Triền Miên Nhập Cốt Tổng Tài Yêu Say Đắm
Lại bị con yêu tinh này mê hoặc.
Phong Hàng Lãng khẽ cau mày.
Phong Lập.
Hân càng như vậy, trong lòng anh càng nặng nè.
Trước tiên anh không nói đến việc Lam Du Du nợ máu của Phong Lập Hân, anh chỉ cần nói đến hành vi tình yêu giả tạo của cô ta, nêu như bị bại lộ, thì cũng đã đủ để lấy mạng của anh cả Phong Lập Hân rồi!
“Đại thiếu gia, tôi có nấu chút canh ấm cho cậu, cậu uông xong thì hãng lên lầu nghỉ ngơi.” Dì An bừng một bát canh thuốc vừa làm ấm lại mang lên cho Phong Lập Hân.
“Đề tôi đút cho Lập Hân.” Lam Du Du tình nguyện làm.
Một điều mà người phụ nữ rất rõ ràng đó chính là chỉ cân phục vụ tốt anh trai bảo bối của Phong Hàng Lãng, như vậy thì Phong Hàng Lãng mới có thể phục vụ cô ta tốt hơn! Dịch vụ VỊP cập kim cương nha, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiên người ta thích thú rồi.
Lam Du Du rất mong đợi có thê phát sinh một chút gì đó với Phong Dng Lãng.
Lam Du Du cầm lấy canh thuốc trong tay dì An, rất chuyên nghiệp ngôi xôm xuông trước mặt Phong Lập Hân: “Lập Hân, khi anh ở nhà thì có thể tháo khầu trang xuông.
Em sẽ không chê bai anh đâu.
Bởi vì trong suy nghĩ của em, đều là hình ảnh đẹp trai của anh hồi ban đậu! Cho nên, anh phải nhanh chóng khỏe lại nhé.”
Lời nói này.
của người phụ nữ có thê so sánh với một liêu thuộc chữa bách bệnh.
Phong: Lập Hân cảm động đến mức cả người khẽ run.
Phong Hàng Lãng cảm nhận được sự sợ hãi của Phong Lập Hân liền dùng hai tay đè lại bả vai Kiếng ngừng run rầy của anh ấy.
“Anh, mang mặt nạ tháo xuống đi.
Lam tiêu thư nói đúng, mọi người ở đây đều nhớ khuôn mặt anh tuân và bộ dáng hăng hái ban đầu của anh.”
Phong t¡i Lãng ôm lấy bả vai Phút Lập Hân, từ từ đem mặt nạ của Phard Lập Hân tháo XuÔng.
“Đừng.
Phong Lập Hân theo bản năng muôn giơ tay lên ngăn cản nhưng Phong Hàng Lãng lại hôn lên khuôn mặt dữ tợn sau khi lộ diện kia một cái, sau đó hắn dùng gò má mình dán chặt vào gò má của Phong Lập Hân.
Hai anh em bọn họ cứ im lặng mà ôm nhau như vậy, bình yên giồng như mỗi lần Phong Lập Hân an ủi Phong Hàng Lãng sau khi hắn bị đánh.
Thấy tình cảm sâu đậm của hai anh em Phong gia, quản gia Mạc và dì An không cầm được nước mắt.
Nếu mọi chuyện đều chưa từng phát sinh, Đại thiếu gia vẫn là một công tử hào hoa phong độ, dịu dàng như ngọc thì thật tốt biết bao.
Lam Du Du cũng dâng lên cảm giác thương xót.
Bởi vì Phong Hàng Lãng mà thương xót! Cô ta thực sự hồi hận đã làm tổn thương đến người anh trai mà Phong Hàng Lãng yêu mên nhất thành ra thê này.
Cô ta biết, Phong Hàng Lãng nhát định rất hận mình.
Hăn hận cô nhưng cô cũng không trách hắn.
Chẳng qua cô đau lòng người đàn ông này vì anh trai Phong Lập Hân của mình mà bị tôn thương, mà sống trong thống khổ.
Đây là điều Lam Du Du không muốn nhìn thấy.
“Anh, thuốc nguội rôi, em bón cho anh uông.” Giọng nói của Phong Hàng Lãng khàn khàn rồi nhanh chóng ôn hòa hiền dịu.
Phong Hàng Lãng bưng bát thuốc từ trong tay Lam Du Du, Lam Du Du im lặng không có ngăn cản.
Sự thương xót trong lòng Phong Hàng Lãng khiên cho Lam Du Du đau lòng.
Thà là cô bị Phong Hàng Lãng giận dữ giày vò mình cũng không nguyện ý nhìn thấy tinh thần Phong Hàng Lãng buồn bã chán nản như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...