trong thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng động nhỏ, sau đó là một lọ thuốc màu trắng lăn tới dưới chân cô.

Cô xoay người nhặt lên rồi bước về phía cửa thì nhìn thấy Tống Nhiễm đang nửa người dựa vào cửa, sắc mặt có hơi trắng bệch, có một cô gái trẻ ngồi xổm trước mặt Tống Nhiễm, đang nhặt đồ trang điểm, chìa khóa và những thứ tương tự khác rồi cất vào trong túi xách cho Tống Nhiễm.

“Cô Tống, thật xin lỗi.” Cô gái trẻ mang vẻ mặt áy náy xin lỗi mà trả lại chiếc túi cho Tống Nhiễm.

Sắc mặt của Tống Nhiễm mới hoàn hoãn lại chút xíu, đưa tay nhận lấy chiếc túi, cười nói: “Không sao cả.”


Mắt thấy người sắp rời đi, Lương Hạnh cất bước đuổi theo.

“Cô Tống, xin đợi một chút, đồ của cô rớt nè.” Cô khẽ nhìn theo Tống Nhiễm, đưa hộp thuốc trong tay cho Tống Nhiễm.

Trên mặt hộp thuốc màu trắng có ghi một dòng chữ “Bupropion” rất ấn tượng.

Tống Nhiễm cúi đầu nhìn lọ thuốc, sắc mặt rõ ràng là cứng đờ, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, đưa tay tiếp lấy hộp thuốc: “Cảm ơn.”

Sau đó cô ta xoay người bỏ đi, vẻ mặt rất bình thản, hệt như bí mật bị người phát hiện nhưng trên nét mặt lại không lộ ra ý tứ muốn che dấu gì cả.

“Bupropion.” Nhìn bóng lưng gầy gò kia dần dần biến mất, Lương Hạnh khẽ thì thào, trong mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc khó giải thích.

Khi cuộc họp buổi chiều kết thúc, Lương Hạnh không kịp thời thoát khỏi Triệu Mịch Thanh nên chỉ có thể để anh đi theo ra khỏi đại sảnh, một đường chen chúc trong đám người tới khi họ giải tán gần hết, Triệu Mịch Thanh đứng trước xe ô tô: “Lên xe đi, dù gì cũng tiện đường.”

Lương Hạnh đứng cách anh tầm bốn năm mét, lời từ chối trong miệng còn chưa nói ra thì thấy cửa ghế phụ mở ra, Tống Ba chui ra khỏi xe, liên tục vẫy tay với cô: “Tống giám, ở đây này!”

Hai má, mũi của anh ta đều đỏ bừng, ánh mắt còn đang híp lại, thoạt nhìn đã uống rất nhiều rượu, Lương Hạnh đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ.

“Không cần đâu, mấy anh về trước đi.” Về chuyện Tống Ba còn cần bọn họ phối hợp nên Lương Hạnh cũng không nói quá khó nghe, chỉ là vẫy tay về phía xe ý bảo không cần, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

Lúc cô đi dọc theo ngã tư đường thì Lưu Nam lái xe đuổi theo, Triệu Mịch Thanh kéo cửa kính xuống, sắc mặt lạnh lùng nói: “Lên xe đi.”

Trong giọng nói của anh lộ rõ mấy phần tức giận nhẫn nhịn, sau khi Lương Hạnh nghe được thì đột nhiên dừng lại, liếc nhìn người đàn ông qua cửa sổ xe, sau đó lại giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ: “Triệu Mịch Thanh, bây giờ tôi không có quay về khách sạn, có một chút chuyện riêng cần xử lý, tiếp theo anh còn cần tôi báo cáo công việc cụ thể với anh luôn không?”

Nói xong, một tay chống lên nóc xe, cúi người nhìn về phía trước bắt gặp ánh mắt của anh, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, “Giữ khoảng cách thích hợp, tôi sẽ không đẩy anh đi quá xa.”

Lời nói đầy thâm sâu, Triệu Mịch Thanh vừa nghe thì lập tức hiểu ngay, giây tiếp theo anh ta kéo cửa kính lên rồi nói với tài xế: “Chạy đi.”

Cô luôn nhắc nhở anh dù cho có cố ý hay vô tình đi nữa, hiện tại vẫn chưa phải lúc.

Đợi tới khi xe của Triệu Mịch Thanh hòa vào dòng xe cộ thì có một tô màu xám bạc từ phía sau Lương Hạnh dừng lại ở bên đường, một người đàn ông ngồi trên ghế lái kéo cửa kính xe xuống, nhẹ nhàng gọi tên cô, trên mặt nở nụ cười sáng lạng.


“Lương Hạnh…”


pháo hoa vui vẻ, nhưng Lương Hạnh thì ngược lại, lúc nào cũng mang dáng vẻ thanh tâm quả dục, tâm hồn trong sáng.

