Triền Miên Sau Ly Hôn



CHƯƠNG 311: TÔI CÓ THỂ KHIẾN CÔ AN TOÀN

Triệu Mịch Thanh không nói gì, giống như là không nghe thấy vậy: “Một ngày mẹ đi tới nhiều nơi như vậy chắc cũng mệt rồi nhỉ? Cũng không còn sớm nữa, con bảo Lưu Nam đưa mẹ đi khách sạn, ngày mai hãy quay lại Tấn Thành.”

Hiển nhiên là mẹ Triệu rất tức giận, thấy Lưu Nam hành động, bà lập tức đập bàn, cười lạnh: “Mẹ nghe nói con vừa mua một căn nhà, không cho mẹ vào nhà ở, lại bắt mẹ đến khách sạn?”

Triệu Mịch Thanh nhíu mày càng chặt hơn, thầm cười lạnh trong lòng, bây giờ đến một chút riêng tư anh cũng không có, nhà họ Tề và Thượng Điền ở bên cạnh quan sát đúng thật là không có góc chết.

Anh khẽ nhếch môi, nhướng mắt: “Nếu thật sự mẹ muốn đến đó thì sẽ đưa mẹ đến đó, một căn nhà mà thôi, cũng để trống đó không làm gì.”

Lưu Nam ngơ ra, sao lại là để trống chứ, ba mẹ Lương còn đang ở đó kia, hôm qua Lương Hạnh không trở về bọn họ còn hỏi, chỉ có thể nói dối cô ở công ty cùng anh một đêm.

Ánh mắt mẹ Triệu có chút nghi ngờ, Tề Uyên nói Lương Hạnh ở đó, bây giờ tuy là đang ở viện, cũng không đến mức để trống, nhưng có thể thấy Triệu Mịch Thanh hoàn toàn không để ý đến, dường như thật sự không có ai ở đó.

“Con ở đâu? Hôm nay mẹ ở cùng con.” Mẹ Triệu chuyển chủ đề.

Triệu Mịch Thanh cười: “Nơi con ở có lẽ mẹ sẽ xem thường, chính là khu nhà mà lần trước mẹ gặp Lương Hạnh ở đó.”


Mẹ Triệu không nói gì nữa, ánh mắt xoay chuyển, kèm theo sự khôn ngoan, vài giây sau, bà cười lạnh: “Mẹ qua đó ở cùng Lương Hạnh thì hơn, con định ở cạnh con bé cả đêm sao?”

“Lúc này không thích hợp để hai người gặp nhau, cảm xúc của cô ấy không thể quá kích động.”

Mẹ Triệu ngồi xuống, cười nói: “Mẹ không định cãi nhau với con bé, con tưởng rằng mẹ muốn thế sao? Lần này mẹ đến chỉ muốn tới thăm con bé thôi, còn chưa gặp được mặt không phải là uổng công rồi sao? Cho dù là vì hai đứa nhỏ thì cũng phải đi thăm một chút.”

Lời bà nói rất thành khẩn, thành khẩn đến mức đã có chút dáng vẻ của một bà mẹ chồng.

Triệu Mịch Thanh sờ lông mày, nhìn mẹ Triệu rồi lại di chuyển ánh mắt sang nơi khấc.

“Có kinh nghiệm của những lần gặp mặt trước, con còn có thể tin mẹ sao? Đợi cô ấy khỏe rồi con sẽ đưa cô ấy đi gặp mẹ.”

Cơn giận trong lòng mẹ Triệu lại trào dâng, nhưng bà đã khống chế lại, vẫn nhẹ nhàng nói: “Con trai à, cho dù mẹ có hại người khác cũng sẽ không hại con, huống chi còn có hai đứa nhỏ? Mẹ đến đó sẽ không cãi nhau, cũng không làm khó, bây giờ là thời điểm như nào mẹ hiểu rất rõ, sẽ không lấy hai đứa nhỏ ra làm trò đùa đâu.”

Triệu Mịch Thanh nhìn bà, đây là mẹ của anh, sự hi sinh của bà dành cho anh trong bao nhiêu năm là không có gì phải nghi ngờ, gần như giọng điệu của bà đã trở thành cầu xin rồi.

Qua một lúc lâu, anh mới nói: “Mẹ đi theo con, nói chuyện một lúc là được rồi.”

Mẹ Triệu gật đầu, cầm túi xách lên rồi đứng dậy.

Nửa tiếng sau hai người đã đến bệnh viện, Lương Hạnh đang ăn cơm, đột nhiên nhìn thấy người phía sau Triệu Mịch Thanh, động tác của cô ngừng lại, sắc mặt lập tức trở nên cứng nhắc.

Mẹ Triệu nói được làm được, sắc mặt bà ôn hòa, còn có chút ý cười, bà còn tặng quà cho y tá bên cạnh.

“Bữa tối chỉ ăn có vậy thôi sao?” Mẹ Triệu nhìn bàn ăn trên giường bệnh, hỏi.

Lương Hạnh không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm người đàn ông, như là đang chất vấn anh.

“Mẹ đến thăm em, lát nữa sẽ rời đi.” Người đàn ông giải thích.

Lương Hạnh nhếch môi, nở nụ cười châm biếm, nhưng không nói gì cả.

Triệu Mịch Thanh không nói gì, sắc mặt mẹ Triệu cũng chưa thay đổi, bà quay sang nói với Triệu Mịch Thanh: “Đi sắp xếp bảo nhà hàng của Lục Gia Thủy mang một ít đồ ăn của thai phụ tới, thêm cả một ít đồ có lợi cho việc dưỡng thương nữa…” Nghĩ một lúc lại nói: “Con tự đi đi, bọn họ lề mề lắm.”

Triệu Mịch Thanh đứng yên bất động, nói: “Lưu Nam cũng có thể sắp xếp tốt, không cần con đi.”


Mẹ Triệu cười, rồi nhìn Lương Hạnh: “Nó đang không tin tưởng mẹ ruột của mình, cho rằng bác sẽ hại cháu.”

Lương Hạnh cười nhạt, ngả người về phía sau, vẫy tay bảo y tá dọn đồ ăn xuống, rồi nói với Triệu Mịch Thanh: “Anh đi đi, em cũng muốn nếm thử đồ ăn của Lục Gia Thủy xem như thế nào.”

Triệu Mịch Thanh nhíu mày, thấy Lương Hạnh kiên trì, anh bèn quay người rời đi, dặn dò Lưu Nam đứng canh chừng ở cửa, nếu có gì không ổn phải lập tức nói với anh.

Đợi anh ra ngoài, Lương Hạnh thu lại nụ cười, chớp chớp mắt, sắc mặt bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng: “Có chuyện gì thì nói đi.”

Mẹ Triệu đứng dậy khỏi giường bệnh, khẽ vỗ quần áo, sắc mặt trở nên kiêu căng: “Cô thấy con trai tôi chỉ nghe theo lời cô, có phải là cảm thấy rất kiêu ngọa không, một chút lòng hư vinh đó cũng thỏa mãn rồi đúng không?”

Lương Hạnh chán ghét quay đầu sang một bên, cô không muốn nghe những lời như này.

Mẹ Triệu nói tiếp: “Từ lúc mang thai đến nay cô xảy ra không ít chuyện, đừng cho rằng tôi không biết, lần này mạng lớn, cứu lại được ba mạng, nhưng sau này còn ba tháng nữa, cô có thể đảm bảo hai đứa nhỏ an toàn ra đời không?”

Lương Hạnh trừng lớn mắt, khinh bỉ cười: “Cái gì bà cũng biết, chẳng lẽ mọi chuyện là do bà làm à?”

Sắc mặt mẹ Triệu thay đổi, bà trừng lớn mắt, tức giận nói: “Cô ăn nói vớ vẩn!”

Lương Hạnh nhếch miệng, như vừa nói một chuyện cười.

Mẹ Triệu bình tĩnh lại, nhìn ra bên ngoài, giọng nói lại trầm xuống.

“Hai đứa nhỏ có thể ra đời là chuyện tốt, tôi sẽ cho cô đủ tiền để cảm ơn cô, hai đứa nhỏ tôi cũng sẽ nuôi dưỡng thật tốt, tương lai sẽ nuôi dưỡng chúng không kém gì Mịch Thanh cả.”


Ha, ý là cô buộc phải cút đi, cầm một số tiền rồi bán hai đứa nhỏ, sau này đến chết bọn họ cũng không gặp lại nhau nữa, tương lai bọn trẻ lớn rồi, có danh tiếng, còn có thể nhìn chúng từ xa, thuận tiện cảm kích ý tốt của bà Triệu đây.

Lương Hạnh nhìn mẹ Triệu, cười khinh bỉ.

Sắc mặt mẹ Triệu thản nhiên, đặt túi xách xuống sofa, đi lại vài bước trong phòng bệnh: “Tôi biết cô không tình nguyện, có điều đây cũng là cách tốt nhất rồi, người xứng đáng đứng bên cạnh Mịch Thanh tuyệt đối không phải cô, Tề Hàm là người con dâu tôi đã xác định từ bé, bất kể dùng cách gì tôi đều sẽ làm được.”

Lương Hạnh cười lạnh, nhìn chằm chằm bà ta, nói từng chữ: “Cho dù tôi có chết rồi, cũng sẽ không để chúng rơi vào tay nhà họ Triệu mấy người đâu.”

Mẹ Triệu không ngờ cô lại quyết liệt như vậy, trong lòng chợt chấn động, rồi bà bình tĩnh lại: “Thằng bé vì cô mà từ bỏ việc kinh doanh quan trọng ở Tấn Thành để đến Nam Thành, bây giờ còn lạnh nhạt với tôi như vậy, cô muốn thằng bé bị người khác chửi là một người vì phụ nữ mà mất đi lí trí sao?”

“Chuyện kinh doanh tôi không biết, có tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả, có điều quan hệ với bà càng ngày càng ác liệt thì không phải do một mình tôi đâu, đây là điều tôi rõ nhất.” Thái độ của Lương Hạnh vô cùng lạnh nhạt.

Mẹ Triệu nói cả nửa ngày trời cũng không đạt được kết quả mong muốn, thậm chí còn có chút thẹn quá hóa giận: “Cô còn cứ như này thì sớm muộn cũng không giữ được hai đứa nhỏ, cô từng gặp thai phụ nào có trải nghiệm như cô chưa? Nếu như cô đồng ý với những gì tôi nói, tôi có thể cung cấp cho cô hoàn cảnh an toàn nhất, cô cứ suy nghĩ cho cẩn thận!”

Nói xong, Triệu Mịch Thanh đã trở lại, anh nhìn Lưu Nam, Lưu Nam lắc đầu, rồi anh mở cửa tiến vào.

Mẹ Triệu thấy anh trở về, rất nhanh đã cầm túi xách lên muốn rời đi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui