Về các đối tượng có triển vọng, đầu tiên phải nhắc đến ba vị tiểu thư của Hạ gia.
Hạ Dĩ Cầm, Hạ Dĩ Kỳ, Hạ Dĩ Thư.
Thật ra thì Hạ gia còn có một vị tiểu thư nữa, chính là cháu gái đằng ngoại của người đứng đầu Hạ gia Hạ Chánh Dương, Lâm Tuyết Lạc.
Chiếc xe Lincoln dài sang trọng của Phong gia đỗ trước cửa Hạ gia. Trong thư phòng Hạ gia lại vô cùng ồn ào, hỗn loạn.
Phong gia từng có ân với Hạ gia. Gia chủ Hạ Chánh Dương đã từng khoác lác: “Ba người con gái của Hạ Chánh Dương ta đây, Phong thiếu gia cứ tùy ý chọn!”
Mà bây giờ, chính là lúc lão thực hiện lời hứa của mình.
Hạ Dĩ Cầm: “Cha, nếu hôm nay người ép con gả cho Phong Lập Hân, ngày mai người cứ chuẩn bị nhặt xác của con đi! Nói không chừng không cần đợi đến ngày mai, ra khỏi cửa Hạ gia, con sẽ chết cho bọn họ xem!”
Hạ Dĩ Kỳ trực tiếp cầm kết quả kiểm tra dí vào mặt Hạ Chánh Dương: “Con có thai! Nếu người ép con cưới Phong Lập Hân, con sẽ nói cho cả thiên hạ, nói con cho Phong Lập Hân đội mũ xanh[1]! Đến lúc đó để xem ai mới là người mất mặt!”
Hạ Dĩ Thư lạnh giọng: “Cha, con mới mười bảy tuổi, còn vị thành niên!”
“Choang” một tiếng thật lớn, Hạ Chánh Dương tức giận ném ly trà cổ trong tay xuống đất.
“Uổng công Hạ Chánh Dương ta nuôi dưỡng các con, đúng là nuôi ra một bầy sói mắt trắng[2]! Phong gia có ân với Hạ gia chúng ta, nếu không phải năm đó Phong Lập Hân ra tay cứu giúp, Hạ gia chúng ta đã sớm phá sản rồi! Bây giờ chính là thời điểm Hạ gia đền đáp ân tình, các con một cái ơn cũng không biết báo! Đây không phải là muốn ép Hạ Chánh Dương ta thành tiểu nhân vong ơn bội nghĩa hay sao?”
Ba vị tiểu thư Hạ gia cùng ngậm miệng, không nói tiếng nào.
Tờ báo cũ từ hai tháng trước được ném lên bàn từ tay một người phụ nữ xinh đẹp.
“Chánh Dương, ông đừng vội trách móc các con! Ông xem qua một chút, bây giờ bộ dáng Phong Lập Hân ra làm sao đi. Hắn đã bị trận hỏa hoạn kia thiêu cháy mặt mũi, hư hại toàn thân! Cho dù muốn báo ơn, ông cũng không thể đem con gái ruột của mình đẩy vào hố lửa như vậy.”
Người vừa lên tiếng chính là vợ của Hạ Chánh Dương, mẹ của ba thiên kim tiểu thư, Ôn Mỹ Quyên.
“A… Đây là thứ quỷ gì!” Hạ Dĩ Kỳ nhanh tay lấy báo, sợ hãi hét lên một tiếng chói tai, lập tức ném tờ báo trong tay đi.
Hạ Chánh Dương cầm báo lên nhìn một cái, không kiềm được nhướn mày, thở dài. “Thật không nghĩ tới, Phong Lập Hân lại bị cháy tới nghiêm trọng như vậy.”
Hạ Dĩ Cầm: “Cha, Phong Lập Hân biết rõ bản thân đã bị cháy thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, ngay cả cuộc sống cũng không thể tự lo liệu, vậy mà còn ép người thực hiện cam kết trước đây, con thấy rõ hắn chính là không có ý tốt!”
Ôn Mỹ Quyên: “Chánh Dương, tôi thấy Dĩ Cầm nói đúng. Nhìn tình trạng của Phong Lập Hân, căn bản chẳng thể có cảnh vợ chồng hạnh phúc. Hắn cưới một người phụ nữ về nhà làm gì? Làm bảo mẫu sao?”
“Con cảm thấy hắn tâm lý vặn vẹo, muốn hành hạ đàn bà.” Hạ Dĩ Thư đột nhiên sâu sắc nói.
Nhất thời, toàn bộ thư phòng tràn ngập sự kinh khủng đến quỷ dị.
“Cậu, quản gia của Phong gia đã chờ trong phòng khách khá lâu rồi.”
Lâm Tuyết Lạc vừa bước vào, hai mắt Ôn Mỹ Quyên lập tức sáng lên, bà xông về phía trước, nắm chặt lấy hai bàn tay Lâm Tuyết Lạc. “Chánh Dương, cháu gái đằng ngoại cũng coi như là con gái. Phong Lập Hân tuy thế nhưng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Phong thị, Tuyết Lạc gả qua bên đó cũng được hưởng phúc, cũng tốt hơn là ở lại Hạ gia chúng ta chịu khổ!”
Trong lòng Tuyết Lạc chợt lạnh ngắt, nhàn nhạt phản bác một câu. “Thật sự tốt như vậy, sao mợ không để con gái mình đến Phong gia hưởng phúc?”
“Lâm Tuyết Lạc, hai mươi năm qua, mày ăn của Hạ gia, ở tại Hạ gia, giờ cũng là lúc mày nên đền đáp Hạ gia chúng ta rồi!” Hạ Dĩ Kỳ khịt mũi coi thường.
[1] Bị cắm cừng
[2] Bạch nhãn lang: chỉ loại người vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...