CHƯƠNG 254: NHƯNG TÔI KHÔNG ỔN
Lương Hạnh dìu Hướng Hoành Thừa vào khu chung cư đối diện.
“Anh đứng đây đợi một lát, để em đi mua chút thuốc tiêu sưng, rồi về kiểm tra giúp anh, nếu vết thương nghiêm trọng thì anh vẫn nên đi tới bệnh viện.” Lương Hạnh dìu anh ngồi xuống dưới lầu, sau khi dặn dò xong thì xoay người rời đi.
Hướng Hoành Thừa hít ngụm khí lạnh, khí chất lịch sự nho nhã ngày thường đã bị vết máu trên mặt và trên người vơi đi rất nhiều, nhưng khuôn mặt điển trai khi cười vẫn hơi mê hoặc.
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, trong nhà anh có thuốc, chúng ta về nhà trước đã.” Nói xong, anh còn nửa đùa nửa thật: “Em mau xử lý vết thương trên người anh đi, bằng không lần nào em nhìn thấy anh cũng như nhìn thấy ma, thì tim anh sẽ hơi khó chấp nhận.”
Lương Hạnh sửng sốt, không khỏi gượng cười: “Xem ra vết thương không nghiêm trọng cho lắm, giờ anh vẫn còn tâm trạng để nói đùa mà.”
Cô ngừng cười, vẻ mặt hơi lạnh nhạt, khẽ cụp mắt xuống nói: “Xin lỗi anh, tại em bảo anh xuống lấy đồ nên anh mới bị đánh.”
Hướng Hoành Thừa vẫn nở nụ cười, anh đưa tay lên sờ khóe miệng, rồi đau đến méo miệng.
Nhưng giọng điệu anh lại rất thoải mái: “Chuyện này không liên quan đến em, em đừng tự trách, có thể là do Lưu Nam thấy anh mở cửa xe của tổng giám đốc Triệu, nghi ngờ anh có mục đích khác, nên chưa hiểu rõ mọi chuyện đã bắt đầu đánh anh, chứ không có ác ý gì cả, xem như đánh một trận hoạt động xương cốt cũng được.”
Lương Hạnh im lặng, vẻ mặt nghi ngờ.
Vẻ mặt Hướng Hoành Thừa trở nên ấm áp, rồi nói nhỏ: “Lúc nãy em rất lo lắng cho anh à? Giờ sắp khóc rồi này.”
Lương Hạnh ngẩn người, rồi dời mắt, né tránh tầm mắt của anh, chớp mắt cười đùa: “Dù là ai cũng hoảng sợ thôi, huống hồ trước giờ em chưa từng chứng kiến cảnh tượng đánh nhau, nên hôm nay anh chủ động hy sinh để em chứng kiến một lần, làm em rất cảm động.”
Anh mỉm cười, ánh mắt thâm thúy, nhưng tiếng cười đó lại ẩn chứa một số cảm xúc.
“Chắc chắn Xuyên Chi sẽ rất sốt ruột khi không nhìn thấy chúng ta ở nhà em, em dìu anh lên bôi thuốc, rồi tranh thủ quay về đi.”
Cô định vươn tay ra dìu cánh tay anh, nhưng lại bị anh nắm lấy, cô ngẩn người, thấy vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh, như thể không hề chú ý đến, nên cũng không nói gì.
Về đến nhà, cô tìm thấy hòm thuốc rồi ngồi đợi trong phòng khách, để anh tự đi rửa sạch vết thương.
Lúc Hướng Hoành Thừa ra ngoài thì thấy cô đang ngồi thất thần trên tấm thảm, với vẻ mặt yên tĩnh, cả người đang đắm chìm trong thế giới riêng của mình.
“Em đang nghĩ gì thế?”
Anh đã gội đầu, thay đồ, lúc nhìn thấy vết thương trên mặt mình anh cũng giật mình.
Lương Hạnh hoàn hồn, nhìn anh, rồi cúi đầu lấy thuốc trong hòm thuốc ra, nên quên trả lời anh.
“Em thấy chai thuốc này vẫn còn đầy, chắc đủ dùng khi da bị tổn thương, à đúng rồi, trên người anh có bị thương nghiêm trọng chỗ nào không?” Cô ngẩng đầu lên hỏi.
Hươớng Hoành Thừa nhìn cô từ trên cao, càng làm vóc dáng nhỏ nhắn của cô trở nên mềm yếu hơn.
Anh dịu dàng đáp: “Không có.”
“Ừm, anh ngồi xuống đi, để em bôi thuốc cho anh.” Nói xong cô lại cúi đầu đọc hướng dẫn sử dụng.
Hướng Hoành Thừa ngồi đối diện cô, thấy vẻ mặt cô rất nghiêm túc, có mấy sợi tóc xõa xuống bên tai, nên anh duỗi tay ra vén lên giúp cô.
Lương Hạnh ngẩn người, nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ thay đổi sắc mặt, giọng nói vẫn trong trẻo như trước: “Ở đây có bình xịt, anh dùng sẽ tiện hơn đó, anh thử xịt thử xem.”
Rồi cô để chai xịt trước mặt anh.
“Chẳng phải em sẽ bôi thuốc giúp anh à? Dùng chai kia sẽ nhanh khỏi hơn.”
Vẻ mặt Lương Hạnh hơi khó coi, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, rồi bình tĩnh nói: “Đàn anh, chúng ta đã là người trưởng thành rồi, anh đừng nói những lời mông lung đó nữa, nếu anh cứ tiếp tục như vậy, em sẽ xem như không nhìn thấy anh.” Nói xong cô đứng dậy, chỉnh lại áo len mỏng, rồi nói tiếp: “Mấy ngày tới em sẽ đưa Xuyên Chi đi học, anh xin nghỉ phép ít ngày rồi ở nhà nghỉ ngơi đi, em về trước.”
Hướng Hoành Thừa nhìn chằm chằm chai thuốc trước mặt, ánh mắt hơi ảm đạm.
“Anh biết rồi.” Giọng anh vẫn dịu dàng như trước: “Em đi đường cẩn thận.”
Vì Lương Hạnh đang có tâm sự, nên đi rất chậm.
Lúc quẹt thẻ thang máy dưới lầu, cô sợ hết hồn, vừa quay đầu lại đã thấy Triệu Mịch Thanh bước ra từ góc tối.
Lương Hạnh vuốt ngực, lườm anh quát: “Trời tối rồi anh còn đứng đó giả ma giả quỷ làm gì?”
Trên mặt anh không có cảm xúc gì, anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm, khóe miệng còn nở nụ cười khẩy.
“Người bình thường vừa liếc mắt đã nhìn thấy tôi, tự em chẳng lo nhìn đường, còn trách tôi à?”
Lương Hạnh nhắm mắt lại, cô bị dằn vặt cả buổi tối rồi, đến cơm tối cũng chưa được ăn, thật sự chẳng còn tâm trạng tranh cãi với anh, nên tự mở cửa đi vào thang máy.
Tấm thẻ trong tay bị cướp mất, cô chưa kịp thốt lên đã bị anh đè vào góc tối lúc nãy, mũi hai người chạm nhau, cùng hít chung bầu không khí trong không gian nhỏ hẹp, tất cả đều là mùi của đối phương.
Ánh mắt anh thâm thúy, bỗng khẽ cười hỏi: “Anh Hướng vẫn ổn chứ?”
Lương Hạnh bị anh đè nhưng rất bình tĩnh, cũng mỉm cười, vẻ mặt như thường: “Anh ấy đã được xử lý vết thương và bôi thuốc rồi, nên giờ rất khỏe.”
Anh cười gằn, một lúc sau mới lên tiếng: “Nhưng tôi thì không.”
Một giây sau đôi môi mỏng của anh đã phủ lên môi cô.
Anh ngừng một lát, động tác đã nhẹ đi rất nhiều, đầu lưỡi mơn trớn vết thương, cực kỳ dịu dàng, khiến Lương Hạnh không khỏi run lên.
Lương Hạnh cố gắng nhẫn nhịn rồi đẩy anh ra: “Anh đừng làm rộn nữa.”
Ai ngờ anh còn nói nhỏ đầy mê hoặc vào tai cô: “Chúng ta lên lầu đi.”
Tiếng anh khàn khàn, mang theo sự nhẫn nại, Lương Hạnh chưa kịp phản ứng lại đã bị anh ôm vào thang máy.
“Tôi… tôi phải về nhà!” Cô ra sức phản kháng, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn cô sẽ không thể nào thu dọn được.
Nhưng Triệu Mịch Thanh lại cười sâu xa, nắm tay cô chạm vào nơi nào đó: “Tôi đã thế này rồi thì em quay về thế nào được?”
Cả người Lương Hạnh nóng như lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn!”
Triệu Mịch Thanh nhìn chằm chằm cô hai giây, rồi cười xấu xa thừa nhận: “Em nói đúng lắm.”
Hai người gần như quấn lấy nhau đi vào phòng ngủ, vì lo cho đứa bé nên Lương Hạnh không dám đẩy anh ra, Triệu Mịch Thanh cũng sợ tổn thương cô, nên nhỏ giọng an ủi vào tai cô.
“Giờ… giờ tôi có được không?” Lương Hạnh dùng lý trí cuối cùng để hỏi anh.
Triệu Mịch Thanh nhẫn nhịn, động tác rất dịu dàng thận trọng: “Được, tôi sẽ cẩn thận.”
Sau khi kết thúc, Lương Hạnh mở to đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm trần nhà.
“Để tôi ôm em đi tắm nhé?” Anh hôn lên khóe miệng cô rồi hỏi.
Lương Hạnh chớp mắt, rồi trở người, quay lưng về phía anh: “Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ tự đi.”
Chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy tiếng anh bước xuống giường, rồi phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy.
Cô nhắm mắt lại, ánh mắt mang theo sự mệt mỏi, khóe miệng còn nở nụ cười chua xót.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...