Cái kia hoàn toàn không thể coi là gương mặt của con người! Khắp mặt hắn chằng chịt những vết sẹo khiến ngũ quan trở nên méo mó, vẻ mặt dữ tợn dọa cho người đối diện hoảng sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng!
Tuy trêи đường tới Phong gia, Tuyết Lạc đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trước mặt cơ thể chân thực sống động này, cô vẫn bị hù dọa đến kinh hoảng.
“Làm sao, em sợ à?” Thanh âm già nua, khàn khàn vang lên.
Kiểu phản ứng này của đàn bà khiến Hàng Lãng càng thêm khinh bỉ: lá gan có một chút như vậy mà cũng muốn có âm mưu với Phong gia ư?
Cảm thấy tiếng thét chói tai của Lâm Tuyết Lạc vẫn chưa đủ độ kinh hãi, Hàng Lãng từ từ bò xuống, khom người tiến tới gần cô, đồng thời giơ bàn tay man rợ như quỷ với những chiếc móng dài hệt chim ưng lên. “Tuyết Lạc, đừng sợ… Tới đây, để ta ôm em một cái!”
Nhìn thấy bàn tay chằng chịt sẹo như rắn rết của hắn, Tuyết Lạc kinh hoàng lui về phía sau. “Anh đừng tới đây… đừng tới đây!”
Đó chính là bản năng sợ hãi của con người. Tuyết Lạc thực sự không sao giữ nổi tỉnh táo để đối mặt với chuyện này. Thật sự quá kinh khủng! Con quỷ này cứ như cương thi từ chốn địa ngục, lại còn sinh động đứng ngay trước mắt cô, là một thực thể sống sờ sờ, có thể nói chuyện, còn có thể di chuyển.
“Tuyết Lạc, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta… Đừng sợ… Nếu em chê ta xấu xí, ta có thể tắt đèn.” Phong Hàng Lãng từ tốn thưởng thức dáng vẻ kinh hồn bạt vía hết sức chân thật của người phụ nữ trước mặt. Hắn muốn để cô cảm nhận rõ, dám tùy tiện ký vào giấy đăng ký kết hôn với hắn thì phải trả cái giá đắt như thế nào.
Muốn bày mưu tính kế với Phong gia hắn sao? Vậy phải xem cô ta có lá gan này hay không đã!
“Đừng… đừng tắt đèn! Tôi… tôi không chê anh!” Tuyết Lạc run rẩy đáp lời. Tắt đèn chỉ càng khiến cô sợ hãi hơn mà thôi.
“Nếu em không chê ta… Vậy thì chúng ta động phòng đi.” Phong Hàng Lãng lần nữa áp sát đến gần Lâm Tuyết Lạc. Hắn dồn cô đến góc tường, cô không còn chỗ nào để chạy trốn.
“Phong Lập Hân, cầu xin anh đừng như vậy… Tôi sẽ chăm sóc anh thật tốt… Dù bây giờ tôi rất sợ…
Hai hàng nước mắt long lanh rơi xuống trêи khuôn mặt thanh khiết xinh đẹp của Lâm Tuyết Lạc. Cô cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn trong lòng, nhưng khi đối diện trực tiếp với gương mặt dữ tợn của Phong Hàng Lãng, cô vẫn sợ đến run lẩy bẩy.
Một tiếng “Phong Lập Hân” khiến động tác của Phong Hàng Lãng chợt chậm lại: cô gái ngốc nghếch này vẫn cho rằng hắn là Phong Lập Hân hay sao?
Đúng vậy, bản thân hắn đã lấy danh nghĩa của anh trai cưới cô về, việc cô coi hắn là Phong Lập Hân chẳng có gì kì lạ hết!
Nhân lúc Phong Hàng Lãng còn đứng bất động, Tuyết Lạc vội vàng luồn qua khuỷu tay đang giơ cao của hắn, tay chân luống cuống mở cửa phòng, lảo đảo bỏ chạy ra ngoài.
Trong lòng dâng lên cảm giác kinh hoàng không sao kiềm chế được, ở nơi hàng lang trống rỗng, Lâm Tuyết Lạc bật ra tiếng nấc nghẹn ngào. Trong phòng khách, dì An đang ngước lên nhìn cô, cô chợt giống như tìm được chiếc phao cứu sinh, vội vàng chạy tới dì An ở dưới tầng.
“Dì An… cháu sợ quá!” Tuyết Lạc lập tức nhào vào lòng dì An, bật khóc nức nở.
Bất cứ người nào trong hoàn cảnh này đều không thể không hoảng sợ, dù ít dù nhiều. Dáng vẻ kia hoàn toàn không giống những con quái vật đáng sợ trêи phim ảnh, kẻ này là thật, có thể di chuyển và có thể vồ lấy cô bất cứ lúc nào.
“Đừng sợ, đừng sợ…” Dì An nhẹ nhàng vỗ lên lưng Tuyết Lạc an ủi. “Phu nhân, cuộc sống an nhàn của người chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
An nhàn? Dì An đến cuối cùng là đang nói thật, hay là đang tự lừa mình dối người đây? Cô sắp bị dọa đến phát điên rồi, còn an nhàn cái gì chứ?
“Dì An, tối nay tôi ngủ cùng dì được không?” Tuyết Lạc thực sự rất sợ hãi, cô nắm chặt lấy tay dì An, sợ bà không đồng ý.
Thỉnh thoảng, cô còn sợ sết nhìn lên tầng hai, chỉ sợ ‘Phong Lập Hân’ sẽ đuổi theo mình.
“Người muốn ngủ cùng tôi ư? Hôm nay là đêm tân hôn của người mà…” Dì An có chút khó xử. Dù sao cũng là đêm tân hôn của Tuyết Lạc và Nhị thiếu gia, cô dâu lại muốn ngủ cùng người giúp việc, Nhị thiếu gia liệu có đồng ý không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...