Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
“Cái miệng này của đại thiêu phu nhân thật là ngọt! Được rồi, cô mới là bà chủ của Phong gia, nghe thế nào lại giông như cô đang nịnh nọt tôi vậy chứ?”
Nữ vương được đây sự hâm mộ như Lam Du Du, cho dù Lâm Tuyết Lạc cô là đại thiếu phu nhân thì có thê làm gì? Còn không phải cúi đầu, nghe Đệ HN lời cô ta nói như thường lệ sao?
Lam Du Du đến trường học tìm Lâm Tuyêt Lạc, Phong Hàng Lãng không biệt điêu đó.
Bởi vì Tùng Cương không hệ báo cáo tung tích của Lam Du Du cho Phong Hàng Lãng.
Về phần lý do thì không thể biết được.
Có lẽ Tùng Cương cảm thây, tât cả hành động của Lam Du Du bây giờ, không gây ra bât kỳ tôn thương trực tiêp hay âm thâm nào cho Phong Hàng Lãng.
Thật ra cho đên hôm nay, Phong , Hàng Lãng vẫn chưa thê không chê hoàn toàn con người vô vị Tùng Cương này.
Trung thành thì trung thành, nhưng Tùng Cương vẫn có cách nhìn nhận, chọn lựa trong mọi sự việc của riêng anh ta.
Đây cũng là một trong những lý do tại sao Phong Hàng Lãng sẽ không sử dụng Tùng Cương như một lựa chọn cuôi cùng.
Chăng qua điều làm Phong Hàng Lãng cảm thầy kỳ lạ là: người cửng đâu như Tùng Cương, vậy mà chịu nhận nhiệm vụ theo dõi một người phụ nữ yêu ớt như Lam Du Du.
Lúc giao cho Tùng Cương vần đê này, Phong Hàng Lãng còn lo răng chủ nghĩa đàn ông của Tùng Cương quá lớn, sẽ không chịu nhận loại nhiệm vụ giám sát một người phụ nữ chân yêu tay mêm thê này.
Nhưng thực tê chứng minh: Phong Hàng Lãng đã nghĩ nhiêu rôi.
Tùng Cương không những nhận, mà còn hoàn thành nó.
Chỉ là Tùng Cương không hề báo cáo cho Phong Hàng Lãng: Lam Du Du đã đên trường học của Lâm Tuyết Lạc.
Có lẽ anh ta cảm thây cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, toàn là chuyện linh tinh vớ vân, không liên quan đến an toàn tính mạng của Phong Hàng Lãng.
Dẫn đến việc, lúc Phong Hàng Lãng nhìn thầy Lâm Tuyết Lạc trong phòng khách, thì lập tức nỗi giận.
Lúc Phong Hàng Lãng đẩy Phong Lập Hân ngồi trên xe lăn bước vào phòng khách, đợi trong phòng khách không chỉ có Lam Du Du, mà còn có Tuyết Lạc đang ăn khoai tây.
“Lâm Tuyết Lạc? Cô không ngoan ngoãn ở trong trường học, chạy đến Phong gia làm cái gì?” Phong Hàng Lãng lạnh lùng hỏi.
Đoán được người đàn ông này sẽ sỉ nhục mình.
Lân trước trở vệ Phong gia, Tuyệt Lạc đã phải trải qua sự sỉ nhục tôi tệ, không chút nê nang của Phong Hàng Lãng.
Gì mà 20 vạn tiên quà, gì mà tiên ăn ngủ, mây lời khó nghe hơn nữa, Tuyết Lạc cô cũng nghe hệt rôi!
Vì thế lần này về, Tuyết Lạc đã mở miệng trước giành thê mạnh!
“Vì sao tôi không thê đên Phong gia?
Anh đừng quên, tôi vẫn mang danh Phong phu nhân! Trên hợp tình, dưới hợp pháp!”
Lời thoại này, là Phong Hàng Lãng đã từng dùng đề trách móc cô, Tuyết Lạc xào nâu lại một chút, ném thăng lại cho Phong Hàng Lãng.
“Còn nữa, tôi là chị dâu của Phong Hàng Lãng anh! Mong anh tôn trọng tôi! Băng không, tôi mà không thoải mái, sẽ kêu anh trai anh đuồi anh ra khỏi Phong gia!”
Tuyết Lạc dường như đã nói bằng giọng điệu gào thét.
Không những làm cho Phong Lập Hân ngôi trên xe lăn choáng váng, mà đên cả Phong Hàng Lãng cũng phải nhíu chặt lông mày.
Người phụ nữ ngốc nghéch này từ lúc nào lại trở nên đanh đá như vậy?
Lại còn dám tuyên bó kêu anh cả, Phong Lập Hân đuôi anh đi? Cô ây có mặt mũi thê sao?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...