Xuyến Chi bước ra khỏi phòng, do dự hồi lâu, hai tay chống lên mép cửa, đôi mắt to tròn của cô bé chớp chớp, nhìn chằm chằm Lương Hạnh.

“Không nhớ dì Lương Hạnh hả?”

Lương Hạnh lấy ra món quà đã chuẩn bị sẳn, cô nhóc kia bước chậm ngập ngừng, hai tay ôm eo, nhỏ nhẹ nói một câu: “Dì Lương Hạnh.”

Lương Hạnh chơi với Xuyến Chi được một lúc, thì nghe thấy tiếng mời cơm của Lâm Tuyền ở phía phòng khách, lúc này khi Lương Hạnh ngửi thấy được mùi đồ ăn thì lập tức cảm thấy đói bụng, dắt theo Xuyến Chi đi rửa tay, sau đó không xíu ngại ngùng nào mà nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.

Không khí trên bàn ăn rất hài hòa, Lương Hạnh đợi cơm nước xong xuôi thì lấy trong túi xách ra một tờ chi phiếu đẩy tới trước mặt Hướng Hoành Thừa: “Cái này là năm ngoái em mượn anh, bây giờ trả trước một nửa, số còn lại em sẽ cố gắng trong vòng nửa năm sẽ hết.”

Hướng hoành Thừa nhìn thấy tờ chi phiếu trước mặt, lời từ chối trong miệng còn chưa kịp nói ra thì Lương Hạnh đã đánh gãy ý định của anh: “Trì hoãn lâu như vậy em cũng rất ngại đó, nếu anh còn nói mấy lời khác nữa thì em đây sẽ ngay lập tức mặc kệ mà rời đi đó.”

Hướng Hoành Thiên nghe xong lời này, bất đắc dĩ cười nói: “Vậy anh đành nhận lấy vậy, mỗi năm cũng không liên lạc một lần, mới vừa liên lạc thì lại nói mấy câu như vậy.”

Lương Hạnh mang tờ chi phiếu đưa tới bên cạnh Lâm Tuyền, sắc mặt mới hơi dịu xuống một xíu, cô cúi đầu vén mấy sợi tóc ra phía sau, thở phào nhẹ nhõm: “Lưng mang nợ nên ngày ngày sống cũng không thoải mái lắm nên anh phải thông cảm cho em tí.”

Chỉ có mấy câu đùa giỡn nhưng lại cảm thấy bầu không khí dường như có điều gì đó thay đổi.


Cũng không thể hiểu đó là nguyên nhân gì, Lương Hạnh lập tức nói sang đề tài khác, cô một tay nâng cằm, còn có chút nghiêm túc nhìn về phía Lâm Tuyền: “Tôi nghe nói hiện tại cô đang làm công việc nghiên cứu thuốc, tôi có chuyện gấp muốn nhờ cô giúp một tí.”

Lâm Tuyền gần như cũng quan tâm Lương Hạnh muốn cô giúp đỡ chuyện gì, kinh ngạc mà buông đua đũa trên tay xuống, sắc mặt cũng mang theo vài phần nghiêm túc: “Cô nói đi, chuyện gấp gì?”

Lương Hạnh nghe xong thì thuận tay lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, khăn giấy vừa mở ra, chính là một viên thuốc màu trắng: “Tôi muốn nhờ cô xem xem đây là thuốc gì, có thành phần gì, chữa bệnh gì?”

Lâm Tuyền cũng không hiểu được dụng ý của cô, vừa đưa tay cầm lấy viên thuốc, có chút do dự liếc nhìn về phía Hướng Hoành Thừa, sau đó đưa viên thuốc xuống dưới mũi ngửi rồi đồng ý: “Được thôi, cái này cũng không khó.”

Lương Hạnh hơi cảm kích, sau đó xoay người lấy một cái hộp nhựa nhỏ trên kệ bên cạnh, bỏ mấy viên thuốc vào trong hộp, lúc này mới mở miệng cảm ơn, cô nói: “Cảm ơn cô nha, nếu như tra xong rồi thì nhớ gửi tin nhắn báo cho tôi biết đó.”

Dùng xong cơm thì cô ngồi chơi trong chốc lát, khi trời tối thì đứng dậy nói lời tạm biệt, Hướng Hoành Thừa lấy chòa khóa định đưa Lương Hạnh về, bị cô từ chối: “Không cần đâu, em còn muốn đi siêu thị gần đây thêm một lúc nữa.”

Câu này chỉ là cái cớ thôi, khi cô nói xong thì lập tức xoay người xuống lầu, khi đi lại con đường đầy bóng cây u ám sâu thẳm, cô luôn cảm thấy trong bóng đêm có một bóng người đang theo dõi cô.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui