Triền Miên Sau Ly Hôn



CHƯƠNG 312: VÀO ĐỒN CẢNH SÁT

Người đàn ông vẫn còn cầm thức ăn trong tay, thấy sắc mặt của Lương Hạnh không có gì thay đổi, anh cũng không ngăn cản mẹ Triệu.

Anh vừa đặt đồ xuống bàn vừa quay sang hỏi cô: “Đã nói những gì thế?”

Lương Hạnh nhìn một đống đồ ăn tỏa ra mùi hương vô cùng hấp dẫn.

“Tùy tiện nói về chuyện mấy đứa nhỏ thôi…” Cô chớp chớp mắt, cô ngước cằm chỉ vào một món bánh ngọt được làm tinh tế: “Em muốn thử món đó.”

Triệu Mịch Thanh cầm một cái đưa đến bên miệng cô.

“Chuyện gì của mấy đứa nhỏ?” Anh nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm.

“Dì Thái xuất viện chưa? Trước khi đi để bà ấy đến gặp em, xảy ra chuyện như vậy, em cũng áy náy lắm.” Lương Hạnh chuyển chủ đề.

Người đàn ông không nói gì, cùng cô ăn những món ăn này, thấy cô không muốn ăn nữa thì anh đặt đũa xuống.

“Bây giờ bà ta đang ở đồn cảnh sát, không thể gặp em.”

Lương Hạnh kinh ngạc, bất giác trừng lớn mắt: “Chuyện từ bao giờ vậy? Tại sao lại thế?”

Triệu Mịch Thanh nhìn cô, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Em bảo bà ta đến làm gì? Không phải là nghi ngờ bà ta sao?”


Lương Hạnh im lặng, có thể anh đã biết hết rồi.

“Sao anh biết?”

Người đàn ông không nói nhiều: “Điều tra.”

E là cô vẫn chưa ý thức được, nếu như không phải không có ai bị thương nặng, chỉ sợ đây sẽ là một sự cố vô cùng nghiêm trọng, cảnh sát điều tra là trình tự bình thường, anh càng không thể bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Lương Hạnh mím môi, nhìn anh di chuyển bàn sang một bên, kéo chăn của cô ra.

“Đứng dậy đi lại đi, cả ngày nằm đó em không khó chịu sao?”

Lương Hạnh lặng lẽ nhìn đôi chân bị thương và cánh tay bị gãy của mình.

Ngay sau đó người đàn ông đã ôm eo cô dậy, không chút dự báo trước, dọa cô một phen.

“Đi như vậy, có được không?”

Mắt Lương Hạnh khẽ nháy, cô không nói gì.

Người đàn ông bước ra ngoài, lúc này Lưu Nam đang đẩy xe lăn đợi ở ngoài.

“Có xe lăn.” Lương Hạnh vừa nhìn đã thấy, Triệu Mịch Thanh lại không chút dấu vết liếc Lưu Nam với ánh mắt u ám.

Lưu Nam gãi đầu, anh ta chỉ lo lắng cho thể lực của tổng giám đốc Triệu, thể trọng của thai phụ rất nặng, xuống dưới dạo một vòng chắc chắn sẽ kiệt sức, nhưng người nào đó lại không hiểu được điều này, trách anh ta phá vỡ bầu không khí.

Đẩy xe xuống tầng, tâm trạng Lương Hạnh lơ đãng, người đàn ông nhìn vào mắt cô.

“Tuy chỗ đó không có camera giám sát, nhưng trong chiếc xe đó có.” Giọng nói của anh đột nhiên vang lên bên tai cô: “Hôm qua, một chiếc xe đột nhiên xuất hiện ở ngã tư, biển xe bị che lại, tốc độ vô cùng nhanh, mà vốn dĩ em có thể tránh đi, nhưng vì sự chỉ huy sai sót của bà ta khiến xe tông vào lan can, góc độ đó sẽ chỉ có em bị thương nặng hơn thôi.”

Lương Hạnh nghe xong lời giải thích, im lặng một lúc lâu.

“Có chứng cứ không?” Cô hỏi.

“Cảnh sát thẩm vấn, tự bà ta nói rồi.”

Lương Hạnh ngẩng đầu lên: “Nói những gì?”

Yếu hầu người đàn ông khẽ động đậy.

Nói cho cô chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng buộc phải cho cô biết người như nào mới có thể tin tưởng, người như nào thì không thể.

“Bà ta nhận tiền của người khác, khiến em không thể sinh bọn nhỏ ra, không liên quan gì đến mẹ và bà dì kia, chỉ là vẫn không biết rốt cuộc là ai thuê bà ta cả.”


“Không điều tra được?!” Giọng nói cô cao lên không ít: “Hay là bà ta không nói?”

Triệu Mịch Thanh cảm nhận được cảm xúc của cô không ổn, bèn dừng lại.

“Bà ta nói là Phó Tuyết Thảo, bởi vì hận tôi và mẹ tôi, lại thêm việc khoảng thời gian này mẹ tôi đang kiện cô ta ở Tấn Thành, rất có thể đây là sự thật, cảnh giác đã đi Tấn Thành để lấy lời khai của Phó Tuyết Thảo rồi.”

Lương Hạnh hoàn toàn không tin Phó Tuyết Thảo có thể làm ra một chuyện không chút sơ hở như vậy, nghĩ kĩ lại, tối hôm đó cô cố ý để bản thân nhìn thấy cảnh đó, sau đó cãi nhau với người đàn ông này, cuối cùng lên xe, thậm chí chỉ có bà ta đi theo cô.

“Chắc chắn Phó Tuyết Thảo sẽ phủ nhận, cho dù có là cô ta làm cô ta cũng không thừa nhận, huống chi là không phải.”

Triệu Mịch Thanh đặt tay lên đầu cô, ngón tay dài vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, nhẹ nhàng xoa bóp: “Bất kể có phải hay không, anh đều muốn người đứng sau biết được, làm tổn thương em thì phải trả một cái giá càng thảm hơn.”

Lương Hạnh ngơ ra, lúc anh nói lời này vô cùng tự nhiên.

“Còn có vài tháng nữa, cứ bình an mà sống là được rồi.” Đây là mong muốn duy nhất của cô lúc này, hai đứa nhỏ càng lớn cô càng lo lắng.

Lời ban nãy của mẹ Triệu vang vẳng bên tai cô.



Nhưng ngày hôm sau cô lại nhìn thấy Phó Tuyết Thảo ở bệnh viện, cô ta mặc một chiếc váy màu trắng, nhưng không được là cẩn thận nên có chút nếp nhăn, cô ta cũng không trang điểm, đầu tóc có chút rối loạn, lúc nhìn Lương Hạnh thì mỉm cười, nụ cười mang theo sự lạnh lùng và vui vẻ xuất phát từ nội tâm.

Cô ta quan sát một lượt, nở nụ cười chế giễu: “Sao rồi, tôi vẫn chưa tốt lên mà đã tới lượt cô rồi à? Tôi nghe nói nên vội chạy tới đây xem, đúng thật là không khiến tôi thất vọng.” Cô ta vẫn muốn nói gì thì nói ấy giống như trước kia.

Lương Hạnh lại cảm thấy không có vấn đề gì, bây giờ tùy cho cô ta nói gì cô cũng sẽ không dễ dàng tức giận nữa.

Sắc mặt cô ta thay đổi, có chút hung dữ: “Nhưng cứ nhất quyết muốn hãm hại tôi thì không được rồi, tôi đang kiện cáo với bà già kia, đột nhiên lại nghe nói cô cũng nhúng một chân vào, chuyện này thì tôi không nhịn được nữa.”

Triệu Mịch Thanh đứng sau xe lăn, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, anh không nói quá nhiều: “Những lời này đi nói với luật sư đi, chúng tôi không có nghĩa vụ phải nghe lời giải thích của cô.”

Lương Hạnh cảm thấy không sao, quay lại nhìn anh, sắc mặt bình tĩnh, nói: “Để cô ta nói đi, nói không chừng có thể cung cấp manh mối gì đó nữa.”


Phó Tuyết Thảo nở một nụ cười kì lạ, chế giễu nói: “Không ngờ từ đầu đến cuối vẫn là cô tha thứ cho tôi, nhưng đừng mong tôi sẽ cảm kích.”

Lương Hạnh nhún vai.

“Tôi không quen dì Thái gì đó, cũng chưa từng gặp ta, bà ta lại luôn miệng nói là tôi, nghĩ xem ai có thù với tôi, hoặc là cảm thấy tôi dễ bắt nạt…” Nói xong thì cô ta cười lạnh, rồi nhắm mắt lại: “Cho tôi gặp mẹ anh, những lời còn lại tôi sẽ nói với bà ta.”

Triệu Mịch Thanh nhíu mày: “Tại sao phải gặp bà ấy mới nói? Bây giờ nói tôi sẽ đền ơn cô, nói với bà ấy có thể sẽ chẳng có được gì cả.”

Phó Tuyết Thảo cười, ngoại trừ sắc mặt xanh xao, cùng với dáng vẻ tiều tụy vì mới xuất viện thì không nhìn ra điều gì khác thường.

“Tôi muốn anh, anh cho được không?” Cô ta cười kì lạ, thấy ánh mắt người đàn ông trầm xuống, cô ta khẽ cười, nói: “Tôi nghe nói hôm qua bà ta đã đến đây, gọi ra đây ngay chắc cũng không khó, cho mấy người một tiếng đấy.”

“Có chuyện gì nói với tôi cũng vậy thôi.”

Phó Tuyết Thảo đã chắc chắn rằng chỉ muốn gặp mẹ Triệu.

Cuối cùng mẹ Triệu vội vàng đến đây, thấy Phó Tuyết Thảo, sắc mặt nhất thời trắng bệch.

“Con bảo mẹ đến gặp nó?!” Bà chất vấn hai người.

Triệu Mịch Thanh không nói lời nào, bảo Lưu Nam ở lại, rồi đẩy Lương Hạnh rời đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui